Chương 37:
Chương 37:Chương 37:
Mái nhà, hai bóng dáng đang đi xuyên qua từng tòa nhà, mưa to tầm tã khiến bóng dáng bọn họ mơ hồ.
Trình Hàng kéo tay Bùi Song nhảy lên tầng lầu. Dị năng của anh ấy là nhảy cao và chạy nhanh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ có thể sống sót ở mạt thế.
"Sắp đến rồi!" Bùi Song chỉ vào một trường đại học trước mắt rồi hô lên.
Trình Hàng đội mưa nhảy về phía trước, Bùi Song giống như một con búp bê vải rách nát bị anh ấy kéo.
Khi đó bọn họ phát hiện cô gái kia có thể tự do đi qua giữa đám zombie, lại cầm một cái lưỡi hái gặp thần giết thần gặp phật giết phật.
Họ quyết định đi theo cô gái này.
Dọc theo đường đi bọn họ thấy có zombie có thể vươn móng tay dài hơn mười mấy mét, còn có zombie nhảy cao ba mét, hơn nữa còn có một loại zombie khổng lồ.
Tất cả những thứ này làm cho bọn họ bắt đầu sợ hãi.
Ngày xưa zombie với bọn họ mà nói chỉ là vấn để nhỏ. Dẫu sao dị năng hệ thủy của Bùi Song có thể đánh có thể sử dụng.
Nhưng bây giờ bọn họ lại bó tay trước zombie.
Nếu bọn họ còn không tìm được đường ra thì có lẽ thật sự sẽ chết.
Mãi đến khi bọn họ vững vàng đứng trên nóc nhà khu giảng dạy.
Bọn họ chỉ thấy không biết vì sao trường đại học này lại có một cái máy phát điện đang hoạt động.
Mà cửa sổ trong khu dạy học lại còn sáng đèn.
"Đi xuống nhìn xem!" Bùi Song nói. Cơn mưa to khiến giọng anh ấy không rõ.
Tuy rằng mưa rất to, nhưng bọn họ vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng đọc sách.
Đây là thế nào?
Bây giờ là mạt thế, vì sao còn có tiếng đọc sách!
Bọn họ chỉ thấy khi đó cô gái kia cũng dẫn theo ba con zombie và tên nhóc tóc hồng chạy đến đây, cho nên mới cùng lại đây. bọn họ không dám đến.
Chờ khi zombie đã đi hết, bọn họ mới đến xem tình hình.
Trình Hàng dẫn Bùi Song nhảy đến hành lang khu dạy học. Vừa chạm xuống đất, nước mưa trên người bọn họ đã nhỏ tong tỏng xuống đất.
"Nghe chưa! Bây giờ các em không cố gắng! Sau này đi ra ngoài sẽ không tìm được việc!"
"Các em đang học vì cô à?"
"Không phải! Các em đang học vì chính mình! Chẳng lẽ các em nghĩ sau này sẽ làm một con zombie mơ màng hồ đồ à?"
Một giọng nữ vang lên, Trình Hàng và Bùi Song nghe âm thanh này không khỏi nhớ đến nỗi sợ thời còn đi học.
Bọn họ quay đầu nhìn, chỉ thấy trong cửa sổ là chỉ chít zombie. Đám zombie kia ngồi trên ghế, cúi đầu.
Giống như bị dạy dỗ đến không dám đối mặt với cô giáo.
Mà cô giáo trên bục giảng kia cầm thước dạy học, đeo kính, cả người cô ấy chỉ có hai chữ.
Nghiêm khắc!
Trình Hàng và Bùi Song nhìn cảnh này chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, cũng không biết là vì zombie hay vì bọn họ gặp mưa nên bị lạnh.
Sao có thể!
Sao lại có nhiều zombie vậy!
Bọn họ muốn chạy, nhưng ngẫm kỹ lại cảm thấy có vấn đề.
Vì sao đám zombie này không tấn công người trên bục giảng, trước mặt bọn nó bày giấy trắng là bài thi.
Trình Hàng rất tỉnh mắt, anh ấy liếc mắt một cái đã thấy được hai số đỏ trên bài thi - 12.
Trên bài thi có không ít dấu gạch chéo, có thể nhìn ra thành tích học tập của đám zombie này không tốt.
Khoan đã!
Anh ấy đang nghĩ gì vậy, đơ não!
"Bọn họ đang làm gì?" Bùi Song nhíu mày.
Trình Hàng cũng không rõ ràng lắm, anh ấy cảm thấy nơi này hơi kỳ lạ: "Lên mái nhà trước đã."
Anh ấy dẫn Bùi Song chuẩn bị lên mái nhà. Tuy bây giờ đang mưa, Nhưng mà ngay khi bọn họ muốn chạy, một cô gái mặc áo dài quần dài, mái tóc trắng tùy tiện buộc sau đầu đã cẩn thận di tới.
Dường như cô không để ý ở đây có hai người bọn họ.
Hai mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng học, mãi đến khi tới cạnh cửa sổ.
Cô vịn cửa sổ nhìn vào trong, nhìn thấy hai đứa con sinh đôi của mình đang nghiêm túc nghe giảng bài mới lộ ra một nụ cười vui mừng.
"Hai người cũng đến xem con mình à?" Bạch Ngọc Câu quay đầu nhìn đôi "chồng - chồng" này.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn ra đôi "chồng - chồng" này chắc chắn giống cô, đến vì nhớ thương con!
Chắc tất cả bố mẹ trên đời này đều như vậy nhỉ!
Trình Hàng, Bùi Song: "??2"
Con gì cơ?
Bạch Ngọc Câu rón ra rón rén đi ra hành lang, còn đưa tay ra hiệu cho bọn họ: "Mau tới đây, đừng quấy rầy bọn trẻ đi học."
Trình Hàng và Bùi Song liếc nhau một cái rồi quyết định theo sau nhìn xem.
Bọn họ nhận ra, người này chính là cô gái rất lợi hại mà khi đó bọn họ nhìn thấy.
Chờ đến hành lang, trên mặt Bạch Ngọc Câu vẫn mang theo tươi cười: "Chắc hai người cũng không yên lòng nhỉ?"
"Ôi, làm bố mẹ là vậy đấy, đưa con đến trường học vẫn sẽ lo lắng mà."
"Sợ con ăn không ngon uống không tốt, cũng sợ bọn nó không thể quen với hoàn cảnh học tập trong trường."
Bạch Ngọc Câu nói liến thoắng: "Song mấy người đừng lo lắng, bầu không khí học tập ở đại học M rất tốt đấy."
"Dù sao cũng là trường thuộc 985(*), giáo viên đều giàu kinh nghiệm, hơn nữa các giáo viên trong trường này đều rất chuyên nghiệp."
(*) Dự án 985: Là một dự án lớn và bắt đầu từ năm 1998 nhân dịp kỉ niệm 100 năm thành lập trường đại học Bắc Kinh. Những trường thuộc dự án sẽ được hỗ trợ để phát triển trở thành trường đại học đẳng cấp thế giới, đưa giáo dục Trung Quốc đến gần hơn với thế giới và nâng cao vị thế.
"Nghe nói trước đó có một giáo viên cực kỳ chăm chỉ, mỗi ngày đều nghĩ làm sao để bọn trẻ đi học. Thầy ấy hận không thể ở bên cạnh các học "Sau đó đáng tiếc, nghe nói thầy ấy muốn đi ra ngoài nhìn xem, nhưng lại bị người ngoài trường đánh chết."
"Thật sự đáng tiếc, ôi."
Trên đầu Trình Hàng và Bùi Song đầy dấu chấm hỏi. Giờ phút này bọn họ thậm chí có một cảm tưởng mình không ở mạt thế.
Mà là vào phó bản vô hạn lưu nào đó, trường học zombie ăn thịt người?
"Nhưng zombie này không cắn người à?" Bùi Song hỏi.
Bạch Ngọc Câu kinh ngạc nhìn anh ấy: "Sao có thể! Đám trẻ này yêu thích học tập thế kia, bọn nó chỉ hơi xấu xí thôi, nhưng tâm địa vẫn lương thiện lắm."
"Hai người không biết, mới vừa rồi, ngoài trường có một đám lưu manh chơi bời lêu lổng đến gây sự. Bọn nó còn đi lên hỗ trợ đấy!"
"Bọn nó đều là học sinh được dạy dỗ cả!"
"Nếu không sao tôi lại đưa con đến đây chứ. Ngày xưa tôi tốt nghiệp ở đây đấy!"
Nói tới đây cô có phần kiêu ngạo, nhớ đến thành tích học tập khi xưa của cô là hạng nhất toàn trường đấy!
Trình Hàng nhìn gương mặt cô, nhìn thế nào cũng chỉ có dáng vẻ mười sáu, mười bảy tuổi.
Vậy mà cô ấy đã học xong đại học, lại còn sinh hai đứa con rồi á!
Chẳng lẽ là... cô ấy trẻ lâu?
Nhưng mà cô ấy nói đám lưu manh chơi bời lêu lổng không phải là đám zombie biến dị kia chứ?
Hítttttt...
Thật sự giống phó bản vô hạn lưu, tiếp theo chẳng phải bắt bọn họ đi làm giáo viên, sau đó sẽ mất tích và chết chứ?
Trở thành giáo viên bị người ngoài trường đánh chết trong miệng cô ấy, sau đó bọn họ phải cùng nhau chống lại những zombie biến dị bị gọi là lưu manh kia!
Ừm... Chắc là còn có thi cử gì đó nữa. Học sinh thi phải đạt tiêu chuẩn nào đó.
"Chúng tôi phải làm gì?" Trình Hàng há mồm hỏi.
Hỏi xong thì anh ấy lại hối hận. Tự anh ấy tưởng tượng, sao còn hỏi ra chứt Anh ấy không phải người chơi vô hạn lưu, nơi này rõ ràng là mạt thế.
Bạch Ngọc Câu nhìn bọn họ: "Hai người định tìm việc ở đây à?"
Cô hiểu! Bọn họ chắc chắn không thể rời khỏi con mình giống cô!
Bố mẹ yêu con cái, ắt dính lấy mỗi ngày!
Cô sờ sờ cằm: "Thật ra không phải không có. Hiện tại trường chúng tôi thiếu hai bảo vệ, hai giáo viên hậu cần. Hai người có bằng gì?"
Trình Hàng: "... Đại học."
Bùi Song im lặng trong chốc lát: "Tôi tốt nghiệp cấp ba."
Ủa... Vì sao bọn họ phải trả lời vấn đề này!...
"Ổ!" Bạch Ngọc Câu liếc bọn họ một cái: "Vậy không dễ. Bảo vệ chỗ chúng tôi cũng tốt nghiệp 211(*)."
(*) Dự án 211: Là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc để xây dựng cho thế kỉ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu. Dự án được chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 1995 với sự chấp thuận của Hội đồng nhà nước Trung Quốc.
"Thế này đi! Nhà ăn của trường còn thiếu hai dì ở căn tin. Hai người có làm không?"
"Bao ăn bao ở, còn có thể tiếp xúc gần gũi với bầu không khí học tập nồng đậm này."
Bùi Song một lời khó nói hết nhìn cô: "Cô cũng làm ở đây?"
"Đấy là đương nhiên rồi." Bạch Ngọc Câu vỗ vỗ ngực: "Tôi là thư ký của hiệu trưởng."
"Chồng tôi là trưởng vườn rau trong trường, con trai lớn của tôi là hội trưởng Hội Học Sinh đấy!"
Bùi Song: "II"
"Nếu hai người đã quyết định thì tôi dẫn hai người đi xem." Bạch Ngọc Câu nói xong thì đi xuống lầu.
Bên ngoài mưa dần rơi, bọn họ cũng có thể nghe được âm thanh đọc bài trong lớp.
Giáo viên dạy học có cả nam và nữ, ngẫu nhiên còn có thể nghe được vài tiếng gào của zombie.
Bọn họ đi theo xuống lầu, vừa hay nhìn thấy một đám học sinh đang khuân vác đồ ăn, kia là mấy cái xe đẩy nhỏ.
Trên xe đẩy bày các loại rau dưa và thịt. nước bọt một cái.
Bọn họ đã rất lâu không được ăn đồ tươi. Trước đó bọn họ có thể tìm kiếm nhiều nhất là một ít gạo, gạo cũng dễ bảo tồn nhất.
Còn thịt thì bọn họ đừng mong, thịt đều đã thối rữa biến chất.
Cho dù có hầm lạnh, nhưng trong hầm vốn đã bị cắt điện.
"Chào thư ký trưởng!" Hùng Bồng Bồng nhìn Bạch Ngọc Câu vui vẻ gọi.
Cô ấy nhớ rõ lúc trước là cô gái này đã cứu các cô, để lại đồ ăn cho các cô.
Cho nên cô ấy mới có thể sống.
Từ sợ hãi zombie lúc ban đầu, đến sau này dần dần quen.
Huống chỉ vừa rồi đám zombie kia còn liều mạng cản ở cổng trường vì cứu bọn họ.
Việc này làm cho bọn họ cực kỳ cảm động. Trong mạt thế, bọn họ bị bạn bè có dị năng vứt bỏ.
Nhưng rõ ràng đám zombie có lập trường khác với bọn họ, lại vẫn liều mạng cứu bọn họ.
Bọn họ đã hạ quyết tâm, bắt đầu từ ngày mai phải dạy bù cho các zombiel
"Ừm ừm, chuyển hàng à?" Bạch Ngọc Câu nhìn bọn họ. Đám trẻ này vừa học vừa làm, mỗi ngày không chỉ phải học tập, còn phải làm việc trong trường.
Thật là chăm chỉ!
Hùng Bồng Bồng gật gật đầu: "Vâng, chuyển đến nhà ăn. Nhưng mà đáng tiếc chúng tôi làm đồ ăn không ngon."
Bọn họ làm đồ ăn cũng chỉ miễn cưỡng có thể bỏ vào miệng, mà trong mạt thế đã là rất tốt rồi.
Bạch Ngọc Câu nghe cô ấy nói như vậy thì lập tức chỉ vào Trình Hàng và Bùi Song: "Đây là hai dì mới đến nhà ăn, về sau mọi người có lộc ăn rồi!"
Hùng Bồng Bồng nhìn hai người đàn ông này, ngoan ngoãn nói: "Chào dì"
Trình Hàng: "2?? Tôi là nam!!"
Bạch Ngọc Câu nhìn bọn họ: "Dì nhà ăn là một chức vụ, không liên quan đến nam hay nữ. Hai người không cần để ý đến những cái này."
"Năm nay †ìm được viêc đã là tết rầi. Hai người không biết hâv aiồð có bao nhiêu người không tìm được việc đấy!"
Cô giúp bọn họ cũng vì bọn họ cũng là mẹ giống cô.
Trình Hàng chỉ cảm thấy trái tim mình như nghẹn lại: "..."
Không phải bọn họ đến xem tình hình ở đây à, sao lại biến thành dì nhà ăn rồi.
Hơn nữa cơm anh ấy làm thật sự ăn được à?
"Mẹ ơi -" Một giọng nam ỏn ẻn chậm rãi vang lên. Bọn họ quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên tóc hồng nhảy chân sáo đến.
Tang Tỉnh chạy tới Câu Bạch Ngọc trước mặt thì dừng lại: "Mẹ ơi - con rất nhớ mẹ -"
Bạch Ngọc Câu sờ sờ đầu cậu ấy: "Đã lớn vậy rồi còn không chín chắn!"
Tuy lời cô nói như răn dạy, nhưng nhìn nụ cười trên mặt cô thì biết cô rất vui vẻ.
Trình Hàng, Bùi Song nhìn mẹ con tình cảm trước mắt, trong ánh mắt tràn ngập nghỉ hoặc.
Thật sự có thể có đứa con trai lớn vậy à?
Chẳng lẽ dị năng của cô là sinh con!!!