Chương 79:
Chương 79:Chương 79:
"Tôi phát hiện một manh mối lớn." Kỷ Trinh nhìn Bạch Ngọc Câu với ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Bạch Ngọc Câu quay đầu: "Cái gì?"
Kỷ Trinh mở miệng nói: "Chẳng phải là hệ thống bắt tôi hoàn thành nhiệm vụ tranh đấu trong hậu cung để trở thành Hoàng hậu sao."
"Nhưng nó cũng không nói rõ phải trở thành Hoàng hậu của Hoàng Đế nào mà!"
Mình thật là thông minh quá đi!
Bạch Ngọc Câu nghe cô ấy nói về hệ thống gì đó thì không hiểu gì hết, đấy là cái quỷ gì vậy.
Diệp Lương Thần chậm rãi gật đầu: "Ngươi nói cũng có phần hợp lí đấy."
Mấy ngày nay, bọn họ một đường thẳng tiến, từ chỗ của thiếu gia John đánh đến vương cung của quốc gia này.
Bây giờ, bọn họ đang nhìn cung điện và suy nghĩ xem nên xử lý nơi này thế nào.
Dù sao cũng không thể đánh xong rồi để đó được, lại không thể bảo tiểu Hoàng Đế tiếp nhận vì khoảng cách quá xa.
Do đó nhất định phải nâng đỡ một vị Hoàng tử lên Hoàng Đế, mà ở đây cũng chỉ có một Vương tử Wordsworth là người bình thường.
Cuối cùng, Vương tử Wordsworth sẽ trở thành vua của quốc gia này.
Lúc Kỷ Trinh suy nghĩ thì phát hiện được bug lớn này!
Cô ấy có thể làm hoàng hậu của quốc gia khác mà! Không cần phải bám vào cái mầm cây tiểu Hoàng Đế kia!
Điều này cũng không được xem là bug, vì hệ thống Cung Đấu quy định là phải làm Hoàng hậu của Hoàng Đế chân chính mới được.
Chứ không phải của Hoàng Đế tự phong.
Dù sao thì ở cổ đại, một người bình thường cũng rất khó để ra khỏi hoàng cung, chứ đừng nói gì đi đến một quốc gia khác.
Cho nên không có ai có thể nghĩ đến phương pháp này, con mẹ nó? Còn có thể làm Hoàng hậu của một quốc gia khác?
Diệp Lương Thần gật đầu: "Có thể đấy, cứ làm như thế đi!"
Đầu: ác Bach Nơoc Câu mở hầ- "Mấy naười đang nói cái dì thế? Hoàng hậu gì vậy."
Diệp Lương Thần suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Cô ấy thích Vương tử Wordsworth nên muốn gả cho hắn làm hoàng hậu."
Bạch Ngọc Câu: "!!I"
Vô cùng ngạc nhiên!
Bọn họ mới chỉ gặp tên Vương tử lộn xộn bừa bãi kia một lần thôi mà!
Không ngờ Kỷ Trinh lại vừa gặp đã yêu hắn!
Kỷ Trinh: "..."
Mặc kệ đi, cô ấy chỉ muốn về nhà thôi.
"Vậy bây giờ ta sẽ đi bàn bạc với tên Vương tử bừa bãi kia!" Bạch Ngọc Câu nhấc chân lên muốn đi tìm Vương tử Wordsworth.
Phục Toa cũng đi theo, hai người đi đến cung điện của Vương tử Wordsworth, bây giờ hắn còn không biết điều gì đang đợi chờ mình phía trước.
Bị thua trận, cha hắn đã bị thần linh kéo xuống khỏi vương tọa.
Bây giờ, chỉ còn lại một Vương tử là hắn, có phải hắn cũng bị giết hay không?
"Tên Vương tử bừa bãi kia!" Bạch Ngọc Câu nhanh chóng đi tới.
Vương tử Wordsworth nhìn thấy Bạch Ngọc Câu thì vội vã quỳ một chân xuống đất, thành kính cúi đầu.
Đến rồi, người xử trí hắn đã đến.
Hắn không mong có thể sống sót, chỉ hy vọng thần linh trước mắt này có thể đối xử tốt với con dân của mình.
Hắn không khỏi cảm thấy nực cười với suy nghĩ này của mình, sao hắn lại nghĩ thần linh sẽ không đối xử tốt với người dân của mình vậy.
Bây giờ hắn chỉ là một tù nhân, hy vọng thần linh có thể để hắn chết có thể diện một chút.
Bạch Ngọc Câu khoát tay áo một cái: "Đứng lên đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Wordsworth bình tĩnh đứng dậy, trên mặt vừa có nỗi sợ hãi vừa mang theo một sự giải thoát khi cái chết đến: "Xin thần linh đại nhân dặn dò."
"Việc này liên quan đến chuyện đại sự cả đời của ngươi..."
Đến rồi đến rồi, hắn muốn biết hắn sẽ chết như nào!
"Là như vậy, ngươi có thích Kỷ Trinh không? Chính là cô gái dịu dàng Phục Toa đứng ở một bên làm tròn chức trách phiên dịch, tuy rằng thực tế cũng không cần phải phiên dịch.
Wordsworth cười khổ một tiếng, ha!
Hóa ra là chết như này... Hả?
"Hoàng hậu?"
Bạch Ngọc Câu gật đầu: "Đúng vậy, là Hoàng hậu, nếu ngươi để cô ấy làm quý phi thì không được, cô ấy nói chỉ muốn làm Hoàng hậu của ngươi thôi!"
Biểu cảm trên mặt của Wordsworth thay đổi nhiều lần, từ hoảng sợ đến bình tĩnh, lại từ bình tĩnh đến khiếp sợ, bây giờ hắn vô cùng hoang mang.
Hắn không phải nên chết à?
Sao lại biến thành việc hắn cần lấy một mỹ nữ phương đông làm Hoàng hậu.
Chờ chút! Hoàng hậu!!!
Wordsworth thấy trái tim hắn đập ầm ầm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn không nén được kích động trong lòng: "Thần linh, ý của ngài là?"
Bạch Ngọc Câu nghe Phục Toa phiên dịch, cô nhìn lại tên Vương tử bừa bãi này: "Chúng ta đã bàn bạc với nhau và quyết định để ngươi kế thừa vương vị với điều kiện là ngươi phải lấy bạn của ta làm vợ và phong cô ấy làm Hoàng hậu!"
Ai da, số của Kỷ Trinh thật khổ.
Lúc đầu ở trong hoàng cung cũng không được vui vẻ, bây giờ nếu cô ấy đã rơi vào lưới tình rồi thì Bạch Ngọc Câu sẽ tác thành cho cô ấy!
Lúc này, Vương tử Wordsworth đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn đã hiểu!
Thần linh muốn hắn kế thừa vương vị, đồng thời còn để hắn cưới cô gái phương đông kia...
Tại sao lại như vậy chứ?
Wordsworth đã hiểu!
Ý của thần linh đại nhân là hắn cần đối xử với tất cả mọi người một cách công bằng, không phân biệt màu da xuất thân, xem họ như con dân của mình.
"Ta sẽ không làm thần linh đại nhân thất vọng!" Wordsworth đặt tay phải lên trước ngực xin thề: "Nếu như làm trái lời thể, ta sẽ bị ác ma nuốt Bạch Ngọc Câu không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy, còn thề nữa!
Nếu đã dám thề thì chứng minh người này có thể dựa vào được.
Bạch Ngọc Câu cũng yên lòng, cô hài lòng gật đầu: "Đã như vậy thì ngày mai ngươi đăng cơ luôn đi!"
Wordsworth bị cái bánh lớn này đập cho hôn mê, nhưng hắn đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cuối cùng, hắn có thể thực hiện được kế hoạch lớn của mình, hắn chắc chắn sẽ làm một vị vua tốt hết lòng vì dân vì nước!
Sau này hắn sẽ đối xử tốt với Vương Hậu của mình!
Ngày hôm sau.
"Như vậy có vội vàng quá không?" Bạch Ngọc Câu nhìn Kỷ Trinh đang mặc một bộ lễ phục đẹp đẽ quý giá.
Cô thật không hiểu được cái tên Vương tử bừa bãi kia tốt ở chỗ nào?
Sao nhìn Kỷ Trinh vui vẻ như vậy, thậm chí còn muốn nhanh nhanh gả cho hắn mà không thèm đợi thêm một ngày nào nữa.
Kỷ Trinh đang được các thị nữ trang điểm cho, cô cười nói: "Bởi vì tôi muốn được về nhà sớm thôi, tuy nhiên cũng có thể là sẽ không trở lại được."
"Tôi rất phấn khích."
Bạch Ngọc Câu không hiểu cô ấy đang nói cái gì, cô lắc đầu tiếp tục đi bên ngoài tuần tra.
Thời gian vừa đến thì cô bị Phục Toa kéo vào yến hội, Wordsworth đứng ở vị trí cao nhất còn Kỷ Trinh thì đứng bên cạnh hắn.
"Thần linh đại nhân." Wordsworth nhìn thấy Bạch Ngọc Câu thì cúi người thật sâu.
Nếu như trước đó không phải Bạch Ngọc Câu nói với hắn là từ bây giờ hắn đã là vua không cần quỳ xuống thì sợ rằng hắn sẽ quỳ xuống ngay lập tức.
"Chị đại, hôm nay là ngày tốt, chúng ta hãy cùng nhau uống rượu để chúc mừng cho việc vui này chứ?" Phục Toa đứng ở bên cạnh nói.
Bạch Ngọc Câu cảm thấy hợp lý, cô cầm lấy ly rượu đi về phía Wordsworth, nâng ly lên ngửa đầu uống một cái.
Phục Toa nhìn cô uống rượu thì xúc động vô cùng.
Mỗi lần chị đại uống rượu đều phóng khoáng như vậy, không biết còn tưởng rằng cô ngàn chén không say. Trên thực tế...
Bạch Ngọc Câu ngã chổng vó ở trên bàn.
Phục Toa vội vã dìu Bạch Ngọc Câu về phòng nghỉ ngơi, đợi chị ấy trở về thì nghe thấy Kỷ Trinh mừng rỡ nói: "Nhiệm vụ của tôi đã xong rồi!"
"Tôi có thể trở về rồi!"
"Chúc mừng cô!" Phục Toa nhìn Kỷ Trinh, trên mặt chị ấy là nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Tang Tỉnh cũng vui vẻ mời rượu Kỷ Trinh: "Quá tốt rồi! Cô trở về được rồi chắc sẽ không muốn quay lại nơi này đâu nhỉ!"
Như vậy sẽ ít đi một người đi theo chị đại, dần dần chỉ còn một mình cậu mà thôi!
Tuy rằng Kỷ Trinh cảm thấy câu này hơi lạ nhưng cô ấy vẫn vui vẻ uống cạn một ly.
Diệp Lương Thần cũng nói lời chúc phúc, hắn lấy ra một khối linh thạch: "Đây là linh thạch, tuy rằng ngươi không có thiên phú tu luyện nhưng đeo nó trong thời gian dài sẽ có tác dụng tốt."
Kỷ Trinh gật đầu, nước mắt rưng rưng nhận lấy linh thạch: "Gặp được mọi người tôi vui lắm!"
Cô ấy cứ nghĩ rằng cả đời này phải ở lại hoàng cung để thực hiện nhiệm vụ làm Hoàng hậu này.
Không ngờ cô ấy có thể hoàn thành nhanh chóng như vậy, tất cả là nhờ có bọn họ giúp đỡ.
"Tôi thật sự... rất cảm kích Tiểu Bạch, cô là người tốt! Nếu như có cơ hội, để Tiểu Bạch dẫn mọi người đến chỗ tôi chơi!"
Kỷ Trinh lau nước mắt.
Tang Tỉnh nghe thấy lời cô ấy nói thì trong lòng thầm nghĩ, cậu sẽ không để chị đại có cơ hội nhớ tới cô ấy nữa!
Không thể!
Có quá nhiều oanh oanh yến yến vây xung quanh chị đại rồi! Đi một người thì bớt một người!
Tuyệt đối đừng quay lại nữa!
Wordsworth nhìn Vương Hậu của mình, trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cô gái phương đông này cũng thật đáng yêu.
Chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ sẽ cùng nhau trải qua quãng đời còn lại. Hắn chắc chắn sẽ không phụ lòng thần linh đại nhân, sẽ đối xử với Vương Hậu thật tốt.
Lúc hắn đang nghĩ như vậy thì nhìn thấy Kỷ Trinh đi tới: "Vương Hậu."
Kỷ Trinh cười với hắn sau đó nói: "Xin lỗi, ta muốn rời khỏi nơi này."
Wordsworth khiếp sợ nhìn cô: "Nàng muốn đi đâu chứ?"
"Ta phải về nhà." Kỷ Trinh cảm thấy khó lòng mà giải thích rõ ràng chuyện này với hắn được.
Cô suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Thật ra không phải ta yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên, xin lỗi, ta làm vậy để có thể trở về thôi."
"Sau này ngươi có thể cưới một Vương Hậu khác." Kỷ Trinh cười nói.
Cô nói xong thì mỉm cười, thân thể càng ngày càng mờ nhạt, càng ngày càng mờ nhạt, đến khi biến mất hoàn toàn.
Wordsworth trợn to hai mắt, hắn không thể tin được mà chứng kiến chuyện này.
Tuy hắn không có nhiều tình cảm với cô gái phương đông này nhưng một người chân thật như vậy lại đột nhiên biến mất trước mặt hắn!
"Ôi chúa ơi!" Hắn ngơ ngác nhìn bầu trời.
Đây cũng là một vị thần linh nhỉ, hắn hiểu được ý chỉ của thần linh.
Điều thần linh muốn nói cho hắn là rất nhiều người dân xa xứ luôn muốn trở về quê hương của mình.
Do đó hắn cần phải cố gắng cho mọi người một mái nhà yên ổn!
Đúng, chính là như vậy! Chứ không phải thần linh có ham mê làm Hoàng hậu!
Ngày hôm sau.
"Cô gái xinh đẹp, cô chính là người yêu mà số phận đã an bài cho tôi!" Bạch Ngọc Câu cầm hoa hồng quỳ một chân xuống đất.
Ở trước mặt cô là một cô hầu gái đang thẹn thùng cúi đầu.
Hai má của cô hầu gái ửng đỏ, cô ấy nhìn cô gái phong độ xinh đẹp trước mặt: "Ta... Ta..."
"Tút tút... Cô ấy còn chưa nói xong thì trong đầu Bạch Ngọc Câu đã vang lên âm thanh báo có cuộc gọi đến.
"Chờ tôi nghe điện thoại một lát nhé." Bạch Ngọc Câu mỉm cười lịch sự.
Sau khi cô nhận điện thoại, hình bóng mờ ảo của một người đàn ông "Xin chào, xin hỏi một chút ngươi là..." Chúc Kinh Tiên Quân nhìn người tóc trắng ở trước mắt, không hiểu sao ký ức đau khổ lại lướt qua trong đầu.
"Trên đời còn có người đẹp tuyệt trần như vậy!" Bạch Ngọc Câu nhìn mỹ nam ở trước mặt mà cảm thán.
Bây giờ, cô đang quỳ một chân trên đất, trong tay cầm hoa hồng, mang theo tình cảm say đắm nhìn bóng mờ: "Hỡi anh chàng đẹp trai, anh chính là người yêu mà số phận sắp đặt cho tôi!"
Sau khi cắt đứt trò chuyện, Chúc Kinh Tiên Quân im lặng suy nghĩ một lúc, chắc là cách nói chuyện giữa hai người có vấn đề, không thì tại sao người này lại nói năng linh tỉnh như thế.
Thuật xóa mất trí nhớ! Thuật xóa mất trí nhớ!
[Streamer đã nói như vậy bao nhiêu lần rồi nhỉ?]
[Hình như là lần thứ 232 rồi, streamer này thật trâu bò!]
[Cô nói đi nói lại câu này 232 lần rồi, chỉ có thay đổi mỗi đối tượng là nam hay nữ thôi, bộ dạng như vậy có ai sẽ đồng ý à?]
Diệp Lương Thần đi đến muốn bàn bạc chuyện trở về thì thấy Bạch Ngọc Câu đang quỳ một chân trên đất.
Bạch Ngọc Câu cúi đầu buồn bã mấy giây rồi quay đầu lại: "Trên đời còn có người đẹp tuyệt trần như vậy!"
"Hỡi anh chàng đẹp trai, anh chính là người yêu mà số phận an bài cho tôi!"
Diệp Lương Thần: "..."
"Chị đại!" Phục Toa chạy đến.
Bạch Ngọc Câu cúi đầu liếc mắt nhìn hoa hồng, chỉ có một bông thì biết đưa cho ai bây giờ!
Ánh mắt cũng không chớp một cái, cô tự nhiên hái thêm một bông từ vườn hoa gần đó rồi giơ tay lên, một bông đưa cho Diệp Lương Thần, một bông đưa cho Phục Toa.
"Hỡi cô gái xinh đẹp, chị chính là người yêu mà số phận sắp đặt cho tôi!"
Haha! Cô là Bạch thiếu gia phong lưu đào hoa, kì tài tán gái, lưu luyến trong bụi hoa mà không bị dính một chiếc lá nào, thật sự quá đỉnh!
Chắc chắn bọn họ đã bị vẻ đẹp của cô làm cho ngất ngây rồi!
Cũng đã bị tấm chân tình của cô làm cho cảm động đến quên lối về! ánh mắt tình sâu như biển của chị đại. Bạch s tay tán gái s tỏ tình "bất bại" s Ngọc Câu đúng không?