Tiểu Sát Tinh

Chương 20

Thần Thâu định giết Cống Bắc bỗng bị một người phi thân tới đẩy y bắn ra xa hai trượng.

Tăng Bật thấy thế tức giận vô cùng khỏi cần biết người đó là ai, múa kiếm xông lại tấn công luôn.

Vô Hình Kiếm theo sau người đó liền quát lớn:

- Bật nhi không được vô lễ, đây là Thẩm lão tiền bối đấy.

Tăng Bật giựt mình kinh hãi vội thâu kiếm lại. Lúc ấy y mới thấy rõ người mới đến râu tóc bạc phơ trông như Nam Cực Tiên Ông, y hổ thẹn vô cùng, mặt đỏ bừng, vội cúi đầu xuống.

Thần Thâu bị Nhất Chi đẩy bắn ra xa vì Thẩm lão hiệp dùng sức rất khéo cho nên y không bị thương chút nào, vội nhảy trở lại la lớn:

- Giỏi lắm, họ Thẩm kia, ta chạy việc cho ông cháu các ngươi trong mấy mươi năm liền, rút cuộc ngươi còn tặng cho ta một chưởng, thế là nghĩa lý gì ?

Nhất Chi vừa cười vừa mắng:

- Bạn đem hai thằng nhỏ đi chuyến này suýt tí nữa thì gây nên tai họa lớn, bạn có biết không ?

Thần Thâu nghe Bạch Phát Tiên Ông nói, cứ trợ tròn xoe đôi mắt chuột lên ngơ ngác không hiểu gì hết, đứng thừ người ra tại chỗ.

Nguyên Thông sắp chết đến nơi mà Nhất Chi không thèm nhòm ngó, vội chạy lại chỉ huyết cứu chữa cho Cống Bắc trước. Thấy Cống Bắc đã tỉnh, ông ta tỏ vẻ lo sợ hỏi:

- Có việc gì không, Cống Bắc huynh ?

Mở to đôi mắt ra Cống Bắc đã cười đáp:

- Mất nửa cánh tay trái có nghĩa gì đâu, chẳng hay thằng nhỏ của bạn ra sao ?

Hai vị võ lâm tiền bối có khác, đều có lượng khoan dung và trọng người hơn mình. Tăng Bật với Thần Thâu nghe Cống Bắc nói như vậy đều cảm động và ngượng ngập vì cử chỉ của mình.

Nhất Chi đáp:

- Quân nghịch tử ngông cuồng với bề trên như vậy, dù nó có chết cũng mặc, lý tới nó làm chi.

Cống Bắc đẩy Nhất Chi sang bên loạng choạng đi tới gần Nguyên Thông rờ tay vào ngực chàng rồi nổi giận quát lớn:

- Lão hồ đồ, ai bảo lão cứu mỗ trước làm chi ?

Bạch Phát Tiên Ông ứa lệ để tay lên đan điền huyệt của Nguyên Thông thử dùng sức ấn mạnh một cái, thấy cháu hơn thở yếu ớt không chút phản ứng nào rõ là sắp chết đến nơi. Lão hiệp và mọi người biến sắc mặt.

Tăng Bật bỗng nghĩ đến Nguyên Thông có đem theo Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn của Bốc lão tiền bối, thưa hai vị lão tiền bối có nên cho y uống không ?

Nhất Chi thở dài đáp:

- Hiện giờ kinh mạch của Nguyên Nhi bị vỡ, nếu không được Cống Bắc huynh kịp thời ra tay điểm vào ba mươi sáu đại huyệt của y, thì bây giờ lão cũng không gặp được mặt y nữa. Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn tuy là thánh dược cứu thương thực, nhưng kinh mạch của y đã đứt vỡ thì sức thuốc làm sao mà dẫn tới mọi nơi được. Cho y uống chỉ phí thuốc thôi.

Cống Bắc đỡ lời:

- Bốc lão đâu, sao không mời y ra đây

Nhất Chi lại thở dài đáp:

- Vì việc của tiểu nhi, Bốc huynh và tam đệ Vương Hoán đã xuống núi từ lâu rồi.

- Võ lâm song thánh chúng ta đều có mặt tại đây chẳng lẽ để cho y chết hay sao ?

- Lão phu thất đức nên trời mới giáng tai họa như vậy. Bây giờ sự sống chết của y đành phó thác cho trời chứ biết làm sao nữa.

Thần Thâu thấy Nhất Chi không coi Cống Bắc là kẻ thù giết chết con mình, tuy không hỏi nguyên nhân tại sao, nhưng y biết rõ Bạch Phát Tiên Ông thông minh trí tuệ hơn người không khi nào xử sự hồ đồ.

Bây giờ y lại nghe thấy hai người nói Nguyên Thông không hy vọng hoàn hồn, trong lòng càng bứt rức, chân tay cuống quít đưa mắt nhìn Tăng Bật.

Tăng Bật bỗng nghĩ ra một việc, nhảy bắn người lên, nói:

- Tiểu bối cuống quít quên cả trong người có mang theo Luc Như Thần Châu. Có vật này bảo tồn may ra Nguyên đệ khỏi chết và đợi chờ Bốc lão tiền bối trở về cứu chữa.

Vô Hình Kiếm mừng rỡ vô cùng vội nói:

- Sao cháu không lấy hạt Thần Châu ra đi.

Tăng Bật vội móc túi lấy hạt Thần Châu ra đưa cho Nhất Chi để bỏ vào mồm Nguyên Thông. Hạt châu vừa để vào mồm Nguyên Thông đã có kiến hiệu trông thấy. Vết thương của Nguyên Thông không nặng thêm nữa, Cống Bắc thở ra và nói:

- Như vậy lão mới không uổng mất nửa cánh tay này.

Thấy võ lâm song thánh xử sự một cách thân thiện và lòng quảng đại của hai người siêu việt như vậy. Tăng Bật lại càng kính phục.

Vô Hình Kiếm quay đầu lại gọi:

- Thất huynh !

Thần Thâu thấy gọi hiểu ngay, vội đáp:

- Kẻ cắp già này đang định đi kiếm Diệu Thủ Nhân Y đây.

Nói xong, y đã tung mình nhảy lên định đi nhưng Bạch Phát Tiên Ông giơ tay lên dùng cương khí ngăn lại hỏi:

- Bạn định đi đâu kiếm Bốc lão ?

Thần Thâu đứng ngẩn người ra đôi ngươi nhỏ nhỏ cứ đảo lộn hoài

Nhất Chi nói tiếp:

- Hành tung của Bốc huynh khó kiếm lắm, vì y không cho biết đi đâu cả, thì bạn biết đâu mà tìm kiếm. Bây giờ chỉ có một cách này là hoàn hảo hơn hết, bạn xuống núi đem chuyện Cống Bắc huynh với Nguyên nhi đánh nhau, rồi hai người cùng bị thương nặng như thế nào, phao đi khắp mọi nơi thì Bốc huynh hay tin thể nào cũng về ngay.

Nhất Chi ngắt lời nghĩ ngợi một chút lại nói tiếp:

- Về việc Cống Bắc huynh bị thương thì bạn cứ việc nói là huynh ấy không những bị thương rất nặng mà công lực lại cũng bị mất hết nữa v. v. . .

Thần Thâu không hiểu nói dóc như thế để làm chi, ngơ ngác chưa kịp hỏi lại thì Cống Bắc đã có vẻ không bằng lòng, cướp lời hỏi:

- Sao Thẩm huynh lại bảo y nói dóc như vậy, dù công lực của mỗ có bị phế hoàn toàn cũng không có ích lợi gì cho Bạch Phát Tiên Ông mà.

Nhất Chi thủng thẳng đáp:

- Đệ tin già này đi, tai kiếp của võ lâm sẽ có một kết quả không thể tưởng tượng được. Thôi Thất huynh cứ đi đi.

Thần Thâu không hiểu ý tứ ra sao, trong lòng vẫn còn hậm hực nhưng đành theo lệnh mà đi.

Thần Thâu vừa đi khỏi, trên đỉnh núi Ngũ Lão lại có một cái bóng người gầy gò chạy xuống, người đó trông thấy Nguyên Thông nằm dưới đất khóc lóc thảm thiết rồi nhảy xổ lại tấn công Cống Bắc nhưng Nhất Chi vội giơ tay ngăn cản:

- Tú Lan con chớ có hiểu lầm. Nguyên nhi không phải bị Cống Bắc huynh đả thương đâu.

Thì ra người đó chính là Bốc Tú Lan, nàng nghe Nhất Chi nói như vậy, đứng ngẩn người ra giây lát. Chỉ trong thấy thoáng cái lý trí của nàng đã phục hồi vội bẻn lẻn đi tới cạnh Nguyên Thông, nhìn đứa con thoi thóp nước mắt tuôn ra như mưa, khẽ kêu lên:

- Trời ơi !

Ai nghe thấy nàng kêu cũng phải não lòng và trố mắt lên nhìn.

Nhất Chi ẵm Nguyên Thông lên vừa đi vừa nói:

- Chúng ta hãy lên trên núi trước rồi hẵng tính sau.

Mọi người theo sau Bạch Phát Tiên Ông lẳng lặng tiến thẳng lên trên ngọn núi.

Trong thảo đường Minh Hiên tiểu trúc, trên núi Ngũ Lão, có bốn ông già và một trẻ ngồi bàn tán, ai nấy đều lo âu rầu rĩ, chỉ mong Bốc Kính Thành chóng về tới nơi.

Họ ngồi chờ như vậy luôn năm ngày đêm liền.

Sáng sớm hôm đó là ngày thứ sáu, Nhất Chi bỗng thở dài một tiếng, rồi khoan thai nói:

- May mắn thật, Kính Thành huynh sắp về đến nơi rồi. Anh ta đang đi cách đây chừng muời dặm.

La Cống Bắc nghe nói vui mừng khen Nhất Chi:

- Chỉ một điểm này đủ thấy sự thành tựu của Nhất Chi huynh hơn đệ nhiều.

Quả nhiên, một lúc sau mọi người đã thấy Bốc Kính Thành cưỡi con ngựa Thiết Hỏa Long Câu tiến lên. Ai nấy đứng dậy để nghênh đón, Kính Thành vừa xuống ngựa đã bị con gái lôi ngay vào phòng Nguyên Thông thúc giục ông thăm mạch cho cháu ngoại. Kính Thành không kịp chào mọi người đã theo Tú Lan vào trong phòng Nguyên Thông. Ông ta thấy sắc mặt của Nguyên Thông đỏ bừng, mồm mũi cứng đờ hình như đã lâu không hô hấp. Ông run run đặt tay vào cổ tay Nguyên Thông thăm mạch. Một lát sau lại rờ ngực cháu hồi lâu mới ứa nước mắt ra lắc đầu thở dài. Thấy thái độ của Kính Thành như vậy ai nấy yên trí không còn cách gì cứu chữa Nguyên Thông nữa nhất là Tú Lan thấy vậy rú lên một tiếng lớn ngã lăn ra chết giấc. Trong lúc rầu rĩ mọi người lại phải cuống quýt một phen nữa để cứu chữa cho Tú Lan tỉnh lại.

Tú Lan vừa tỉnh lại la lớn một tiếng, rồi quay mình chạy ra ngoài.

Vô Hình Kiếm thấy vậy, đưa mắt ra hiệu, Tăng Bật hiểu ý ông ngoại vội nhảy luôn ra ngoài.

Kính Thành quay trở ra thảo đường, ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng uể oải hỏi:

- Đáng lẽ Nguyên nhi chết từ lâu rồi, sao tâm hồn của nó vẫn chưa tản mát thế này ?

Cống Bắc cho Diệu Thủ Nhân Y hay vì Nguyên Thông ngậm hạt Lục Như Thần Châu, nên mới chưa tắt thở. Nhân Y nghe nói mới quan tâm vội bảo Thanh Sam Đạo Sĩ Hoa Đắc Mộng:

- Nhị đệ, làm ơn bảo Tú Lan sửa soạn sẵn Quá Huyết Kim Châm ( thứ kim vàng sang máu ) thì may ra Nguyên nhi mới thoát chết được.

Nghe thấy Nhân Y nói còn hy vọng cứu chữa Nguyên Thông, mấy ông già đều thở nhẹ một tiếng.

Hoa Đắc Mộng nhanh như điện chớp chạy đi. Sau đó mọi người văng vẳng nghe tiếng Tú Lan mừng rỡ thất thanh kêu “trời ơi”. Không bao lâu Tú Lan đã sửa soạn đủ các đồ nghề. Nhân Y liền vào phòng Nguyên Thông.

Cống Bắc là võ thánh tất nhiên cũng thông thạo y lý nhưng không tinh thông và thần diệu bằng Diệu Thủ Nhân Y. Ông ta cũng biết cách cứu chữa bằng kim châm thế này cần phải tinh, khí, thần hợp nhất, chỉ sơ suất một chút là bệnh nhân tắt thở liền, cho nên riêng mình ông vẫn lo âu. Ông hỏi Nhân Y:

- Bốc huynh mới ở xa về, đi đường mệt nhọc chẳng hay có cần nghỉ ngơi chốc lát đã, rồi hãy ra tay cứu chữa cho tiểu hiệp.

Nhân Y biết Cống Bắc chưa biết nội công của mình đã luyện tới mức ngang với Bạch Phát Tiên Ông Thẩm Nhất Chi rồi, nhưng ông ta vẫn thận trọng quay lại nói với Nhất Chi rằng:

- Lát nữa, khi đệ hành công chữa cho Nguyên nhi, phiền lão ca giúp đệ một tay dồn chưởng lực sang nhé.

Nhất Chi biết nội công của Nhân Y thâm hậu không kém gì mình mà còn nói như vậy khiến ông ta cũng hồi hộp mặt hơi biến sắc. Ông đoán chắc lần này quan trọng lắm chứ không như mọi lần sui gia mình cứu chữa cho người khác.

Nhân Y bảo Đắc Mộng cởi áo Nguyên Thông ra. Mọi người thấy da trên người của chàng đỏ một cách đáng sợ.

Nhân Y khẽ vỗ vào điểm toàn thân Nguyên Thông một hồi rồi mới cầm kim vàng rỗng dài chừng một thước hai tay hơi ép vào nhau một cái, bẻ mũi kim đó thành hình cái cung, rồi hai tay nắm lấy hai đầu kim nhắm đúng yếu huyệt cần cứu chữa đâm hai đầu mũi kim vào.

Bị đâm mũi kim thứ nhất rồi mà vẫn không thấy Nguyên Thông phản ứng gì cả. Tiếp theo đó Nhân Y lần lượt cắm nốt mười bảy mũi kim nữa vào ba mươi sáu chủ huyệt của Nguyên Thông. Lúc bấy giờ người Nguyên Thông cắm đầy những cái kim hình cánh cung trông như mười mấy cái công tò vò vậy. Cắm xong mười tám cái kim rỗng ruột đó rồi Nhân Y đã được Nhất Chi truyền công sang người mà vẫn mệt mỏi đến ướt đẫm quần áo, sắc mặt nhợt nhạt, chân tay uể oải. Thấy vậy Cống Bắc vội đặt một bàn tay lên vai Nhân Y để giúp sức.

Nhân Y thấy tiềm lực đã khôi phục, lại lấy một mũi kim dài ba tấc ra châm vào đầu ngón tay ngón chân Nguyên Thông, mỗi lần ông ta châm xong rút kim ra chỗ bị châm của Nguyên Thông đều có máu bầm tia ra. Sau đó Nhân Y lại lấy hai viên Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn bỏ vào mồm cháu. Sau cùng Nhân Y nhờ Nhất Chi giở Tiên Thiên Vô Cực Hỗn Nguyên Nhất Khí Huyền Công ra mà đứng cách xa từ từ phát lực để đẩy cho khí huyết Nguyên Thông được tuần hoàn, tới khi ông ta thấy đầu ngón chân và ngón tay của Nguyên Thông đã có máu tươi rỉ ra mới bảo sui gia ngừng tay. Ông lại dặn con gái cách trông nom săn sóc như thế nào rồi mới cùng mọi người ra ngoài thảo đường. Bây giờ ai nấy mới yên tâm ngồi uống nước và chuyện trò.

Khi Nhất Chi dùng nội công giúp cho Nguyên Thông hoạt huyết. Nhân Y đã ngấm ngầm vận hơi điều tức, vì vậy lúc ông ta ra tới thảo đường thì không có vẻ gì là mệt mỏi cả. Cống Bắc thấy vậy ngạc nhiên vô cùng vội hỏi:

- Bốc huynh, sao không thấy huynh mệt mỏi chút nào ?

Nhân Y mỉm cười đáp:

- Y đạo với cách điều tức của nội công tuy khác nhưng cũng gần giống nhau, mỗi thứ có một cách sử dụng riêng, nếu La huynh không tin chúng ta cứ thi nhau ngồi mười ngày mười đêm sẽ biết liền.

- Nếu huynh không thấy mệt nhọc, khỏi cần nghỉ ngơi thì xin huynh nói cho đệ hay thằng nhỏ bị thương ở đâu, đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm chưa ? còn chuyện thi ngồi thì dù đệ có thắng huynh cũng không vẻ vang gì, hà tất phải đánh cuộc làm chi.

Nhất Chi xen lời hỏi:

- Tất cả chủ mạch trong người thằng nhỏ đều bị nứt rạn hết, đệ không hiểu tại sao nó bị như thế. Đệ cũng đang muốn thỉnh giáo.

Nhân Y thở dài một tiếng mới nói:

- Không biết tự Nguyên nhi có ý xếp đặt như vậy hay bị người ta ám hại cho uống thứ thuốc Kháng Nguyên cường dương để cho tinh lực trong người y phát huy đến kiệt ? Khi tinh lực đã dùng hết thì sống sao được, vì huyết quản đã nứt rạn dù cho y uống thuốc tiên, sức thuốc cũng không thể nào dẫn đến trái tim được. Nếu phen này không có hạt Lục Như Thần Chân cầm chừng cho nó khỏi tắt thở thì dù thần thánh có hạ phàm cũng không sao cứu chữa được nữa. Bây giờ tuy tôi đã dùng những cái kim rỗng ruột để tạm thay những huyết quản nứt rạn đó, như vậy thì huyết quản của nó mới tiếp tục tuần hoàn và tạm thoát chết. Nhưng nếu không kiếm thêm được hai thứ thuốc tuyệt thế kỳ dược thì Nguyên nhi suốt đời chỉ nằm yên ở trên giường trông mong vào những mũi kim đó thì có khác gì phế nhân.

Nhất Chi cùng Nhân Y ẩn cư trên núi mấy chục năm nên cũng học hỏi được khá nhiều y học của sui gia truyền thụ cho. Ông ta lại là người kiên nhẫn có tiếng, nên nghe thấy Nhân Y nói thế ông chỉ lẳng lặng suy nghĩ chứ không có vẻ gì sợ hãi hay nao núng. Trái lại, Cống Bắc không sao nhịn được liền lớn tiếng hỏi:

- Đã có linh dược chữa khỏi được, sao Bốc huynh không nói ra đi cho mấy kẻ già bất tử này đi tìm kiếm. Dù thuốc đó ở trên cung trăng mấy anh em chúng ta cũng phải leo lên tận trời mà lấy xuống.

Nhân Y mỉm cười đáp:

- Bây giờ đệ nói tên thuốc ra trước, nếu huynh biết được thuốc ở đâu cũng đã thành công một nữa rồi.

- Sao Bốc huynh rẻ rúng đệ thế ?

- Muốn những huyết quản của Nguyên nhi được lành lặn như xưa thì phải có Tục Đoạn Thần Cao. Nhưng một thứ thuốc này vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi cho y được, vì sinh lực của nó tiêu tan hết. Chúng ta có nối lại được các huyết quản cho y cũng chỉ như một ông già yếu ớt và sống thêm được vài năm nữa là cùng.

Vậy phải có Thiên Nhất Chân Thuỷ mới có thể giữ nổi chân nguyên cho y. Đời sống của y mới kéo dài được hai mươi năm nữa.

Cống Bắc nghe Kính Thành nói cau mày lại hỏi:

- Đệ đã được nghe thấy tên hai món thuốc ấy rồi. Nhưng hai thứ thuốc đó hiện giờ ở đâu?

Nhất Chi lắc đầu mấy cái.

Kính Thành thủng thẳng đáp:

- Sở dĩ liều thuốc Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn chưa được hoàn hảo cho lắm cũng chỉ vì thiếu hai món kỳ dược đó thôi. Vì thế mà linh dược của đệ mới không chữa khỏi được bệnh cho thằng nhỏ.

Nói xong ông thở dài tỏ vẻ ân hận.

Mấy người ngồi bàn tán với nhau, ai nấy đều lo âu cho Nguyên Thông nên có người ở bên ngoài bước vào mà không ai hay cả. Người đó vừa vào tới nơi đã lên tiếng nói:

- Kẻ trộm già tôi có nghe thấy người ta nói tới Tục Đoạn Thần Cao với Thiên Nhất Chân Thủy.

Thì ra Thần Thâu Thất Thất thừa lệnh Nhất Chi đi ra ngoài loan tin Cống Bắc với Nguyên Thông đều bị thương nặng xong nóng lòng sốt ruột không biết Nhân Y đã chữa khỏi được cho Nguyên Thông người em kết nghĩa của mình chưa ? Vì vậy y hấp tấp trở về ngay.

Nhất Chi nghĩ đến một việc rất đáng sợ, không nhẫn tâm lên tiếng nói

Cống Bắc bỗng cười “ha hả”nói:

- Ta không rõ coi rẻ bất cứ một người nào, kẻ cắp già này được người ta cho cái biệt hiệu Thần Thâu và sở trường của y là biết tất cả những bí mật của người khác, vì vậy, đệ rất tin lời nói của Thần Thâu.

Thất Thất thấy Cống Bắc khen ngợi mình như vậy khoái trá vô cùng vội nói tiếp:

- Ba mươi năm trước kia. . .

Vô Hình Kiếm Tôn Hoán Nhiên bỗng lên tiếng:

- Thất huynh đừng có nói dài dòng văn tự như thế, cứ nói trắng ra huynh đã thấy hai thứ thuốc đó ở đâu có hơn không ?

Thất Thất đưa mắt nhìn thấy ai cũng ra vẻ nóng lòng sốt ruột như Hoán Nhiên vậy, y không dám kể lể tỉ mỉ mà vội đáp:

- Ngày nọ, Minh Luân Giáo chủ Ưng Thành Luân đã cất giấu một bình Tục Đoạn Thần Cao một cách bí mật lắm. Và trong chùa Bố Lập Sát Cung của các sư Lạt Ma tại Tây Tạng có một bình thánh thủy, gọi là trấn cung chi bảo. Nhưng đệ biết bình nước đó chính là Thiên Nhất Chân Thủy.

Cống Bắc không do dự gì cả lớn tiếng nói:

- Kẻ cắp già kia, bạn phụ trách đưa Tăng tiểu hiệp đi lấy Thiên Nhất Chân Thủy còn mỗ với Hoán Nhiên huynh đi kiếm Ưng lão ma để lấy Tục Đoạn Thần Cao.

Thần Thâu Thất Thất thấy Cống Bắc coi trọng mình như vậy trong lòng vui vẻ liền kéo tay Tăng Bật song song đi luôn.

Cống Bắc với Hoán Nhiên đang định đi thì Nhân Y đã nghiêm nét mặt lại ngăn cản hai người và nói:

- La huynh đã tới Lư Sơn này, hành động của huynh không được tự do như ở bên ngoài đâu.

Cống Bắc ngạc nhiên nhưng lại cười “hả hả” liền.
Bình Luận (0)
Comment