Tiểu Sát Tinh 2

Chương 107


–—
Thâm tâm của Tần Bảo không bao giờ muốn giao đấu với Lữ Trường Thanh một lần nào nữa bởi vì nàng là một vị đại ân nhân của chàng, đã từng tha chết cho chàng hai lần tại Cực Hình đường của Đoạn Hồn giáo và nàng đã tiết lộ tình yêu tha thiết đối với chàng, riêng chàng cũng yêu nàng từ lúc mới thấy mặt, xem nàng là một bậc hồng nhan tri kỷ.
Giá không có vị hôn thê Mộ Anh chắc chắn chàng đã đáp lại nhu tình của nàng bởi nàng không phải là kẻ thù chính giết chết phụ thân chàng.
Do đó chàng không muốn trực diện giao đấu với nàng bằng kiếm pháp. Tần Bảo liền sử dụng ngay thân pháp Hành Vân Lưu Thuỷ thân ảnh như nước chảy mây trôi phiêu phiêu phưởn phưởn, chập chờn giữa vùng kiếm ảnh như tấm lưới tử thần của Lữ Trường Thanh tránh hết mười hai chiêu một cách an toàn.
Lữ Trường Thanh thu trường kiếm đứng yên sửng sốt nhìn Tần Bảo một lúc.
Nàng hét:
- Hay lắm, nhưng ngươi không thể nào thoát khỏi lưỡi kiếm của ta đâu, đừng chạy trốn vô ích.
Lữ Trường Thanh vung thanh trường kiếm một vòng, xuất ra ba mươi sáu chiêu liên hoàn.
Ánh kiếm lập lòe như chiếc lưới tử thần vây chặt lấy Tần Bảo tám phương, bốn hướng chẳng còn một kẻ hở nào chạy thoát ra ngoài vùng tử ảnh.
Tần Bảo khẽ than:

- Nàng xuất chiêu độc thủ đây.
Vẫn với thân pháp Hành Vân Lưu Thủy như mây trôi nước chảy, thân ảnh của Tần Bảo chợt mất chợt hiện chập chờn giữa vùng kiếm ảnh trùng trùng, chẳng mấy chốc tránh hết ba mươi sau chiêu liên hoàn kiếm của Lữ Trường Thanh một cách chẳng khó khăn gì.
Chàng thu hồi thân pháp đứng nhìn nàng không trả lại một chiêu.
Lữ Trường Thanh thu trường kiếm lại đứng nhìn Tần Bảo bằng ánh mắt kinh nhân…
Nàng không thế ngời đối phương lại có cái thân pháp ảo diệu đến thế.
Phút giây, Lữ Trường Thanh càng thêm giận dữ, hét lên:
- Ngươi chạy trốn khá đây, nhưng hãy xem chiêu Quỷ Quỉ Dạ Khấp của ta.
Chiêu này nàng quyết đánh ngã Tần Bảo.
Trước đó Tần Bảo nghĩ thật nhanh:
- Nếu ta cứ mãi kéo dài trận đấu chỉ có lẩn tránh mà không trả chiêu với nàng, rủi ả Thái Quân giáo chủ kéo một số đông cao thủ tới đây bao vây ta, hậu quả không thể nào đo lường được, chi bằng ta sử dụng chỉ lực Trầm Mạch chỉ, đánh gãy trường kiếm của nàng rồi lên ngựa thoát thân là thượng sách.
Tần Bảo vừa nghĩ xong, Lữ Trường Thanh cũng vừa xuất chiêu Quỷ Quỉ Dạ Khấp.
Ánh kiếm như lan ma ảnh chập chờn lướt tới chàng như làn ma ảnh.
Tần Bảo hét lên:
- Nàng hãy xem đây!
Chàng dịch người sang trái ba bước tránh làn kiếm kỳ dị, vừa bắn ra một chỉ Trầm Mạch chỉ ngay làn ma ảnh còn cách chừng một thước.
Kẻng!
Một đốm hoa lửa chớp sáng, trường kiếm liền gãy đôi, một nửa rơi xuống đất kêu thanh tao, một nửa còn nằm trên tay của Lữ Trường Thanh.
Bởi trường kiếm của Lữ Trường Thanh không phải là Quỷ Kiếm nên trúng phải chỉ lực Trầm Mạch chỉ không chịu nổi nên gãy làm hai khúc.
Lữ Trường Thanh kinh hãi tháo lui liền ba bốn bước nhìn Tần Bảo.
Lòng sinh nghi, Lữ Trường Thanh hỏi:

- Xú tử, ngươi sử dụng chiêu Trầm Mạch chỉ của Thiên Tà Đạt Ma Tôn phải không?
Tần Bảo gật gù:
- Đúng không sai.
Lữ Trường Thanh sửng sốt:
- Ngươi là ai?
Nàng nhìn gằn vào mặt nạ hóa trang của Tần Bảo như muốn khám phá ra chân tướng của chàng.
Tần Bảo đáp gọn:
- Ta là Huyết Thủ Thư Sinh. Ta đã đáp nàng rồi.
Lữ Trường Thanh lắc đầu:
- Ngươi không phải là Huyết Thủ Thư Sinh. Huyết Thủ Thư Sinh chỉ là cái tên giả thôi. Ngươi là ai, nói mau?
Tần Bảo trêu chọc:
- Ta đúng là Huyết Thủ Thư Sinh nàng còn hỏi danh hiệu thật hay danh hiệu giả làm chi nữa.
Lữ Trường Thanh khẳng định:
- Nhưng ta khẳng định ngươi là một tên bại hoại nào đó lấy tên Huyết Thủ Thư Sinh để diễu người. Cái tên Huyết Thủ Thư Sinh từ lâu nay chưa từng nghe thấy ai nói trên chốn giang hồ.
Tần Bảo nghênh mặt:
- Nàng không tin ta thì thôi. Ta không cần giải bày với nàng làm chi nữa.
Bổng Lữ Trường Thanh trỏ vào chiếc mặt nạ của Tần Bảo nói lớn:
- Ngươi đang mang một chiếc mặt nạ hóa trang, lừa phỉnh ta.
- Ngươi hãy tháo bỏ mặt nạ kia để ta xem diện mục thực của ngươi là ai.
Tần Bảo cười khỉnh:

- Nàng bắt ta tháo bỏ chiếc mặt nạ ra, tại sao nàng không vứt bỏ mảnh lụa xanh trên mặt nàng, để ta xem nàng có phải là…
Lữ Trường Thanh chớp mắt:
- Ngươi xem ta là ai?
- Ta xem nàng có đúng là Lữ Trường Thanh hay không?
Lữ Trường Thanh giật mình lùi lại hai bước, chú mắt nhìn vào Tần Bảo.
Nàng nghĩ thầm;
- Ồ, gã xú tử này là ai, tại sao lại biết rõ tên tộc của ta mà trong bọn giáo đồ Đoạn Hồn giáo không có một ai biết được, kể luôn bọn sát thủ và tổng lãnh, chỉ trừ Thái Quân giáo chủ ra chẳng ai biết rõ lai lịch của ta nữa cả. Tại sao tên này lại gọi ta một cách rõ ràng như vậy, nếu là kẻ thù ta sẽ ra hiệu cho bọn cao thủ bao vây bắt gã đưa về Cực Hình đường tra vấn.
Nàng thăm dò Tần Bảo:
- Ngươi biết tên tộc của ta?
Tần Bảo gật đầu:
- Tất nhiên ta biết tên tộc của nàng. Nàng chính là Lữ Trường Thanh. Nếu không tin nàng hãy lột bỏ vuông lụa xanh kia ra đi.
Lữ Trường Thanh càng thêm kinh ngạc, suy nghĩ không biết tại sao Tần Bảo lại biết rõ lai lịch mình như thế.
Nàng gặng hỏi:
- Ai nói với ngươi ta là Lữ Trường Thanh?
***


Bình Luận (0)
Comment