Chương 34:
Chương 34:Chương 34:
Trong thời tiết u ám, Bạch Ngọc Câu đứng trên boong của du thuyền. Người ngoài hành tỉnh như cô muốn điều khiển du thuyền chỉ cần vận dụng một ít tỉnh thần lực là được.
Cô định đưa nhóm người này tới căn cứ của người mà cô đã chiếm lấy cơ thể.
Phía sau cô có không ít người đang nhìn bằng ánh mắt phẫn uất.
Chơi họ đúng không?
Gì mà Shamate, gia tộc Táng Ái, rồi thì Imie tu đều là giả hết!
Hức hức hức...
Bọn họ rưng rưng thay đổi lại tạo hình của bản thân, dù sao họ thật sự rất mệt với quả đầu xõa tung.
Bạch Ngọc Câu vừa lái du thuyền vừa liên lạc với đám hệ thống trong đầu mình.
"Ta còn bạn bè nào không?"
Hệ thống Mỹ Thực: "Ký chủ cô có hai đàn em, một người tên Tang Tỉnh, một người tên Phục Toa!"
Hệ thống Đánh Dấu: "Toàn bộ người trên hòn đảo kia đều là đàn em của cô!"
Hệ thống Mỹ Thực: "Ừm ừm! Tang Tinh là một cậu bé rất đáng yêu! Phục Toa là một chị gái rất đáng yêu!"
Hệ thống Đánh Dấu: "Tóc Tang Tinh màu hồng nhạt! Phục Toa là cô gái tóc ngắn!"
Phục Toa đã cắt tóc kể từ ngày bị đàn em của Viên Hưng kéo tóc đập vào tường.
Tóc dài ở mạt thế cũng rất khó xử lý
Đa phần mọi người đều chọn như vậy, bao gồm cả Chung Âm Âm trọng sinh. Sau khi trọng sinh cô ấy đã cắt tóc đi.
Bạch Ngọc Câu gật đầu hiểu rõ.
Là người ngoài hành tinh giả làm con người nguyên gốc, cô phải biết được quan hệ xã hội của người này, tính cách và thói quen của cô ấy.
Thoạt nhìn bây giờ cô ngụy trang rất tốt, ít nhất nhóm người này hoàn toàn không phát hiện sự kỳ lạ của cô!
Câ là người ngoài hành tỉnh †iên tiến đến † hành †inh Gia Oua bâec cao đó !
Làm sao cô lại không lừa được những người bình thường ở Lam Tinh này.
Hệ thống Mỹ Thực: "Ký chủ ký chủ! Tới rồi, phía trước là căn cứ hải đảo!"
Bạch Ngọc Câu nhìn về phía hòn đảo nhỏ kia, trên đảo đã xây không ít phòng ốc.
Cô dừng du thuyền ở cạnh bờ cát bên cạnh, ở trên bờ cát còn có một đoàn xe lửa cùng một đoàn tàu điện ngầm.
"Tới rồi!" Bạch Ngọc Câu có phần kích động. Cô phải thực hiện kế hoạch của mình.
Đó là đưa nền văn minh của con người đi đúng hướng.
"Mọi người xuống đi-" Cô khua tay, viên kim cương to bằng nắm tay chói mù mắt mọi người.
Bạch Ngọc Câu là người đầu tiên rời du thuyền. Vừa bước xuống dưới cô đã thấy một thiếu niên tóc hồng nhạt xõa tung. Cậu trang điểm khói, mặc quần áo có màu sắc rực rỡ.
"Chị đại!"
"Khụ khụ khụ!" Bạch Ngọc Câu bỗng ho khan vài tiếng.
Sao văn minh con người lại si mê với thứ nghệ thuật kỳ lạ này cơ chứ.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Tang Tinh cũng trừng mắt nhìn Phan Niên.
Hay lắm! Cái tên Phan Niên này muốn hại cậu.
Rõ ràng chị đại không phải Shamate, vậy mà anh ấy lừa cậu rằng chị đại biến thành Shamate.
Sau đó lừa cậu trở thành Shamate. Bây giờ ánh mắt chị đại nhìn cậu cũng trở nên kì lạ.
Phan Niên: "..."
Quỷ mới biết tại sao cô bình thường trở lại!
Bạch Ngọc Câu thấy mái tóc hồng của cậu thì nhanh chóng phản ứng lại. Sợ rằng người này chính là đàn em Tang Tinh của cô.
Cô ho khan hai tiếng, mở đôi mắt to tròn ra, ỏn ẻn gọi: "Tang Tỉnh Tỉnh
Tang Tỉnh: "II" Phan Niên: "II"
Hệ thống Mỹ Thực: "Người thoạt trông có vẻ già kia là Phan Niên!"
Bạch Ngọc Câu âm thầm gật đầu, tiếp đó nghiêng đầu nhìn Phan Niên. Cô chớp mắt, lông mi nhấp nháy: "Anh Phan Niên-"
Phan Niên: "!!! Đệch!"
"Ha ha." Bạch Ngọc Câu thấy phản ứng của họ thì trong lòng thầm đắc ý.
Trước kia cô đã quan sát con người rồi. Hầu hết những người dễ thương khi nói chuyện đều thêm một từ trong lúc nói.
Ví dụ như: đi ngủ ngủ- ăn cơm cơm - đập đậu đậu -
Ừm... Hơn nữa phải lễ phép một chút, nhất là với những người hơn tuổi mình lại càng phải ngoan ngoãn hơn!
Như vậy mới nổi bật sự dễ thương lên!
Người ngoài hành tinh thuộc hành tỉnh Gia Qua cao cấp như cô phải thông minh thế chứ!
Bạch Ngọc Câu bước xuống nhìn quanh một vòng hòn đảo. Thoạt nhìn mấy ngôi nhà ở trên đảo đều được dựng bằng gỗ lấy tại chỗ.
Nhìn qua chẳng có chút kĩ thuật nào, nhiều nhất chỉ có thể che mưa chắn gió.
Về phần đồ ăn của họ... Từ xa cô đã nhìn thấy đám cá biển phơi khô.
"Gọi tiểu Cơ ra ngoài cho ta." Bạch Ngọc Câu nói với các hệ thống trong đầu.
Cô là người ngoài hành tỉnh, đám hệ thống này đều được cô tạo ra trong lúc buồn chán.
Để phòng ngừa cho những khi cô không có sự chuẩn bị.
Giờ xem ra nơi này đang cần nhất Hệ thống Cơ sở hạ tầng.
Hệ thống Tu Tiên thấy cô nói vậy thì hơi do dự. Trạng thái tinh thần của ký chủ chưa bao giờ ổn định hết.
Giờ đã có bốn hệ thống, cô có thể chịu thêm được ư?
Rồi nó nghĩ lại. Đám Hệ thống này rất ít khi được sử dụng. Hệ thống Đánh Dấu chỉ cần rút thưởng mỗi ngày một lần.
Hệ thống Mỹ Thực phát đồ ăn, Hệ thống Làm Ruộng cũng chỉ dùng để phát một ít hạt giống.
Về phần nó, nhiệm vụ trước đây nó giao cho ký chủ là bảo cô tu tiên. mức không có bất kỳ tiến triển nào.
Quên đi, để nó gọi trước xem sao.
Nếu có vấn đề gì xuất hiện thì nhanh chóng nhét tiểu Cơ... Phì, Hệ thống Cơ sở hạ tầng trở lại.
Nó đưa tay khuấy khuấy trong đầu óc của Bạch Ngọc Câu, không lâu sau đã túm được một quả cầu ánh sáng lớn xuất hiện.
Rõ ràng quả cầu ánh sáng vẫn chưa tỉnh ngủ, thế là Hệ thống Tu Tiên dùng bàn tay ảo vỗ nó.
Hệ thống Cơ sở hạ tầng từ từ thức dậy: "Ưm..."
"Đừng ưm gì ở đây, nhanh chóng bắt đầu xây dựng đi, nền văn minh Lam Tỉnh đang bị lệch quá mức nghiêm trọng, chúng ta hãy cùng nhau kéo nó về."
Bạch Ngọc Câu thúc giục trong đầu
Hệ thống Cơ sở hạ tầng: "A - ngủ thật thoải mái ghê. Ký chủ, sao cô phải vội làm gì?"
Nó đào đào rồi ném cho Bạch Ngọc Câu một đống thứ: "Muốn gì thì cô tự lấy đi, đừng làm phiền ta ngủ, ưm..."
Bạch Ngọc Câu yên lặng lắc đầu, thật là một hệ thống lười biếng mà.
Đợi sau khi cô trở về hành tỉnh Gia Qua nhất định sẽ sửa chữa Hệ thống này cho tốt.
Cô nhìn thoáng qua đám đồ mà Hệ thống Cơ sở hạ tầng ném cho mình.
Mặt đường, đèn đường, nhà máy điện, đường ray, nội thất...
Cả đống đồ đang chờ cô tiếp nhận. Bạch Ngọc Câu suy nghĩ một lúc.
Lúc cô tạo ra Hệ thống này có nhét cho nó nhiều thứ như vậy à?
Bỏ đi, không cần quan tâm!
"Anh Phan Niên ơi - chúng ta hãy cùng nhau xây dựng cơ sở hạ tầng nào -" Cô làm nũng.
Phan Niên: "..."
Anh ấy bỗng cảm thấy... Thật ra trạng thái dị biệt lúc trước cũng không phải không được.
"Chị đại! Em làm với chị!" Tang Tỉnh thấy chị đại mình đang làm nững với tên độc ác đáng ghét Phan Niên.
Cậu cực kỳ tức giận! là cậu!
Trong lúc Bạch Ngọc Câu làm nững, đám hệ thống trong đầu cô cũng đang thảo luận nhóm.
Hệ thống Đánh Dấu: "A -Ký chủ ỏn ẻn quá đi - Anh anh à, người ta cũng muốn ỏn à ỏn ẻn như vậy -"
Hệ thống Mỹ Thực: "Hệ thống Cơ sở hạ tầng này làm cho có lệ quá!"
Hệ thống Làm Ruộng: "Đây là Hệ thống Cơ sở hạ tầng hả? Sao càng nhìn càng giống Hệ thống Trang trí nhà cửa thế?"
Trước kia nó từng chơi qua một trò chơi nhỏ do chủ hệ thống phát triển, trò chơi đó là loại trang trí nhà cửa.
Giờ nhìn đám đồ Hệ thống Cơ sở hạ tầng phát cho ký chủ thoạt trông giống hệt đám đồ nó từng được phát trong trò chơi.
Hệ thống Tu Tiên nhìn Hệ thống Cơ sở hạ tầng đang ngủ say: "Nó to thế này chắc chắn là đã ăn hệ thống khác rồi."
Ăn rồi nên dung hợp với nhau.
Hệ thống Mỹ Thực vỗ ngực: "Thì ra là ăn à, vậy không sao đâu! Ta còn tưởng nó hỏng rồi, làm ta sợ chết khiếp."
Hệ thống Đánh Dấu: "Oa oa oa- thật tàn nhẫn, người ta sợ -"
Hệ thống Làm Ruộng: "Đừng sợ, ta sẽ làm ruộng bảo vệ mi!"
Bạch Ngọc Câu dẫn theo một nhóm đàn em bao gồm cả Tiểu Mỹ cô thích nhất tới khu vực trung tâm hòn đảo. Cô quyết định lắp máy phát điện chạy bằng sức gió ở đây.
Mọi người chỉ thấy cô ôm búp bê đứng đó, giống như chẳng làm gì hết.
Thế rồi đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một tua bin gió khổng lồ. Máy phát điện sức gió cứ đứng sừng sững nơi ấy.
Hoàn toàn không cần họ phải làm gì hết.
Bạch Ngọc Câu nhìn cái máy phát hiện này như thể nhìn thấy bước tiến lớn của nền văn minh nhân loại!
Cô hào hứng đi tìm chỗ đặt trạm biến áp.
Việc sắp đặt những thứ này hệt như chơi trò chơi. Chỉ cần cô nhấp vào vị trí cần sắp xếp, mấy thứ này sẽ tự động đặt vào đó.
Đặt xong có thể chạy tốt.
Chẳng bao lâu, cô đã hoàn thành toàn bộ hệ thống lưới điện, cô cung cấn kết nối internet cho moi aia đình. Nếu nói ai là người hạnh phúc nhất thì chắc chắn là đám người Úc Hàng và Ngư Phù.
Nguồn điện Ngư Phù dùng để nghiên cứu trong những ngày này đều do Úc Hàng cung cấp.
Anh ấy làm nghiên cứu bao lâu thì Úc Hàng phải ở trong phòng thí nghiệm của anh ấy bấy lâu.
Bây giờ có điện, Úc Hàng là người đầu tiên được giải phóng.
Kế tiếp Bạch Ngọc Câu bắt đầu trải đường. Cô chọn mặt đường là đường nhựa, lát một vòng quanh đảo rồi lát thêm một số đoạn ngang qua đảo.
Vào ban đêm.
Hòn đảo không còn tối đen như trước, cũng chẳng cần phải đốt lửa mới nhìn thấy rõ được.
Trên bãi biển, đèn đường đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Vô số người hào hứng bước lên con đường nhựa và chạy vòng quanh.
Còn một số người thì cứ đứng dưới ánh đèn đường và nhìn chúng.
Bạch Ngọc Câu yên lặng quan sát tất cả những điều này. Cô thở dài, giờ cô đã phát hiện ra.
Nền văn minh nhân loại không có vấn đề gì. Vấn đề nằm ở đầu óc của những người này.
Cô ôm búp bê nhìn Tiểu Mỹ bên cạnh, cảm thấy Tiểu Mỹ là kẻ bình thường duy nhất ở đây.
Tiểu Mỹ: "Grào!"
Cô xoay người định quay vào nhà thì đúng lúc đụng phải một người phụ nữ đang đi về phía mình.
"Cô không sao chứ?" Bạch Ngọc Câu nhanh chóng chạy tới đỡ cô ấy dậy.
Cô gái lắc đầu: "Tôi không sao."
Cô ấy tên Liêu Vi, trước mạt thế là một nhân vật nổi tiếng trên mạng về phẫu thuật thẩm mỹ. Ngày nào cô ấy cũng phát sóng trực tiếp, chỉ ăn đồ hộp và uống nước khoáng.
Nhưng giờ đây ngày nào cô ấy cũng ăn hải sản, đồ uống là nước biển sau khi chưng cất.
Nhưng cô ấy không cảm thấy oán hận chút nào. Dù sao còn sống đã là tốt rồi! Hơn nữa trên hòn đảo này còn có rất nhiều người trước kia từng làm ăn phát đạt.
Nhưng có thể tới bây giờ họ vẫn chưa nhận rõ tình hình thực tế
Liêu Vi khẽ mỉm cười chuẩn bị đi, lại không ngờ Bạch Ngọc Câu túm lấy cổ tay cô ấy: "Người đẹp! Dừng lại một chút đi!"
Bạch Ngọc Câu vừa liếc mắt một cái đã thấy cô gái đẹp này làm trái tỉm cô đập rộn ràng.
Đôi mắt to này, chiếc cằm nhọn này, gương mặt tam giác ngược này.
Đây đúng là người tình trong mộng của cô!
Cô chưa từng nhìn thấy một người ngoài hành tinh nào trên hành tỉnh Gia Qua đẹp hơn người Lam Tinh trước mặt mình.
Ngoại hình của cô gái nhút nhát này hoàn toàn khớp với thẩm mỹ của cô!
Quả là một tuyệt thế mỹ nhân!
Liêu Vi: "??2? Cô... gọi tôi à?"
Cô ấy hơi khó tin. Cô ấy biết rõ mình có một gương mặt chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết phẫu thuật thẩm mỹ.
Ở trên mạng thì khuôn mặt cô ấy có thể nhìn được chứ trong hiện thực...
Hơn nữa ân nhân còn xinh đẹp như hoa, là cô gái xinh đẹp nhất mà cô ấy từng gặp. Tại sao một cô gái như vậy lại gọi cô ấy là người đẹp chứ?
"Tôi không phải người đẹp đâu." Liêu Vi thoáng mỉm cười: "Cô mới là người đẹp đó -"
"Không không!" Bạch Ngọc Câu quỳ một gối xuống đất. Cô móc chiếc nhẫn kim cương to bằng nắm tay mình ra: "Gả cho tôi đi!"
Liêu Vị: "II"
Tang Tinh đang chơi cát với Tiểu Mỹ bên cạnh: "!II"
Mọi người đang ngắm đèn đường, đang chạy nhảy reo hò trên đường, đang ăn cơm, đang tản bộ, đang tám chuyện đều quay đầu nhìn về phía này.
Giờ khắc này Liêu Vi và chiếc nhẫn kim cương cỡ nắm tay đã trở thành tâm điểm của mọi người!
"Em thật sự quá đẹp, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, em là người Lam Tinh đẹp nhất mà tôi từng gặp! Không! Em là người đẹp nhất mà tôi từng gặp trong vũ trụ này! Gả cho tôi đi đi -" Bạch Ngọc Câu tự giơ ngón cái cho mình. Ngay cả trong tình huống tim cô đập nhanh tới mức sắp nổ tung.
Cô cũng không quên điệp từ đáng yêu ở câu cuối cùng-
Phan Niên ở một bên vừa đi ra, chưa kịp nhìn đã nghe thấy một câu như vậy, anh ấy lập tức phun ngụm nước trong miệng ra: "..."
Cô đang cầu hôn à?
Từ từ... hả?