Tiểu Sứ Giả Trên Sa Mạc

Chương 29

71

 

Tiêu Dư An đỏ mặt, đứng trước Tiêu Dư Ninh, trông hắn như một con mèo vừa được vuốt lông cho ngay ngắn.

 

Tiêu Dư An lẩm bẩm bên tai ta:

 

"Tỷ ấy cầm kiếm đó, ta lười đôi co."

 

Ta che miệng cười. Thấy hắn sợ Tiêu Dư Ninh thật rồi.

 

"Bệ Hạ!" Tiếng hô của Lâm Bạch Vũ đã cắt đứt sự ngượng ngùng của Tiêu Dư An.

 

Ta thấy Lâm Bạch Vũ phi ngựa lao tới. Mặt hắn đầy máu, nếu không nói, ta suýt không nhận ra hắn là ai.

 

Dù phần lớn m.á.u đó không phải là của hắn.

 

Lâm Bạch Vũ nhảy xuống ngựa, cung kính hành lễ với Tiêu Dư An:

 

"Bệ Hạ, Tô tướng quân đã phát hiện thêm động tĩnh của quân Đột Quyết, đang tìm kiếm ngài."

 

Chưa dứt lời, ta đã nghe thấy một tiếng "Keng" vang lên sau lưng.

 

Quay lại, ta thấy kiếm của Tiêu Dư Ninh rơi xuống đất. Nàng đứng đó, ngây người nhìn Lâm Bạch Vũ, đôi mắt dần dần ánh lên những tia sáng lấp lánh.

 

Lâm Bạch Vũ khi thấy nàng, tất cả cảm xúc trên mặt đều dừng lại.

 

"Điện hạ?

 



Lâm Bạch Vũ gọi, giọng nói run rẩy không kiềm chế được.

 

"Ừ." Tiêu Dư Ninh đáp, miệng nở nụ cười.

 

Lúc này, Tiêu Tường Mộc không biết từ đâu chui ra, bám vào chân Tiêu Dư Ninh, tò mò nhìn Lâm Bạch Vũ rồi hỏi:

 

"Mẫu thân, người này là ai vậy?"

 

Tiêu Dư Ninh vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt, kéo đứa trẻ ra trước người, nhìn Lâm Bạch Vũ rồi khẽ nói:

 

"Vị thúc thúc này là... là bạn rất thân của mẫu thân thời niên thiếu."

 

Ánh mắt họ lướt qua nhau, ngập tràn ngữ điệu không lời.

 

Tiêu Dư An kéo tay áo ta, nhỏ giọng nói:

 

"Chúng ta đi chỗ khác đi, để họ nói với nhau vài lời."

 

Ta chợt hiểu ra. Người mà Lâm Bạch Vũ gọi là "Điện Hạ" khi hôn mê, là người hắn thầm yêu mà không thể có được, cũng là người hắn đã mong chờ suốt đời.

 

Người đứng đầu đội quân vạn người dũng mãnh, ngày ngày chiến đấu trên chiến trường, chịu đựng nỗi nhục trong triều mà không rơi một giọt lệ, lại là Lâm Tướng quân đó. Nhưng đêm hôm đó, ta đã thấy hắn khóc.

 

72

 

Tiêu Dư An đưa ta về đại doanh của quân Tấn.

 

Tại đây, hắn kiểm tra toàn bộ vết thương trên người ta. Mặc dù trước mặt ta Tiêu Dư An không nói gì, nhưng sau đó ta nghe nói, tất cả tù binh Đột Quyết đều bị hắn hạ lệnh xử quyết, không để sót lại một mạng nào.

 



Ta cũng nghe được những gì đã xảy ra trong thời gian ta rời khỏi Đôn Châu thành.

 

Vào ngày Đôn Châu thành bị chiếm, Tô Hạo Ninh giả mạo Tiêu Dư An đầu hàng, nhưng khi quân Đột Quyết lơ là phòng bị, hắn lập tức phản công, không những cứu được Đôn Châu, mà còn giáng cho quân Đột Quyết một đòn chí mạng.

 

Sau đó, hắn và Lâm Bạch Vũ phối hợp, chia quân Đột Quyết thành từng mảnh nhỏ, lần lượt tiêu diệt, từ đó có được chiến thắng lớn này.

 

Tiêu Dư An bảo vệ ta rất tốt, hắn không để ta phải lo lắng chuyện gì, chỉ bảo ta yên tâm dưỡng thương.

 

Nhưng ngày qua ngày, cuộc sống trở nên quá yên bình, tâm trí ta lại càng nặng nề hơn.

 

Tô Hạo Ninh lập được công lớn như vậy, khi về Trường An, chắc chắn sẽ là công thần hàng đầu trong việc chinh Tây, chẳng cần nói tới việc được thăng chức, ngay cả việc muốn đưa muội muội hắn lên làm Hoàng hậu, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người ủng hộ.

 

Chiêu Ninh công chúa được sủng ái bởi tiên đế, nhưng còn chưa lấy được người mình yêu. Huống hồ là ta?

 

Nhưng ta không thể để những suy nghĩ đó lộ ra ngoài.

 

Ta rất muốn gặp Lưu tiên sinh, hỏi xem giờ ta nên làm gì. Nhưng ta lại phát hiện, ông ấy không còn ở trong quân doanh nữa.

 

Tiêu Dư An nói với ta, lần này Lưu Diên quay lại Tây Bắc, đã tìm được một ít manh mối về người vợ của ông ấy. Ông ấy tìm ra rằng, sau khi chia tay ông, vợ ông đã sinh một đứa con. Ngay khi trận chiến kết thúc, ông ấy liền rời quân đi tìm vợ.

 

"À." Ta thì thầm, "Giặc tan, người người đoàn tụ. Tốt quá rồi."

 

Nhưng sao ta lại không thể vui nổi vậy?

 

73

 

Ta đã gặp Tô Hạo Ninh vài lần trong đại doanh.



 

Thái độ của hắn đối với ta đã thay đổi rất nhiều. Mỗi lần gặp đều hành lễ theo quân quy, thậm chí khiến ta cảm thấy, hắn có chút kính trọng ta.

 

Có lẽ Tô Hạo Ninh là người như vậy, với những người giữ lời hứa, hắn sẽ càng trân trọng hơn.

 

Lâm Bạch Vũ được lệnh đi truy kích quân Đột Quyết còn sót lại, trong quân doanh, không còn ai có thể nói chuyện với ta nữa. Ban ngày, ta hoặc là ngủ, hoặc là nằm, chỉ có buổi tối khi Tiêu Dư An giải quyết xong quân vụ, mới đến tìm ta trò chuyện một lát.

 

Những phi tần trong hậu cung chắc sống buồn tẻ lắm.

 

Ta phải tìm việc gì đó để làm, nếu không, thật sự sẽ buồn đến sinh bệnh mất.

 

Ta nấu một ít trà sữa, định mang cho Tiêu Dư An. Nhưng khi đến trước trại quân, lại nghe nói Tô Hạo Ninh đang ở trong đó. Ta định quay lại sau, nhưng vô tình nghe thấy tiếng trò chuyện từ trong trại.

 

Ta nghe thấy Tô Hạo Ninh nói:

 

"Bệ Hạ nếu thật sự thích nữ tử đó, phong làm phi cũng được. Nhưng nếu ngài một mực muốn lập một nữ tử không rõ lai lịch làm Hoàng hậu, chỉ e sẽ khiến văn võ bá quan trong triều lạnh lòng."

 

Dù ta đã làm bao nhiêu việc, trong mắt những người đó, ta vẫn chỉ là một nữ tử không có xuất thân rõ ràng mà thôi.

 

Chờ một lúc lâu, ta nghe thấy Tiêu Dư An nói:

 

"Ngươi để ta suy nghĩ lại đã."

 

Lúc này, trà sữa trong tay ta không biết đã đổ lúc nào, nhìn thấy mớ hỗn độn dưới đất, ta bỗng nhiên thấy mọi thứ trở nên rõ ràng.

 

Chẳng phải đã tính sẵn là sẽ rời đi sao? Do dự lâu như vậy, rốt cuộc là đang lưu luyến điều gì?

 

Có thể hết lòng yêu một người, đối với một nữ tử mồ côi như ta, đã là điều tốt đẹp nhất rồi.
Bình Luận (0)
Comment