Tiêu Rồi ! Ký Chủ Lại Không Bình Thường (Dịch Full)

Chương 58 - Chương 59:

Chương 59: Chương 59:Chương 59:

"Tình hình chiến đấu càng ngày càng khốc liệt hơn!" Bình luận viên hưng phấn nói: "Mau nhìn đi! Ma Này không sử dụng kiếm băng!"

"Nàng lôi ra một lưỡi hái chứa đầy ma khí!"

"Chị đại cố lên! Chị đại cố lên!" Tang Tỉnh vung nắm đấm lên bắt đầu cổ vũ.

Trần Thông thấy thế cũng hô: "Cô ơi cố lên! Cô ơi cố lên!"

"Yêu cầu bên người nhà đừng nóng vội!" Bình luận viên tiếp tục quan sát tình hình: "Ma Tôn đại nhân không phải đối thủ của Ma Này!"

"Rốt cuộc cái tên Ma Tôn đại nhân sẽ thuộc về ai đây? Chúng ta hãy rửa mắt mong chờ!"

"Hiện là thời gian nghỉ quảng cáo, sau quảng cáo, mọi người nhanh chóng quay lại nhé -"

Đại Mỹ thản nhiên ôm một đống đồ ăn tản ra khí đen bước tới: "Màn thầu ma, màn thầu ma đây, ăn màn thầu ma quên mất đầu của ngươi luôn!"

"Màn thầu ma! Màn thầu ma đây! Màn thầu ma được người nhà chuẩn bị đây!"

Đại Mỹ cầm một chiếc màn thầu ma, nàng ta dùng những ngón tay ngọc của mình bẻ chiếc màn thầu còn cứng hơn đá ra.

"Màn thầu ma đây! Ăn xong hết đói! Màn thầu ma đây! Thứ không thể thiếu khi ma đi ra ngoài!"

"Màn thầu ma! Màn thầu ma đây! Ăn màn thầu ma sẽ không bao giờ phải lo đói nữa!"

Nàng ta vừa dứt lời, một bóng trắng đã bay về phía này, Bạch Ngọc Câu cắn một miếng màn thầu ma vào miệng.

Cô nhai rôm rốp: "Mùi vị khá ngon!"

Nói xong cô quay trở lại tiếp tục chiến đấu với Ma Tôn đại nhân.

Đại Mỹ nhìn chiếc màn thầu ma rỗng tuếch trong tay, nàng ta lập tức xé một vùng mây đen trên trời, vo viên linh tinh vài cái.

"Màn thầu ma! Màn thầu ma đây! Ma Này vừa ăn cũng khen ngon!"

"Bổ sung thể lực! Sự lựa chọn tốt nhất của ngài!"

Diệp Lương Thần: [mỉm cười]

Bây giờ trong đầu hắn chỉ có màn thầu ma. Cái màn thầu đen thui, tỏa ra khí đen này †th↠st7 ăn đươc hả? Hơn nữa rốt cuộc chuyện gì xảy ra với đám Ma này thế, chẳng lẽ đầu óc chúng đều bị Ma nào đó ăn mất rồi?

Hắn chỉ cảm thấy những ngày tháng mình bị ức hiếp và xem thường ở Bồng Lai Tiên Tông trước kia mới là những ngày bình thường.

Không thì sao?

Ở đây xem đám Ma này biểu diễn thế nào là đặc sản Ma Vực à?

Ha! Chắc chắn hắn điên rồi!

Nhất định đây là ảo cảnh! Đúng vậy! Đây là ảo cảnh thôi!

Nếu không tại sao Ma trong ấn tượng của hắn lại biến thành như vậy?

"Tình hình căng thẳng quá!" Bình luận viên cuống cuồng nói: "Má ơi! Ma Này lại lôi ra một cây... cây gậy xoắn tít vào!"

"Tay trái Ma Này cầm gậy, tay phải cầm lưỡi hái, miệng ngậm kiếm băng!"

"Chẳng lẽ... Đây là thứ trong truyền thuyết! Ba đao... Phì! Phong cách ba vũ khít"

Bạch Ngọc Câu tạo dáng theo lời giải thích của gã ta, mỗi động tác của cô đều được chọn lựa cẩn thận.

Bích Huyết Ma Tôn cô, Ma Tôn đại nhân, Ma Này!

Đương nhiên ngầu nhất rồi!

"Ha ha ha!" Bạch Ngọc Câu lạnh lùng nhìn Ma Tôn đại nhân: "Ta khuyên ngươi mau nhận thua đi!"

"Nếu không!"

Cô liếm chuôi của kiếm băng. Kiếm băng bỗng run lên, thoáng cái nó nổi cả đống da gà.

"Bản tôn không khách khí đâu!"

Ma Tôn đại nhân thấy hành động của cô, gã hơi do dự nhìn quả cầu Hỗn Độn Bát Quái của mình rồi lè lưỡi về phía quả cầu bát quái.

Động tác này có thể gia tăng sức tấn công của vũ khí à?

"Quả nhiên Ma Này không tầm thường. Sau khi ăn màn thầu ma xong cô ấy đã chuyển ma lực từ màn thầu ma cho kiếm băng!"

"Kiếm băng tiến hóa rồi! Giờ nó trở thành cây kiếm mọc đầy nốt đậu!"

Bình luận viên hưng phấn đập bàn: "Trời ạ! Ma Tôn đại nhân cũng ra tay với quả cầu Hỗn Độn Bát Quái của hắn!"

"Úi? Quả cầu bát quái chạy mất rồi?" "Ma Tôn đại nhân đã đuổi theo! Quả cầu bát quái càng chạy trốn nhanh hơn!"

"Ấy ấy ấy! Ma Tôn đại nhân! Ma Tôn đại nhân! Chạy thêm nữa thì ngươi sẽ bị loại!"

Bình luận viên nhìn Ma Tôn đại nhân suýt bước một chân ra. Ma Tôn đại nhân khế thở phào nhẹ nhõm: "Nguy hiểm thật."

Suýt nữa là gã trúng chiêu rồi!

Thoạt nhìn Ma Này không phải ma tầm thường, không ngờ nàng ta lợi dụng tâm lý bắt chước của gã để ép gã bị loại!

Không hổ! Không hổ danh là Đại học sĩ!

Tiếc rằng hôm nay gã muốn cũng phải đánh, mà không muốn cũng phải đánh!

"Ma Tôn đại nhân đứng bất động rồi! Gã định làm gì đây?"

"Ma Này phát động công kích rồi! Là thanh kiếm băng ngậm trong miệng nàng! Kiếm băng phóng hết đám da gà nổi lên của nó ra ngoài!"

Trần Thông nhìn đám nhọt bằng băng phóng ra ngoài mà không nhịn được kinh ngạc: "Không ngờ ban nãy cô đang dùng chiêu thức thật!"

Lợi dụng độ ấm của đầu lưỡi khiến kiếm băng nhanh chóng tan chảy và đông lại thành hạt băng nhỏ.

Cao tay! Cao tay bậc này!

"Thì ra đây là chỗ ảo diệu khi cô ngậm kiếm băng trong miệng!"

Trước đó hắn ta nông cạn, còn nghĩ do cô của hắn ta hết tay để cầm kiếm băng rồi.

Giờ ngẫm nghĩ cẩn thận, sao cô lại tầm thường như thế được!

Cô biến thêm một bàn tay là có thể cầm kiếm băng rồi, tại sao phải ngậm vào miệng chứ?

Vì để đợi lúc này phóng ám khí ra!

Kinh khủng như thế! Phải kinh khủng như thế chứ!

Đại Bao nhìn Trần Thông, gã ta cảm thán: "Ta thấy ngươi có tài thuyết minh đấy, hay ngươi đi thử chút đi?"

Trần Thông lệ nóng doanh tròng nhìn gã ta: "Thật hả? Đại Bao, ngươi đúng là Ma tốt!"

Từ trước tới nay Trần Thông làm gì cũng chưa bao giờ được cha và những người khác hiểu. Trước giờ chỉ cần gặp nữ tử nào trẻ trung xinh đẹp... Khụ khụ, những nữ tử không có cơm ăn, hắn ta đều muốn mang đến cho họ một gia đình lớn ấm áp.

Những nữ tử ấy có đồ ăn thức uống, còn hắn ta chỉ cần lời thăm hỏi ấm áp mỗi ngày của các nàng thôi.

Trần Thông hắn ta tốt bụng xiết bao!

Hắn ta vốn cho rằng cả đời này mình không có duyên tu tiên, chẳng ngờ hắn ta gặp người cô định mệnh của mình!

Cô không chỉ cho hắn ta cơ hội để tu luyện, mà còn cho hắn ta cơ hội thực hiện chí lớn của mình tại Ma giới!

"Từ nay về sau! Cô nói đi hướng đông thì tuyệt đối ta sẽ không đi hướng tây!" Trần Thông lập lời thầ.

Hắn ta phải trở thành kẻ la liếm hàng đầu của cô!

Trần Thông sửa sang quần áo, hắn ta sáng bừng lên nhìn cô mình, chẳng ngờ đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẽo.

Hắn ta quay đầu thấy Tang Tinh đang nhìn mình chằm chằm.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi cũng cảm động khi thấy ta giác ngộ hả?"

Tang Tỉnh: "Hờ hờ!"

Dám so vụ la liếm với cậu ư! Không có khả năng đâu!

Cậu là kẻ la liếm nịnh hót trung thành nhất của chị đại! Chị đại đi đâu thì cậu đi đó!

Ngay cả Tiểu Mỹ cũng không có năng lực cạnh tranh với cậu thì Trần Thông ấy hải!

Chỉ có vậy thôi!

Diệp Lương Thần: "..."

Trong đầu hai người kia đều nghĩ gì thế!

"Ma Tôn đại nhân không còn sức đánh trả nữa!" Bình luận viên nhiệt liệt hét lên: "Ma Tôn đại nhân ngã xuống rồi!"

"Chúng ta cùng nhau đếm ngược nào! Mười! Chín! Tám... Một!"

"Chúc mừng Ma Này vinh quang đạt chức quán quân trong cuộc tỉ thí! Từ giờ trở đi, cô ấy là Ma Tôn đại nhân!"

"Aaal"

Ông lão: "A a a! Ma Tôn đại nhân! Ma Tôn đại nhân! Cổ vũ hết mình cho ngài!" "Ma Tôn đại nhân! Ngài muốn ăn màn thầu ma không? Ta làm cho ngài ngay đây!"

"Màn thầu ma, màn thầu ma! Ăn màn thầu ma là hết đói! Ăn màn thầu ma là hết mệt! Màn thầu ma là đồ ăn đỉnh cao!"

Hiện trường chợt hỗn loạn, Diệp Lương Thần nhìn đám Ma hưng phấn xung quanh mà bắt đầu nghĩ lại.

Có phải hắn chưa đủ nhiệt huyết hay không?

Bạch Ngọc Câu nhìn đám ma reo hò, cô biết, Bích Huyết Ma Tôn cô đã trở lại!

Úi?

Hình như tên Bích Huyết Ma Tôn vẫn chưa phải của cô!

Chúng ma chỉ thấy Bạch Ngọc Câu cao ngạo phát biểu cảm nghĩ: "Bích Huyết Ma Tôn! Ngươi có dám đánh một trận với ta không?"

Đại Mỹ nghe thấy lời này kích động tới mức suýt xé nát chiếc bánh màn thầu ma trong tay, nàng ta nhìn Bạch Ngọc Câu: "A a a! Ma Tôn đại nhân ngầu quá!"

"Ma Tôn đại nhân mới thắng trận thôi, nhanh vậy đã muốn khiêu chiến rồi ư?"

Đại Bao nhìn chúng ma: "Bích Huyết Ma Tôn đâu rồi? Bích Huyết Ma Tôn đâu rồi?"

Đúng lúc này một lá cờ trắng dần thò lên giữa đám ma.

Thoáng cái chúng ma nhường chỗ ra một khoảng trống, lộ ra một đứa bé đứng ở chính giữa.

Trên đầu đứa bé có sừng, dưới mông có đuôi: "Ta là Bích Huyết Ma Tôn."

Bạch Ngọc Câu nhìn Bích Huyết Ma Tôn: "Ha ha ha! Ngươi nhận lời khiêu chiến của ta không?"

Bích Huyết Ma Tôn tủi thân nói: "Thật ra ta muốn bỏ cái tên này từ lâu rồi, rất khó... đọc, cũng không dễ viết. Nếu đây không phải cái tên được tổ tiên truyền lại thì ta không muốn dùng chút nào."

Nguy hiểm thật! Chút nữa hắn ta đã chê cái tên này xấu!

Đây là tên mà Ma Tôn đại nhân yêu thích, dù chắn ta ghét tới đâu cũng không nên chê tên xấu!

Hắn ta vừa nói vậy, cảm xúc của không ít Ma được gợi lên.

Phần lớn Ma Đô họ đều kế thừa tên từ tổ tiên. Nếu không thì sao, chẳng lẽ đánh nhau với đám Ma ác độc đáng sợ đó ư?

Bích Huyết Ma Tôn cũng vậy. Tuy hắn ta rất bài xích cái tên này nhưng không đánh lại những ma khác. Ma nào hạ chiến thư với mình thì hắn ta đều từ chối.

"Ha ha ha." Bạch Ngọc Câu cười gian tà: "Ngươi có mắt nhìn đấy!"

"Chúc mừng! Ma Tôn đại nhân lại nhận thêm được cái tên mới! Bích Huyết Ma Tôn!!!" Bình luận viên vẫn rất nhiệt tình.

Bích Huyết Ma Tôn ban đầu nhìn Ma tôn đại nhân: "Ma Tôn đại nhân, ngài có thể đặt tên mới cho ta được không? Ngài là Đại học sĩ, ta rất thích tên ngài đặt!"

Bạch Ngọc Câu hạ xuống. Cô nhìn cờ đầu hàng của cậu bé rồi nói: "Tiểu Túng (*)!"

(*) Tiểu túng: Đồ hèn nhát.

Hắn ta mở to hai mắt, lẩm bẩm trong miệng: "Tiểu Túng! Tiểu Túng!"

"Hay quá đi! Cả đời này ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên nào hay như vậy!"

Diệp Lương Thần:...

Chẳng lẽ thẩm mỹ của hắn có vấn đề rồi à?

Tại sao hắn lại cảm thấy cái tên này khá được! Ít nhất so sánh với Đại Mỹ, Đại Bao và Bá Bá thì đây đúng là cái tên tuyệt vời!

"Ma Tôn đại nhân! Đặt cho ta một cái tên đi!"

"Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"

Đám ma nhốn nháo nói.

Bạch Ngọc Câu trầm tư, hiện giờ cô là Ma Tôn đại nhân quản lý toàn bộ Ma giới, quả thực rất cần thu được ma tâm.

Vậy thì phải đặt tên thật cẩn thận.

"Ngươi tên Con Mắt Thứ Ba, ngươi tên Da Đầu Siết Chặt, ngươi tên Đầu To!"

Cô đặt tên cho từng đứa trong chúng ma, từ nay về sau đám ma này sẽ theo cô lên Hoàng Tuyền! Xuống Địa Ngục!

Bọn họ là những tồn tại xấu xa nhất! Là sự tồn tại đáng sợ nhất trong Tu Tiên giới!

Khà khà khà khà khà khà khà khà khà! Mỹ ở một bên đã đã lắc lư ưỡn ẹo cầm vài cái màn thầu ma tới.

"Ma Tôn đại nhân -" Đại Mỹ tung ánh mắt quyến rũ: "Đây là bánh thiếp thân vừa làm, vẫn còn nóng đấy!"

Bạch Ngọc Câu nhìn nàng ta khen ngợi: "Tuyệt, tuyệt! Ta cảm thấy chúng ta có thể dốc sức mở rộng loại màn thầu ma này ở Tu Tiên giới!"

Cô cắn một miếng: "Hương vị thật tuyệt vời!"

Đại Mỹ lại đưa màn thầu ma cho đám Tang Tỉnh. Tang Tỉnh cắn một miếng xong sáng mắt lên: "Ngon quá!"

Trần Thông cắn một miếng: "Rắc!"

Hắn ta gãy răng mất rồi.

"Hu hu hu!"

Diệp Lương Thần nhìn quả răng gãy của Trần Thông, hắn cẩn thận ăn một ít: "Ọel"

Cái mùi vị như trộn tất cả các nội tạng vào nhau rồi bỏ vào cống thoát nước, cuối cùng tưới thêm máu loãng này là gì đây!

Hắn nhìn Bạch Ngọc Câu, Tang Tỉnh và đám ma ăn uống vui vẻ.

"Ngươi thấy ngon không?" Hắn hỏi Trần Thông.

Suy cho cùng, thoạt nhìn ở đây chỉ có Trần Thông gãy răng là khá bình thường.

Trần Thông liếm môi, hắn ta nói chuyện lọt gió: "Ta chưa chạm tới, nhưng ta cảm thấy cũng khá ổn đó."

Diệp Lương Thần lại cầm chiếc màn thầu ma lên ngửi thử: "Qe!"

Đây thật sự là thứ con người có thể ăn được ư?!

Hắn cầm chiếc màn thầu ma khiến mình ghê tởm, thầm nghĩ chắc cái món này ngửi thì kinh nhưng ăn sẽ ngon.

"ạt"

Tiếng nôn mửa của hắn thu hút sự chú ý của Đại Mỹ: "Ngươi có thai à?m"

"Nếu có thai thì ngươi không thể ăn màn thầu ma được đâu!"

Diệp Lương Thần: "Ta không phải! Ta không hề! Qe!"

Đại Mỹ giật chiếc bánh màn thầu ma khỏi tay hắn: "Đừng ép mình nữa, ngươi mang thai con của ma nào vậy?"

Chúng ma nhìn Bạch Ngọc Câu, Bạch Ngọc Câu luống cuống chân tay: "Không phải ta! Ta không phải loại ma như vậy!" Chúng ma nhìn về phía Tang Tỉnh, Tang Tinh trừng mắt nhìn lại: "Sao là ta được chứ!"

Chúng ma nhìn về phía Trần Thông, Trần Thông vừa lén ăn một miếng màn thầu ma, hàm răng trong miệng đã rụng sạch, hắn ta chớp mắt: "Phì... Phì... Ữm!"

"Gì cơ?!" Bạch Ngọc Câu sợ hãi nhìn cháu trai lớn của mình: "Thế mà ngươi làm Diệp Lương Thần to bụng hả?"

Trần Thông: "II"

Hắn ta bảo không phải hắn ta mà!

Diệp Lương Thần: "..."

"Này! Mấy người nghe ta nói được không hả! Ta thật sự không mang thai! Oe!"

Vô số ma tên Này nhìn về phía hắn. Chuyện gì xảy ra với đằng ấy thế? Tự nhiên gọi họ làm gì?

Không phải bọn họ đâu! Họ không đổ vỏ này!
Bình Luận (0)
Comment