Chương 28:
Chương 28:Chương 28:
Trong phòng, Bạch Ngọc Câu trề môi cầm một chai nước khoáng để Long Ngạo Phượng rửa tay.
Mà ở bên cạnh cô, Khả Nhạc đang lải nhải: "Đang yên đang lành, cô liếm ngón tay con bé làm gì?"
Đáng giận! Đáng giận!
Cô chỉ muốn dạy dỗ Long Ngạo Phượng này, cuối cùng cô lại bị dạy dỗ.
Cô chính là Ma Tôn mà người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật!
Bạch Ngọc Câu muốn nổi bão, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt xuống.
Cô còn cần ẩn nấp ở chỗ này, đi theo bên cạnh mấy người vô cùng có khả năng là nhân vật chính này.
"Lần sau không được như vậy, em gái nhỏ cũng bị cô dọa khóc."
Khả Nhạc một lời khó nói hết, cô ấy cũng không ngờ cô ấy vừa đến đã nhìn thấy Long Ngạo Phượng khóc cực to.
Sau khi hỏi rõ, cô ấy thật sự...
"Đã biết, bản tôn sẽ không bắt nạt em nó nữa." Bạch Ngọc Câu ngoài miệng đáp lời.
Trên thực tế trong lòng lại cảm thấy, quả nhiên như thế!
Hóa ra Khả Nhạc này là người bảo vệ Long Ngạo Phượng! Nếu không vì sao cô ấy phải nói chuyện cho Long Ngạo Phượng!
Chắc chắn vì Long Ngạo Phượng là nhân vật chính!
Cô liếm môi, quyết định tạm thời án binh bất động.
"Khoan đã! Nước khoáng của cô ở đâu ra?" Khả Nhạc kinh hãi.
Vừa rồi cô ấy hoàn toàn bị cạn lời đến choáng váng cả người, bây giờ hoàn hồn thì vội đoạt nước khoáng đi.
"Sao cô dùng nước khoáng cho em ấy rửa tay!"
Cô có biết nguồn nước ở mạt thế quan trọng đến thế nào không!
Khả Nhạc hít sâu một hơi, cô ấy thật sự sợ mình sẽ bị tức chết.
Vì sao một học sinh cấp ba như cô ấy đã phải thừa nhận gánh nặng như này.
Bạch Ngọc Câu hừ lạnh một tiếng, nhân loại ngu xuẩn không có cả nước à?
Thật là đáng thương.
Cô buông tay, trên mặt đất xuất hiện từng thùng nước khoáng: "Thế nào?"
Chưa thấy bao giờ chứ gì!
Sùng bái cô đi!
"Nhiều như vậy! Cô lấy đâu ra?" Nói thật ban đầu, cô có thể lấy ra nhiều quả táo để ăn như vậy, Khả Nhạc đã muốn hỏi cô.
Hiện tại cô còn có nhiều nước khoáng như vậy, không phải cô có dị năng không gian đấy chứ?
"Cô có dị năng không gian?"
Bạch Ngọc Câu ngẩng cao đầu: "Không gian quèn mà thôi, bản... Ta còn có rất nhiều thứ tốt!"
Mắt Khả Nhạc sáng rực lên, tuy cô gái này hơi kỳ lạ, nhưng cô thật sự có rất nhiều đồ còn có vũ lực siêu mạnh.
Nếu có thể hỏi thăm rõ ràng về cô, sau đó mượn sức.
Về sau có lẽ căn cứ của bọn họ sẽ không còn áp lực lớn vậy nữa.
"Cô có thể..."
Khả Nhạc cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá mức. Nói thật cô ấy muốn để Tiểu Mỹ quyên góp tài nguyên.
Nhưng dẫu sao những thứ này là của riêng Tiểu Mỹ, cô ấy nói như vậy rất giống như cướp đồ.
"Đương nhiên có thể." Bạch Ngọc Câu lại híp mắt nhìn cô ấy.
Cô đường đường là Ma Tôn đại nhân sao lại không biết nhân loại tham lam trước mắt này đang nghĩ gì.
Đơn giản chính là chỗ đồ ăn này thôi.
Cô há mồm nói: "Muốn đồ ăn thì tôi có thể cho, nhưng mà..."
Khả Nhạc nghiêm túc nghe, muốn xem cô có yêu cầu gì, nhìn dáng vẻ này bọn họ vẫn có thể bàn bạc.
"Cô phải nói cho tôi biết có phải chị đại của cô cũng có không gian, có phải Hắc Miêu yêu thầm chị đại không, có phải cô thích cô bé không!"
Cô nói xong lời cuối cùng thì chỉ vào Long Ngạo Phượng nhìn buồn cười.
Khả Nhạc: "..." Khả Nhạc hít sâu một hơi lúc sau đó nặn ra một nụ cười: "Cô im đi, chị đại của tôi không có dị năng không gian, Hắc Miêu cũng sẽ không thích chị đại của chúng tôi, cuối cùng, tôi là một người bình thường."
Thần kinh!
Một nữ sinh cấp ba 17 tuổi như cô ấy sao lại thích một cô bé mới 7-8 tuổi!
Có đôi khi cô ấy thật sự muốn bổ đầu Tiểu Mỹ ra, nhìn xem rốt cuộc trong đầu cô chứa thứ gì.
"Được rồi." Bạch Ngọc Câu ngồi trên ghế nhìn cô ấy.
"Nói xem cô muốn gì, chỉ cần cô nói, bản Ma tôn đều sẽ cho cô. Nhưng cô không được tham lam." ÁI
Chỉ chút món lợi cực nhỏ đã có thể khiến cô ấy bán đứng chị đại nhà mình, vậy đến lúc đó cô lại lấy ra thứ lợi hại hơn, chẳng phải cô gái này sẽ làm tất cả à?
Ma Tôn cô đây thích nhất xem chuyện bởi vì lòng tham mà phải phản bội bạn tốt kiêm chiến hữu khi trước.
Đến đây đi! Để phản bội, đau khổ, oán hận càng nhiều càng mãnh liệt đi!
"Khà khà khà khà khà khà..."
Khả Nhạc: "..." Cô lại suy nghĩ gì đấy.
"Cô có thể cho chúng tôi cái gì?" Khả Nhạc còn muốn xem điểm mấu chốt của người này, nhìn xem rốt cuộc cô có gì.
Bạch Ngọc Câu đứng dậy, lập tức nhảy lên bàn, cô dang hai tay ra hô lên với trần nhà: "Nhân loại đáng thương và ngu xuẩn, chỉ cần ngươi khẩn cầu với bản tôn, bản tôn sẽ ban cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn!"
Hệ thống Mỹ Thực: "Oa! Ma Tôn đại nhân quá tuyệt vời!"
Hệ thống Đánh Dấu: "Bản hệ thống khẩn cầu Ma Tôn đại nhân đừng thả cái đẹp của mình ra nữa, bản hệ thống thật sự sắp đắm chìm -"
Hệ thống Tu Tiên: "... *Đỡ trán*"
Long Ngạo Phượng cắn ngón tay: "Em muốn thế giới hoà bình."
Đôi tay giơ tay của Bạch Ngọc Câu hơi dừng: "Không được, em không đủ thành tâm. Em phải thành tâm thành ý cầu khẩn ta."
"Em thành tâm thành ý cầu xin chị. Chị có thể đại từ đại bi thực hiện nguyện vọng của em không?" Long Ngạo Phượng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô. Cô là Ma Tôn chứ không phải Tiên Tôn một lòng vì thương sinh, ha hả, cô muốn phá hủy đồ của mỗi người.
Hít...
Hương vị tuyệt vọng, thật ngọt nha.
Khả Nhạc ở bên nhìn cô gái không rõ biểu cảm đứng ở trên bàn, yên lặng ôm nước khoáng ra ngoài.
Cô ấy còn trẻ, cô ấy không nên lãng phí thời gian trên người cô gái này.
"Ục ục ục ục..." Chị đại ở đâu?
"Ục ục ục ục..." Không ngửi được, đi thôi.
Trong biển, hai người đột nhiên biến mất, chỉ để lại hai chuỗi bong bóng.
Tiếp theo Phục Toa và Tang Tỉnh đi tới một khu rừng rậm. Trong rừng rậm, một con zombie thỏ đang định xông đến tấn công bọn họ.
Tang Tinh không thèm nhúc nhích, con thỏ kia đã biến thành bánh zombie.
"Tôi ngửi được rồi, ở ngay chỗ này."
Hai người lần theo mùi, dần dần thấy được một tường vây xây cao.
Mà Tiền Đại tuần tra trên tường vây cũng thấy được bọn họ: "Này! Hai người đến từ đâu?"
Tang Tinh ngẩng đầu: "Từ trong biển! Tôi đến tìm chị đại của tôi!"
"Chị đại của cậu là ai?"
"Chị đại của tôi là chị đại của tôi!"
Tiền Đại: "..."
Qua mười phút sau, cửa lớn căn cứ chậm rãi mở ra, Tiền Đại nhìn thoáng qua thiếu niên tóc hồng đã bò đến trước mặt mình, câm nín.
Tang Tinh cũng mặc kệ cái nhìn của người khác, cậu nhảy xuống khỏi tường vây, đi thẳng đến chỗ chị đại nhà mình.
Cậu lao lên lầu, lập tức nhìn thấy chị đại mà mình ngày đêm nhớ mong: "Chị đại!"
Bạch Ngọc Câu nghe âm thanh đã biết là ai.
Đây là thủ hạ đắc lực của cô, Ma quân Tang Tinh!
Câ nhi đến trước mặt Tana Tịnh kéo câu ra khỏi nhòng nàv Lúc đi ra vừa hay gặp Ma quân Phục Toa.
Ba người đi thẳng vào sau núi.
"Thế nào? Có phải bên Tiểu Mỹ Tiên Tôn không biến động không?"
Phục Toa chớp chớp mắt: "Tiểu Mỹ... Tiên Tôn?"
Bạch Ngọc Câu cho chị ấy một ánh mắt hình viên đạn: "Còn không nhanh lên, nói tình hình đi!"
Hai Ma quân này thật là ngu dốt! Mấy ngày trước đây cô mới sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ, nhanh như vậy đã quên?
Chẳng lẽ ở thế gian chơi đùa sung sướng quá, hoàn toàn không ghi tạc lời cô nói ở trong lòng.
"Tiểu Mỹ kia ra vẻ đạo mạo, hiện tại đang phát triển thế lực ở nhân gian!" Tang Tinh giận dữ nói.
Phục Toa: "222"
Không phải hai ta đều có cái miệng như nhau à, sao cậu có thể tiếp lời được!
Bạch Ngọc Câu kinh hãi: "Cái gì? Vậy mà cô ta cũng hạ phàm? Không ổn! Không ổn!"
Đáng giận!
Tiểu Mỹ đáng chết!
Cô ta hạ phàm bồi dưỡng thế lực của mình là muốn làm gì?
Chẳng lẽ là muốn bắt tay với người mang dị năng cùng nhau tấn công Ma tộc?
"Đúng thế! Nhưng xin chị đại yên tâm. Tuy rằng cô ta đang phát triển thế lực, nhưng em đã hoàn toàn phá hủy kế hoạch của cô ta!"
Vẻ mặt Tang Tinh ác độc nói: "Em đã chặt đứt đường lui của cô ta!"
Ha ha ha! Tiểu Mỹ, rốt cuộc mi đừng mong trở lại bên cạnh chị đại!
"Được, được, được! Không hổ là thủ hạ đắc lực nhất của ta!" Bạch Ngọc Câu vỗ tay.
Vậy, cô chỉ phải là một chuyện, đó là tìm được nhân vật chính và nhóm nhân vật chính!
"Khà khà khà khà khà khà khà..."
"Chị đại, bây giờ chúng em nên làm gì?" Phục Toa hiểu cô đang "lên cơn", dứt khoát hỏi xem bọn họ làm gì mới tốt.
"Hai người?" Bạch Ngọc Câu còn chưa nói xong đã nghe được một Đám hệ thống Mỹ Thực nhìn thấy hệ thống Làm Ruộng tỉnh, vội nhắc nhở nó.
Hệ thống Mỹ Thực: "Ký chủ của chúng ta sửa tên, về sau gọi cô ấy là Ma Tôn đại nhân. Nhớ kỹ."
Hệ thống Làm Ruộng xoa xoa đôi mắt: "À! Được."
Nó chậm rãi mở to mắt thì thấy trước mắt là một khu trường học, mà quanh người còn có tường vây cao cao.
"Oa! Nơi này chính là căn... căn cứ của Ma Tôn đại nhân à?"
Bạch Ngọc Câu nghe nó to gan nói vậy lập tức cười ha ha nói: "Không sai! Nơi này là của bản Ma tôn!"
Đúng là một ma sủng không biết xấu hổi
Cô thích! Ma sủng của cô nên bá đạo như thế! Kiêu ngạo như thế!
Trực tiếp chiếm căn cứ của người khác làm của riêng, đây mới chuyện mà Ma tộc bọn họ nên làm!
Hệ thống Làm Ruộng: "Ma Tôn đại nhân, hạt giống trước đó tôi cho cô chắc chín rồi nhỉ? Có thể đưa tôi đi xem không?"
Chắc những đồ ăn đó sẽ mang đến hy vọng cho nhân loại, bọn họ chắc rất cảm ơn ký chủ nhỉ!
Thật tốt quá!
Bạch Ngọc Câu thầm hô không tốt ở trong lòng. Mấy ma sủng của cô thì chỉ có Tiểu Điền phù hợp khí chất của cô nhất.
Nhưng mà Tiểu Điền lại thích nhất kiếm hạt giống để trồng.
Cô nhớ rõ hình như là lần trước Tiểu Điền bảo cô đi trồng, cô đường đường là Ma Tôn, nào có thời gian trồng trọt.
Huống chỉ nơi này căn bản không có hạt giống mà cô gieo.
Tuy cô có thể nói thẳng cô hoàn toàn không trồng, nhưng ngẫm lại dáng vẻ Tiểu Điền đau lòng, cô lại cảm thấy không tốt lắm.
Dấu sao đây là Ma sủng giống cô nhất, tà ác nhất gian trá nhất!
Cô nghĩ rồi nói: "Tiểu Điền à, làm quỷ không thể chỉ xem kết quả không xem quá trình. Nếu tất cả quỷ đều giống mi thì trên đời này còn có quỷ tốt à?"
"Vậy đi! Mi lại cho ta một ít hạt giống, chúng ta cùng nhau trồng. Như vậy mi mới có thể cảm nhận được niềm vui rõ ràng!"
Hệ thống Làm Ruộng mơ hồ phát sáng, cảm thấy ký chủ nói cũng có lýứ- "Vâv_ vâv được rầ¡" Bạch Ngọc Câu thấy nó đồng ý, cô không nhịn được cảm thán.
Ồ! Không hổ là cô!
Ma Tôn đại nhân thông minh và cơ trí!
Cô dễ dàng hóa giải nguy cơ, thật quá lợi hại!
Lúc Khả Nhạc và Hắc Miêu đến thì nhìn thấy Tiểu Mỹ mặc đồ đen đang đào đất với hai người xa lạ.
"Mấy người đang làm gì?"
Bạch Ngọc Câu không ngẩng đầu lên: "Trồng trọt."
Hắc Miêu nhíu mày: "Cô có thể trồng ra à? Cô nói cô ở đây đào kho báu còn đáng tin hơn đấy!"
Sao cô gái này có thể trồng trọt. Hiện tại đất đai đều bị ô nhiễm, hạt giống gieo xuống chỉ có chết. Cô không biết à?
"Được rồi, đừng nghịch nữa! Chị đại của chúng tôi bảo cô đi qua một chuyến!"
Hệ thống Làm Ruộng: "Ma Tôn đại nhân, vì sao cậu ta nói chuyện hung dữ với ngài vậy?"
Bạch Ngọc Câu lập tức kinh hãi. Không tốt!
Cô đường đường là Ma Tôn đại nhân, sao chịu uất ức như này. Người này dám làm vậy với cô còn bị Ma sủng của cô thấy.
Vậy chẳng phải cô mất hết mặt mũi của Ma Tôn?
Cũng đúng lúc này Tang Tinh ở bên đứng dậy: "Lớn mật! Mấy người dám nói chuyện với Ma Tôn đại nhân như thế!"
Bạch Ngọc Câu liếm môi. Khá lắm! Khá lắm!
Đúng là như thế! Bọn họ quá lớn mật, dám làm thế với Ma Tôn cô...
Cô đột nhiên quay đầu bưng kín miệng Tang Tinh: "Ta không phải Ma Tôn gì cả. Cậu ta nói là Tiên Tôn! Là Tiểu Mỹ Tiên Tôn!"
Khả Nhạc, Hắc Miêu: ...
"Được, được, được! Đúng, đúng, đúng! Nhanh đi thôi!" Hắc Miêu bất đắc dĩ.
Bạch Ngọc Câu không ngờ cậu ấy dễ tin đến vậy.
"Khà khà khà khà khà..." Cô vừa cười vừa nói với Tiểu Điển ở trong đầu: "Không phải cậu ta hung dữ, là bản Ma tôn có phong độ, không chấp cậu ta." Hệ thống Làm Ruộng: "Hóa ra là vậy! Ma Tôn đại nhân đúng là đại nhân có đại lượng!"
Hóa ra ký chủ là trưởng căn cứ có tính cách dịu dàng và dễ nói chuyện.
Nhân loại gặp người thống trị tốt như vậy thật là có phúc quát!