64
Khi quân Đột Quyết rút lui, chúng trói tay chân ta rồi vứt bỏ ta lại giữa sa mạc.
Ở đây không có nước, không có người, nhưng ban đêm, sói hoang sẽ xuất hiện.
Mặt trời lặn, cát nhanh chóng lạnh đi. Ta co ro trong cát, cảm thấy thân thể mình run lên.
Mặt trăng trắng xóa lên cao, vạn vật im lặng, nhưng đột nhiên, ta nghe thấy một tiếng tru dài vang lên, xé toạc màn đêm.
Xung quanh hiện ra từng điểm sáng xanh lục, ban đầu chỉ lác đác một vài điểm, nhưng rồi dần dần, chúng nhiều lên, bao phủ khắp bốn phương tám hướng.
Ta cuối cùng nhìn rõ, đó là ánh mắt của đàn sói. Hàng chục con sói há miệng rộng, từng bước tiến lại gần ta, có lẽ chúng ngửi được mùi m.á.u trên cơ thể ta, ánh mắt chứa đầy sự phấn khích khi phát hiện con mồi.
Nỗi sợ hãi bao trùm lấy ta, ta không muốn c.h.ế.t như vậy! Chết rồi mà còn không được toàn thây.
Ta điên cuồng giãy giụa với sợi dây trói, nhưng vô ích. Ta chỉ cảm nhận được sức lực còn lại trong cơ thể mình dần dần cạn kiệt.
Ta thấy con sói đầu đàn ngừng lại, co người lại, lùi vài bước. Đó là dấu hiệu của nó chuẩn bị tấn công.
Ta điên cuồng đạp vào cát, nước mắt giàn giụa, vô vọng hét lên:
"Tiêu Dư An, cứu ta với! Mau cứu ta…"
Con sói đầu đàn vươn móng vuốt sắc nhọn, lao tới. Ta cố gắng vùng vẫy, nhưng ý thức trong cơ thể ta đang dần dần tắt ngấm vì cơn đau.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, ta thấy một mũi tên bay qua không trung, xuyên qua cổ họng con sói.
65
Ta đã mơ một giấc mơ dài, thật dài.
Lúc thì mơ thấy mình bị người Đột Quyết đuổi trong Đại Mạc, lúc lại thấy Tiêu Dư An ném quả cầu tuyết vào người ta, lúc khác lại thấy Lưu tiên sinh cầm cuốn sách cười hiền từ nhìn ta.
Dần dần, nỗi đau trên cơ thể ta càng lúc càng rõ rệt, ta bắt đầu nghe thấy những âm thanh xung quanh.
Đó là giọng của một cậu bé còn non nớt:
"Mẫu thân, tỷ tỷ xinh đẹp này chừng nào mới tỉnh lại ạ?"
Một giọng nữ dịu dàng đáp lại: "Suỵt, nói nhỏ thôi. Đừng làm nàng ấy tỉnh."
Giọng nói này, ta hình như đã nghe qua rồi.
Ta vùng vẫy trong cơn mê man, khó khăn lắm mới hé được mí mắt. Ta dường như đang nằm trong một chiếc lều lông, trang trí... nhìn rất giống nơi của người Ưu Sơn.
Ta nóng lòng muốn biết nơi này là đâu, vừa động tay một cái, đụng phải vật gì đó, phát ra tiếng động.
Nữ nhân trong phòng nghe thấy liền vội vàng chạy lại nhìn ta, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Nàng đeo trang sức của người Ưu Sơn, nhưng lại có dung mạo giống người Hán, là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Giống hệt như Tiêu Dư An.
Ta vất vả hồi tưởng gương mặt này trong trí nhớ, cuối cùng mở miệng hỏi: "Là Chiêu Ninh công chúa?"
66
Chính là Tiêu Dư Ninh đã cứu ta.
Sau khi Ưu Sơn quốc bị diệt vong, nàng dẫn theo những người sống sót, trốn tránh khắp nơi trong Đại Mạc, thường trú ở những nơi sâu trong sa mạc mà người Đột Quyết không thể tìm ra.
Tiêu Dư Ninh dường như rất bận, ta không thường xuyên gặp nàng. Nàng có một nhi tử, tên là Tiêu Tường Mộc, đã năm tuổi rồi. Đó là một đứa trẻ rất linh lợi, thường xuyên chạy vào lều của ta, ngồi nói chuyện cùng ta. Cùng nó chơi lâu, ta cảm thấy mình như thể mới chỉ bốn năm tuổi vậy.
Khoảng nửa tháng sau, ta có thể xuống giường. Một đêm, ta định ra ngoài hít thở không khí, nhưng vừa lúc nhìn thấy Tiêu Dư Ninh đang ngồi một mình dưới ánh trăng cô quạnh, ngẩn ngơ suy nghĩ.
"Y Y, đến đây."
Tiêu Dư Ninh thấy ta, gọi ta đến ngồi bên nàng.
Ta thấy nàng đang cầm một cây sáo trúc.
Đây là một nhạc cụ của người Hán, thường thấy trong triều Tấn, nhưng ở đây thì ít thấy.
Tiêu Dư Ninh cúi đầu nói: "Cây sáo này là vật của mẫu hậu ta để lại. Khi ta lấy chồng, đã mang theo nó."
Trong lòng ta bỗng thấy nặng trĩu. Ta khẽ nói: "Công chúa, thư của người, ta đã giúp người gửi đến Trường An rồi. Chỉ là..."
Chỉ là người nhận thư không phải là phụ thân người.
Nàng vẫy tay, "Ta đã nghe rồi. Đại Tấn lần này xuất binh, đích thân hoàng đế xuất chinh. Dư An hồi nhỏ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, giờ cũng đã có thể tự gánh vác được rồi."
Tiêu Dư Ninh mỉm cười với ta: "Y Y, lâu lắm rồi ta không thổi sáo này. Để ta thổi cho ngươi nghe nhé."
Nàng đặt cây sáo lên môi, tiếng nhạc du dương từ sáo chảy ra, tựa như gió mát và trăng thanh.
Đó là một khúc "Phá Trận Tử," vừa hùng tráng mạnh mẽ lại vừa dịu dàng êm ái, không sao kể hết những nỗi lòng sâu kín trong đó.
Khúc nhạc này, ta đã từng nghe ở Trường An, nhưng chưa từng có ai thổi một cách bi thương như nàng.
Khúc nhạc kết thúc, Tiêu Dư Ninh úp mặt vào hai tay, bật khóc nức nở.
"Phụ hoàng của ta, ta chưa từng có một ngày nào ngừng nhớ thương người. Vậy mà ngay cả khi người băng hà, ta cũng không hay biết. Năm năm rồi, ta chẳng biết gì cả..."
67
Chiêu Ninh công chúa chăm sóc ta thật chu đáo. Lại qua mười mấy ngày, vết thương trên người ta đã cơ bản kết vảy, chỉ còn lại thân thể yếu ớt.
Lúc ta đang chơi cùng Tiêu Tường Mộc, Tiêu Dư Ninh bỗng nhiên vội vàng bước vào. Nàng ôm đứa trẻ lên đầu gối, mở một cuộn bản đồ ra trước mặt ta, nói: "Y Y, ngươi xem giúp ta, chỗ này có phải là một thung lũng không?"
Ta nhìn theo nơi nàng chỉ, gật đầu đáp: "Đây là địa hình thấp, ba phía đều có những ngọn đồi thoai thoải."
Tiêu Dư Ninh chỉ vào hai điểm trên bản đồ, nói: "Mấy ngày trước, quân Tấn đã giao chiến với quân Đột Quyết, hiện nay hai quân đóng quân ở hai vị trí này. Ta đoán, chỉ trong mấy ngày nữa, họ sẽ có một trận đại chiến ngay tại mảnh đất này."
Nàng ngừng lại một chút, rồi tiếp lời:
"Đến lúc đó, chúng ta phải đi hỗ trợ quân Tấn, biến nơi này thành nơi chôn thây cho người Đột Quyết."
Ta có chút lo lắng hỏi: "Công chúa, nhưng chúng ta đâu có tướng lĩnh nào có thể dẫn quân ra chiến trường?"
Từ khi quốc gia bị diệt, nam nhân Ưu Sơn đều đã c.h.ế.t hoặc bị thương, những người còn lại đều là lão bà yếu ớt hoặc trẻ con chưa lớn.