48
Lâm Bạch Vũ bị thương rất nặng, liên tiếp mấy ngày đều sốt cao không tỉnh.
Người thi hành hình phạt là thuộc hạ của Tô Hạo Ninh, bọn họ ra tay rất ác độc, dù không cướp đi mạng sống của Lâm Bạch Vũ nhưng thực sự khiến hắn phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Hàng ngày ta đều đến thăm hắn. Có mấy lần, ta nghe hắn trong cơn mê man yếu ớt gọi vài tiếng: "Điện hạ, điện hạ..."
Lòng ta càng thêm nặng trĩu. Có lẽ hắn đang mơ về những ngày thiếu thời bên Tiêu Dư An. Nhưng nay đã qua tuổi thanh xuân rực rỡ, quân thần giờ đây chỉ biết cách biệt đôi nơi.
Khi hắn tỉnh lại, ta đang trong phòng đun nước, nghe thấy hắn yếu ớt hỏi: "Y Y, sao ta lại ở Minh Tế Thư Quán vậy?"
Ta vội vàng chạy tới, vừa khóc vừa cười nói: "Sư phụ, ngài mê man rồi sao? Đây là Ngự Dược Phòng, đâu phải Minh Tế Thư Quán?"
Lẽ nào ta chỉ có thể ở Minh Tế Thư Quán pha trà thôi sao?
Lâm Bạch Vũ lại nhíu mày, cố gắng ngồi dậy hỏi: "Y Y, ngươi đến thăm ta như vậy, chẳng phải là đang rõ ràng đối đầu với Tô Hạo Ninh sao? Bệ Hạ ở giữa, ngài ấy thật khó xử."
Ta tức giận, Lâm Bạch Vũ lại thành ra thế này, sao còn tiếp tục che chở cho Tiêu Dư An? Ta giận dữ nói:
"Sư phụ, sao ngài vẫn bảo vệ Tiêu Dư An như vậy? Ngài chẳng phải thích hắn sao?"
Lâm Bạch Vũ đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, nếu nói là có tình ý gì với nam nhân, cũng không phải là không thể.
Nghĩ đến đây, ta càng tức giận hơn.
Lâm Bạch Vũ cười khẽ, khiến vết thương của hắn đau đớn, rồi hỏi:
"Y Y, là ta thích Bệ Hạ sao?"
Ta tránh ánh mắt của hắn, nói:
"Ta đã nói với Tiêu Dư An rồi, ta muốn quay về Tây Bắc."
Lâm Bạch Vũ kinh ngạc, suýt nữa đứng không vững.
Hắn nhất định muốn ta ngồi xuống nghe xong lời hắn nói, như thể nếu ta đứng dậy, ta sẽ lập tức bỏ đi vậy.
Hắn nói: "Y Y, ta hiểu rõ nhất dáng vẻ một người khi động lòng là thế nào. Bệ hạ trong lòng là có ngươi. Nếu lòng ngươi cũng có ngài ấy, vậy xin hãy cố gắng thêm một chút, được không? Ngàn vạn lần… đừng để giống như ta. Nỗi đau này, cả đời cũng không xóa nhòa được."
Hôm đó, ta mới biết được, trong lòng Lâm Bạch Vũ từ lâu đã cất giữ một bóng hình. Nhưng hắn giấu quá sâu, nếu không phải vì ta, có lẽ hắn sẽ mãi không hé lộ vết thương lòng ấy.
49
Ta mang theo đầy tâm sự rời khỏi Ngự Dược Phòng, lang thang không mục đích trong cung, bỗng nhiên ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã đứng trước cửa của Đồng Văn Quán.
Ta mới chợt nhận ra, thời gian qua thật hỗn loạn, đã lâu không đến thăm Lưu tiên sinh rồi.
Ta thật sự muốn vào gặp Lưu tiên sinh, ông luôn là một trưởng bối hiền hòa trong lòng ta, cũng là một người bạn rất tốt, luôn biết cách cho ta lời khuyên mỗi khi ta cảm thấy bối rối.
Ta vừa định bước vào, thì bỗng thấy Tô Nguyệt Ninh từ trong Đồng Văn Quán bước ra.
Nàng ánh mắt sưng đỏ, hình như vừa mới khóc. Nàng hẳn là loại nữ tử khiến nhiều người yêu thích, dịu dàng, yếu đuối, chỉ cần nhìn một lần là khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Nhưng trong lòng ta lại dâng lên một ngọn lửa tức giận không rõ nguyên do. Nàng đã đến giành lấy Tiêu Dư An, vậy mà bây giờ lại định giành luôn cả Lưu tiên sinh của ta.
Tô Nguyệt Ninh cũng thấy ta. Có lẽ trong thời gian qua nàng cũng nghe được một số lời đồn đại về ta, nên không còn khách sáo gọi ta là tỷ tỷ nữa, ánh mắt có chút khinh thường.
Ta tuyệt đối không thể thua về khí thế.
Ta khẽ cuốn lại vài sợi tóc mai, ngẩng đầu bước vào Đồng Văn Quán.
"Hừ."
"Hừm."
Khi chúng ta đi ngang qua nhau, cả hai đều rõ ràng thấy đối phương liếc mắt lườm.
Ta bước vào trong, nhưng không thấy Lưu tiên sinh đâu, bàn viết của ông còn mở giấy, chắc là ông chỉ mới rời đi một lúc.
Không biết vì sao, ánh mắt ta vô tình liếc qua bàn viết, rồi tim ta bỗng dưng thắt lại.
Tờ giấy trên bàn là dự thảo tờ chiếu lập hậu.
50
“Y Y?”
Nghe thấy tiếng của Lưu tiên sinh, ta vội vàng ngẩng đầu lên khỏi bản chiếu, hoảng hốt nhìn thấy ông đang cầm chén trà, vẻ mặt ngạc nhiên, hình như không ngờ ta lại xuất hiện ở đây.
Không hiểu sao, vừa nhìn thấy Lưu tiên sinh, mọi uất ức trong lòng ta bỗng chốc vỡ òa, nước mắt cứ thế tuôn rơi, như một con đập bị vỡ.
Lưu tiên sinh rõ ràng bị ta làm hoảng sợ, vội vã kéo ta ngồi xuống và hỏi:
"Đến đây, đến đây, để ta xem, Y Y ngươi sao vậy?"
Ta cầm bản chiếu, nghẹn ngào khóc:
"Trên này toàn là những lời ca ngợi Tô Nguyệt Ninh… Nàng ta đâu tốt đến mức này chứ…"
Nào là "nhu hòa sáng suốt, đức hạnh hiền thục," ta đọc cũng không trôi chảy.
"Y Y, khoan đã, khoan đã." Lưu tiên sinh lấy bản chiếu từ tay ta, chỉ vào những dòng chữ rồi hỏi:
"Trên này cũng đâu có ghi tên, sao ngươi biết là đang khen Nguyệt Ninh?"
Hả?
Ta lau mắt, lại nhìn kỹ từng chữ trên tờ giấy, hình như đúng là không ghi rõ ai.
Lơ là quá rồi.
Lưu tiên sinh muốn cười, nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của ta, ông vẫn cố gắng kiềm chế.
"Ngươi nói xem hôm nay là ngày gì mà sao lại có mấy tiểu cô nương đến tìm ta khóc lóc thế này?"
Lưu tiên sinh để tờ chiếu sang một bên, rồi nói tiếp:
"Đây là văn thư do Lễ Bộ phác thảo, bảo ta xem qua trước, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn thế này."
Ta chu miệng, lẩm bẩm: "Bây giờ trên này không ghi tên Tô Nguyệt Ninh, nhưng ai biết sau này sẽ không ghi vào?"
Lưu tiên sinh nhấp một ngụm trà, ông dường như luôn có một sự bình thản không đổi, vẻ mặt bình thản như núi Thái Sơn dù trước mắt có sụp đổ cũng chẳng hề lay động.
Ông nói ôn hòa: "Y Y, để ta kể cho ngươi nghe một chút về chuyện hồi nhỏ của bệ hạ nhé."
Ta ngay lập tức ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.
Lưu Diên kể: "Tiên đế mất rất đột ngột, lúc đó Bệ Hạ chỉ mới mười bảy tuổi, ngài nhận được tin tức vội vàng quay về, chiến bào chưa cởi liền mặc long bào.”
"Những năm đầu tiên bệ hạ trị vì, trong ngoài triều đình đều sóng gió trùng trùng, nhưng ngài đã vượt qua từng thử thách, thực sự khiến người ta kính phục khí độ và tài năng của một bậc quân vương.
"Tiên đế ra đi quá nhanh, chưa kịp chọn phi tần cho ngài. Những năm qua, lời khuyên lập hậu trong triều chưa từng dứt, nhưng bệ hạ luôn lấy lý do chính sự bận rộn mà trì hoãn, không quyết định người nào. Tuy nhiên, hiện giờ bệ hạ đã hơn hai mươi, chuyện này dù muốn hay không, cũng phải định đoạt. Dù không phải là Nguyệt Ninh, cũng sẽ là người khác. Chỉ có điều…"
Ta đoán ông định nói, chỉ có điều, ta lại xuất hiện vào lúc này.
Tiêu Dư An lấy ai làm vợ, đâu phải là điều ta có thể quyết định.