Chương 53:
Chương 53:Chương 53:
Hổ thần bảo vệ núi nhìn heo con màu hồng phấn há miệng ra, ngay cả lỗ tai nó cũng ăn không được.
Nó nghĩ rằng ăn thứ này vào sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh của nó.
"Grào." Hổ thần bảo vệ núi ngáp một cái rồi chuẩn bị rời đi.
Bạch Ngọc Câu lập tức nhảy lên lưng nó rồi cúi đầu há miệng. Sau đó cô lại phát hiện ra mũi mình quá dài!
Miệng đã há ra rồi nhưng hoàn toàn là không cắn tới!
"Hú hú hú hú." Cô dùng mũi chống lên lưng hổ thần bảo vệ núi rồi tru lên.
Diệp Lương Thần nhìn cô, chậm rãi đỡ trán. Hắn nhỏ giọng nói: "Ngươi mau xuống đây!"
Hổ thần bảo vệ núi rõ ràng không có ý định tìm bọn họ gây phiền toái. Sao cô lại còn đi lên tìm đường chết thế!
Huống hồ, sao lợn lại hú như thế này?!
Hổ thần bảo vệ núi lắc lưng định ném con heo con ngốc nghếch đi.
Không ngờ con heo con lại rất nhạy cảm. Nó quay lại dùng móng heo túm lấy lông con hổ.
"Grào!" Hổ thần bảo vệ núi tức giận.
Con heo tinh này không biết tốt xấu phải không!
Hổ thần đại nhân như nó cũng không so đo chút chuyện nhỏ nhặt này, sao con heo này còn sống chết không đi.
Đừng tưởng nó sẽ không nổi giận!
"Grào!" Hổ thần bảo vệ núi gầm lên, đang muốn nổi giận thì sau đó lại cảm nhận được một luồng khí tức cường đại.
Diệp Lương Thần chỉ thấy heo con tri âm móc ra một cái lưỡi hái thật lớn. Lưỡi hái tản ra khí tức cổ xưa thần bí.
Ngay cả lão gia gia trong cơ thể hắn cũng không nhịn được kinh hô: "Ma... Ma Thần đại nhân!"
Diệp Lương Thần: "II"
Ai cơ? Con heo này là Ma Thần đại nhân hay là cái lưỡi hái này?
Mà lúc này hổ thần bảo vệ núi cũng không thể động đậy. Nó cảm thụ được cỗ khí tức kia vội vàng cúi đầu: "Tiểu hổ biết sai! Mong Ma Thần tha Bạch Ngọc Câu hừ hừ hai tiếng, lại biến trở về dáng vẻ ban đầu của cô: "Ba mươi năm Hà Đông! Ba mươi năm Hà Tây!"
"Đừng bắt nạt thiếu nữ nghèo!"
Coi như Bạch Ngọc Câu cô bị đuổi khỏi sư môn, vậy thì sao!
Một ngày nào đó cô sẽ đạp mây lành bảy màu trở về báo thù!
"Hổ Hổ! Chúng ta đi!"
"Grào!"
Tang Tinh vội vàng đặt mông ngồi ở trên lưng hổ thần bảo vệ núi. Nó cũng không dám nhiều lời chở bọn Bạch Ngọc Câu đi.
Lão gia gia trong đầu Diệp Lương Thần vội vàng nói: "Ngươi còn chờ cái gì! Mau theo sau!"
"Đây chính là Ma Thần đại nhân!"
Hắn gật đầu vội vàng đuổi theo: "Biết rồi!"
Ngày hôm sau.
Đệ tử tông môn: "Chết rồi! Không thấy hổ thần bảo vệ núi đâu cả!"
Tông chủ bấm ngón tay tính toán, sau đó trừng to hai mắt. Thiếu nữ bắt cóc hổ thần bảo vệ núi kia có vẻ có liên quan đến Chúc Kinh Tiên Quân.
Hắn ta lấy thủy kính ra, thấy ngay được bộ dáng của thiếu nữ kia hôm qua khóc rống ở trước cửa Chúc Kinh Tiên Quân.
Tông chủ cắn răng một cái: "Chúc Kinh Tiên Quân ngươi nói không thu đồ đệ, vậy mà lại vụng trộm thu đồ đệ, còn nuôi lớn đến như vậy rồi!"
Hắn ta vọt tới ngọn núi Chúc Kinh Tiên Quân ở: "Đồ đệ của ngươi đâu?"
Chúc Kinh Tiên Quân: "22?"
Hắn làm gì có đồ đệ nào.
Tông chủ thấy vẻ mặt hắn mờ mịt: "Ngươi sẽ không dùng thuật xóa trí nhớ trở thành thuật thanh lọc đấy chứ!"
Chúc Kinh Tiên Quân nhìn hắn ta một cái: "Có gì khác nhau? Một cái sạch người một cái tĩnh tâm."
"Nhưng hiện tại cả đồ đệ cũng bị ngươi quên đi rồi!" Tông chủ nhìn hắn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chúc Kinh Tiên Quân rõ ràng tu vi cực cao, thiên phú cũng vô cùng tốt, nhưng hắn không muốn thu đồ đệ.
Hôm nay thật vất vả mới phát hiện hắn có hai tiểu đồ đệ, nhưng thoạt "Ngươi..." Tông chủ há miệng nhưng nói không ra lời.
Hắn ta phất tay áo, phân phó thủ hạ của mình: "Nhanh! Nhanh đi tìm hai đồ đệ bảo bối duy nhất của Chúc Kinh Tiên Quân trở về!"
Lão gia gia: "Nghe ta, nhận nàng làm lão đại, sau này ngươi sẽ ăn ngon uống say đấy!"
Diệp Lương Thần không vui lòng mấy: "Không phải ngươi nói sau này cố gắng dẫn ta tu luyện, sau đó dưới một người trên vạn người sao?"
Lão gia gia: "Ngươi không phải ở dưới nàng trên vạn người sao!"
Diệp Lương Thần: "..."
"Hơn nữa, bây giờ ta cần ngủ thường xuyên. Nếu ta có thể ở bên cạnh Ma Thần đại nhân thường xuyên thì vết thương cũ sẽ lành nhanh hơn."
"Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra nữ nhân này có tư chất Đại Đế? Đợi một thời gian nữa nhất định không tầm thường."
"Nếu ngươi đi theo nàng, sau này còn sợ không báo thù được sao?"
Diệp Lương Thần suy nghĩ một chút, nhìn cô gái ngồi trên lưng hổ, hai má hắn đỏ bừng: "Ai! Ai dựa vào nàng!"
Lão gia gia: "..."
Ngươi đỏ mặt cái gì hả!
Diệp Lương Thần đi tới bên người hổ thần bảo vệ núi. Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Câu: "Ta biết gần đây có một bí cảnh sắp xuất thế. Ngươi có muốn đi xem không?"
Bạch Ngọc Câu nghe thấy bí cảnh, ánh mắt cô lập tức sáng lên: "Đi!"
Bí cảnh này, cô tranh cũng phải tranh, không tranh cũng phải tranh!
Hiện giờ cô đã đâm lao phải theo lao!
Hổ thần bảo vệ núi: "222"
Hệ thống Mỹ Thực: "Tốt lắm! Ký chủ cưỡi hổ!"
Hệ thống Đánh Dấu: "Không ngờ lưỡi hái lại là Ma Thần Thượng Cổ đúng không?"
Hệ thống Tu Tiên: "Tất nhiên! Phần thưởng của ta đều tốt như thế đấy!"
Trên thực tế, lúc trước nó hoàn toàn không nhìn ra cái lưỡi hái này lại lợi hại như thế.
Lúc ấy nó tiện tay chọn một món làm phần thưởng tân thủ, lưỡi hái Nhưng làm sao nó có thể nói cho chúng biết sự thật được chứ?
Chẳng phải điều đó có vẻ như hệ thống Tu Tiên nó rất không đủ tiêu chuẩn à!
Bạch Ngọc Câu bọn họ đi một đường. Diệp Lương Thần đi theo cô nhưng cảm thấy đoạn đường này hình như hơi bình thường quá đáng.
Ngày xưa hắn đi vài bước là có thể gặp được một người xấu đi ra muốn giết hắn.
Chẳng lẽ nguyên nhân là do có Ma Thần đại nhân ở đây sao?
Bọn họ đi tới thành trấn dưới chân núi, có không ít người đều nhìn thiếu nữ cưỡi hổ kia.
"Tiểu nương tử, nàng muốn đi đâu vậy?" Một tên công tử nhà giàu say khướt nhảy ra, ở phía sau hắn ta còn có một đám tùy tùng.
Diệp Lương Thần vừa nhìn liền biết lại tới nữa. Bên cạnh hắn luôn có một số người đầu óc có vấn đề đi ra khiêu khích hắn.
Rõ ràng tri âm của hắn cưỡi hổ. Vừa nhìn con hổ to lớn hai mét này là biết không phải người thường, nhưng bọn họ vẫn nhảy ra, hoàn toàn không cân nhắc đây có phải là người bọn họ có thể chọc hay không.
Đáng giận nhất là đánh tiểu nhân thì lão nhân tới!
Nếu như hắn là người hiện đại thì sẽ biết đây là nhân vật phản diện thiểu năng trong truyền thuyết.
Bạch Ngọc Câu nhìn hắn ta rồi sờ sờ bụng: "Chúng ta đi ăn cơm."
Cô tích cốc nhiều năm, cũng đã sớm quên mất mùi vị của thức ăn.
Hệ thống Mỹ Thực: "Nhưng mà ký chủ mới ăn hai bữa xong mà!"
Hệ thống Đánh Dấu: "Ký chủ thích ăn cái gì thì ăn cái đó. Ngươi muốn ký chủ chỉ yêu mỗi một quán cơm là ngươi sao?"
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: "Nghe nói đồ ăn ở thế giới tu tiên đều rất ngon. Hệ thống Mỹ Thực ngươi cũng đừng hẹp hòi như thế-"
Hệ thống Tu Tiên: "Đúng vậy. Đồ ăn trong thế giới tu tiên của ta rất ngon. Nhất định là đồ ăn của ngươi không có linh khí cho nên chủ nhân mới không thích!"
Hệ thống Mỹ Thực: "... Huhu."
"Tiểu nương tử muốn ăn cơm?" Trần công tử cười cười, say khướt nói: "Vậy nàng đến nhà ta ăn cơm đi. Gạo nhà ta nhiều không đếm xuể!"
Diệp Lương Thần vừa nhìn liền biết đây tuyệt đối không phải người tốt. Tên công tử nhà giàu này có ánh mắt dâm đãng, thoạt nhìn chính là kẻ Hắn ta đang chuẩn bị mở miệng để bảo người này cút, chợt nghe Bạch Ngọc Câu nói: "Được được! Ta có thể ăn thật không?"
Trần công tử vỗ ngực: "Đương nhiên là có thể. Ta cầu còn không được-"
"Được! Vậy chúng ta đi thôi!"
Một số người xung quanh nhìn thấy Trần công tử dẫn thiếu nữ cưỡi hổ và hai người bạn đồng hành của cô đi, không nhịn được mà mắng chửi.
"Tiểu cô nương này chỉ sợ sẽ gặp tai ương, thật sự đáng tiếc."
"Vừa nhìn là biết tiểu cô này mới ra ngoài không lâu, không biết thái độ làm người của Trần công tử."
"Được rồi, đừng nói nữa. Không biết chừng mấy ngày nữa chúng ta lại được uống rượu mừng đấy."
Bạch Ngọc Câu bị hắn ta dẫn tới một phủ đệ rất lớn. Cô ngẩng đầu nhìn gian nhà lớn, há to miệng: "To quá!"
Chắc chắn có rất nhiều đồ ăn!
Trần công tử đắc ý cười: "Nếu nàng thích cứ ở đây mãi mãi!"
Bạch Ngọc Câu mừng rỡ nhìn hắn ta: "Thật sự có thể sao?"
"Tất nhiên. Ta đường đường là thiếu chủ của thành Lạc Thiên, sao có thể lừa nàng chứ!" Trần công tử vỗ vỗ ngực: "Đi! Nàng muốn ăn cái gì!"
Bạch Ngọc Câu từ trên lưng hổ bò xuống: "Cái gì ta cũng có thể ăn. Nếu không cho ta mỗi thứ một phần đi. À không, ba phần!"
Trần công tử cười tà ác: "Nàng thật tham lam."
Ôi chao, tiểu cô nương này nhất định đang muốn thử thực lực của hắn ta. Trần công tử hắn ta sao có thể không lấy ra được ba phần thức ăn chứ.
"Đi sắp xếp đi!" Hắn ta nói với người hầu của mình.
Người hầu kia lập tức gật đầu: "Vâng, tiểu nhân đi ngay đây."
Thức ăn rất nhanh đã chuẩn bị xong, ba bàn thức ăn lớn chất đầy cả phòng.
Trần công tử đã có chút tỉnh rượu. Hắn ta nhìn tiểu nương tử xinh đẹp như hoa trước mắt: "Nàng tên là gì?"
Bạch Ngọc Câu cầm lấy một cái đùi gà bỏ vào trong miệng, lúc lấy ra cũng chỉ còn lại có một khúc xương: "Ta tên Bạch Ngạo Thiên. Đây là sư đệ Tang Tỉnh của ta. Đây là tri âm của ta, Diệp Lương Thần."
"Hóa ra là sư đệ và tri âm." Trần công tử dùng ánh mắt hình con dao nhìn Diên Lưng Thần. Diệp Lương Thần: "..."
Hắn biết mà! Hắn đi tới chỗ nào cũng bị nhắm vào!
"Các ngươi cứ ăn tự nhiên. Coi như đây là nhà của mình đi." Trần công tử ngửi mùi rượu khắp cơ thể mình: "Ta xin phép đi tắm một cái."
Hắn ta đứng dậy rời đi. Bạch Ngọc Câu vẫy tay rồi lại ăn.
"Ưm ưm, các ngươi nhanh ăn đi." Cô nhìn Diệp Lương Thần.
Sau khi xác nhận những thức ăn này không bị bỏ một số thứ kỳ quái thì Diệp Lương Thần cũng bắt đầu ăn.
Đã lâu hắn không ăn cơm. Bây giờ đã bị đuổi ra khỏi sư môn, vậy mà lại có thể ăn được một bữa ngon như thế này.
Trần công tử chân trước vừa đi, chỉ chốc lát sau một đám oanh oanh yến yến đã đến.
"Ta muốn nhìn xem là con tiểu hồ ly nào!" Một nữ nhân đeo trâm vàng dẫn theo một đám người đi tới.
Nàng ta là chính thê của Trần công tử, Nghiêm Trúc Nguyệt. Những người còn lại đều là tiểu thiếp sau này Trần công tử thu thập được.
Bọn họ có chút ủy khuất. Trần công tử vẫn luôn như vậy. Bây giờ nữ nhân hậu viện khó có thể buông tha được.
Hôm nay lại mang về một nữ nhân khác!
Nghiêm Trúc Nguyệt khí thế hung hăng đi vào đại sảnh. Nàng ta nhìn nữ nhân đưa lưng về phía mình. Nữ nhân quần áo không chỉnh tề, vừa nhìn là biết không phải nữ nhân đàng hoàng gì!
"Còn chưa bái kiến phu nhân hả?" Nha hoàn bên cạnh nàng ta lớn tiếng quát.
Bạch Ngọc Câu quay đầu, trong miệng cô còn ngậm một con cá: "Phu nhân?"
Diệp Lương Thần nhìn thấy đám oanh oanh yến yến này trong lòng đột nhiên run lên, nguy rồi! Lại có rắc rối nữa rồi!
"Mọi chuyện không giống như..." Ngươi nghĩ đâu!
Hắn còn chưa nói xong đã bị Nghiêm Trúc Nguyệt đẩy qua một bên: "Ngươi đừng nói chuyện!"
Đám người Nghiêm Trúc Nguyệt nhìn khuôn mặt đáng yêu của tiểu cô nương này, ánh mắt ngây ngô đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím, làn da trắng nõn.
"Tiểu nữ tử này, thất lễ rồi..." Nghiêm Trúc Nguyệt xấu hổ đỏ mặt. Ôi trời! Vừa rồi nàng ta mất trí rồi. Tiểu cô nương đáng yêu như vậy làm sao có thể là hồ ly tỉnh chứ-
Nhất định là nàng bị Trần công tử lừa tới!
Tắm rửa xong Trần công tử cũng có hơi tỉnh rượu. Hắn ta thay quần áo và dùng một ít dầu thơm rồi vội vàng chạy sang bên này.
Hắn ta nghe hạ nhân nói Mẫu Dạ Xoa kia đã đến rồi. Không thể để cho Mẫu Dạ Xoa dọa Bạch Ngạo Thiên được.
Bạch Ngạo Thiên không dính khói lửa nhân gian, đáng yêu và ngốc nghếch như vậy.
Hắn ta mới đi tới hành lang lập tức nghe được tiếng của một đám nữ tử. Hắn ta bước nhanh đi vào: "Dừng tay!"
Hắn ta vừa dứt lời thì thấy Mẫu Dạ Xoa kia đang đút đùi gà cho Bạch Ngạo Thiên: "Nào, lại ăn thêm cái nữa- A-"
Mà đám tiểu thiếp của hắn ta đang vây quanh bên người Bạch Ngạo Thiên. Các tiểu thiếp xoa chân bóp chân đút nước, biểu diễn ca múa.
"Tiểu Bạch, ta hay nàng ấy nhảy đẹp hơn?"
"Hì hì hì. Tiểu Bạch Bạch, ngươi thật đáng yêu!"
Trần công tử bối rối không hiểu: "Các người đang làm gì vậy?"
Đây không phải là đãi ngộ hắn ta hưởng thụ sao?!
Bạch Ngọc Câu chớp chớp mắt nhìn hắn ta: "Các nàng đang chơi cùng ta đó-"
Trần công tử phất tay áo: "Đi đi, đi xuống hết!"
Đều ở chỗ này vây quanh Bạch Ngạo Thiên làm cái gì! Không thể dùng chút tâm tư hầu hạ hắn ta hả?
Nghiêm Trúc Nguyệt đang chuẩn bị nói chuyện, chỉ thấy Bạch Ngọc Câu nói: "Không đi xuống, không đi xuống! Các tỷ tỷ nhảy rất đẹp mắt!"
Trần công tử: "Đây là nhà nàng hay là nhà ta! Ta nói xuống là xuống!"
Làm phản hết rồi!
Bạch Ngọc Câu chớp mắt nhìn hắn ta: "Đây là nhà của ta mà. Không phải ngươi bảo ta coi nơi này là nhà sao?"
Trần công tử: "..."
Hắn ta nói như vậy? Đúng rồi, hình như hắn ta nói như vậy thật!
II
Xong rồi! Hắn ta mất nhà rồi!