Tiểu Sứ Giả Trên Sa Mạc

Chương 31

77

 

Ta ngẩn ngơ.

 

Đây là cảnh gì vậy? Lưu tiên sinh cũng chẳng phải người có sở thích như thế này mà?

 

Ta từ trong tay Lưu Diên rút ra, khẽ cười ngượng ngùng nói:

 

"Tiên sinh, không cần làm vậy đâu. Chúng ta cứ nói chuyện bình thường được không?"

 

Mới không hợp ý đã bảo ta gọi cha, là ý gì đây?

 

Lưu Diên từ trong tay áo lấy ra một vật và đưa cho ta.

 

"Y Y, cái mặt dây chuyền này là gia bảo của ta, chính là ta đã tặng cho mẫu thân con ngày trước."

 

Trong lòng bàn tay của ông là chiếc dây chuyền lá liễu mà ta luôn mang theo bên người.

 

Nhưng ngay lập tức, ta đã nhận ra thủ đoạn của ông. Ta nheo mắt lại nói:

 

"Tiên sinh, là do Tiêu Dư An bảo ông đến đây, đúng không? Ta nhận ông làm cha, rồi sau đó hắn sẽ lấy cớ danh chính ngôn thuận đưa ta vào hậu cung làm phi, phải không?"

 

"Nữ nhi à, sao con lại không tin ta vậy?"

 

Mắt Lưu tiên sinh hơi đỏ lên, ông thở dài, lại từ trong lòng lấy ra một bức họa nhỏ, đưa cho ta xem.

 

Viền giấy đã hơi ngả vàng, nhìn có vẻ đã nhiều năm. Trên đó vẽ một thiếu nữ người Hán, khuôn mặt thanh tú, đang mỉm cười nhìn ta một cách dịu dàng.

 

Và trên cổ bà ấy, cũng đeo một chiếc dây chuyền lá liễu, giống hệt với chiếc của ta.

 

Ta đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của bà, không hiểu sao, dù là lần đầu tiên nhìn thấy, lại cảm thấy như đã quen biết từ lâu.

 

Lưu tiên sinh nhẹ nhàng thì thầm bên tai ta: "Bà ấy tên là Nhược Nhược, là người ta trân quý nhất. Nhưng con không thể gọi bà ấy như vậy, con phải gọi bà ấy là mẫu thân."

 

Ta nhìn Lưu tiên sinh, nhớ lại lần đầu gặp ông, cảm thấy vẻ mặt ông có chút quen thuộc.

 

Giờ đây, ta cuối cùng cũng biết mình từng thấy ông ở đâu rồi. Là trong tấm gương, khi ta nhìn thấy chính mình.

 

78

 

Ta cùng Lưu tiên sinh ngồi trên một đụn cát, nghe ông kể lại chuyện xưa giữa ông và mẫu thân ta.

 



Ông chỉ có thể dựa vào những lời đồn đại nghe được mà phỏng đoán mẫu thân ta đã trải qua những gì sau khi chia tay ngoài Đôn Châu thành.

 

Có thể sau lần ấy, mẫu thân ta không bị rơi vào tay người Đột Quyết, chỉ là bị thương rất nặng. Có thể bà muốn dưỡng thương rồi đi tìm phụ thân ta, nhưng lại phát hiện mình có thai với ta. Hoặc có thể bà định sinh ta xong sẽ đưa ta cùng đến Trường An, nhưng vì để ta có thể sinh ra, bà đã đánh đổi tất cả.

 

Dù sao đi nữa, vào thời khắc cuối cùng trong đời, mẫu thân ta đã giao lại vật tín giao mà bà trân trọng nhất cho ta, điều đó chứng tỏ rằng, bà rất yêu ta, yêu nhiều đến mức không thể yêu hơn được nữa.

 

Lưu tiên sinh nhìn ta, nói:

 

"Y Y, con về Trường An cùng cha đi. Cha đã không còn trẻ nữa rồi, bao nhiêu năm nay một mình, giờ đây điều duy nhất ta quan tâm chính là con."

 

Ta cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói:

 

"Tiên sinh, nếu ta về Trường An, ta sẽ phải đối mặt với Tiêu Dư An. Nhưng ta vẫn chưa biết phải làm thế nào."

 

Ta vẫn chưa quen với việc gọi Lưu tiên sinh là cha. Ông cũng không ép buộc, chỉ nói khi nào ta thấy thoải mái thì đổi cách xưng hô là được.

 

Lưu tiên sinh quay lại nhìn một vài tên thị vệ đi cùng ông, đặt tay lên vai ta, nói:

 

"Y Y, dù con làm gì, cha đều đứng về phía con. Đừng sợ, cha dù sao cũng là Bá Viễn Hầu của Đại Tấn, nếu con đ.â.m thủng trời, cha cũng sẽ đứng ra che chở cho con."

 

Ta chớp mắt, thì ra cảm giác có cha lại là như vậy.

 

Ta xoắn tay lại, nói:

 

"Tiên sinh, thực ra... ta rất thích Tiêu Dư An. Chỉ là ta không muốn hắn có người khác bên cạnh. Ngài nghĩ hắn có thể làm được không?"

 

Lưu tiên sinh suy nghĩ một chút, định lên tiếng, nhưng đột nhiên có một tên thị vệ phía sau bước ra nói:

 

"Hắn làm được."

 

79

 

Ta bất chợt quay lại.

 

Kẻ "thị vệ" kia tháo mũ và mặt nạ xuống, lộ ra diện mạo tuấn tú của mình.

 

Tiêu Dư An im lặng nhìn ta rồi nói:

 

"Y Y, ta có thể làm được."

 

Ta đứng dậy, bốn phía là cát vàng mênh mông, trong đôi mắt ướt của ta, mọi thứ dần trở nên mờ nhạt.

 

Hắn gầy đi nhiều quá, râu cũng không cạo, giống như bỗng chốc già đi cả chục năm.



 

Ta hít một hơi thật sâu, hỏi:

 

"Tiêu Dư An, sao chàng lại làm khổ mình đến thế này?"

 

Tiêu Dư An bước đến bên Mạc Mạc, nhẹ nhàng vuốt ve cổ nó rồi nói:

 

 "Sau khi nàng dẫn Mạc Mạc đi, Sa Sa đã bị bệnh. Dù ta có dỗ dành thế nào, nó cũng không chịu ăn, còn luôn nổi giận với ta."

 

Hắn thật đáng thương, mắt cũng đỏ hoe.

 

Tiêu Dư An tiếp tục nói:

 

"Nàng sao lại tàn nhẫn vậy, không một lời từ biệt đã mang Mạc Mạc đi. Nàng không thấy Sa Sa gầy đi như thế nào sao? Nếu Mạc Mạc không quay lại, Sa Sa sẽ không khỏi được đâu."

 

Ta vừa khóc vừa cười, hỏi:

 

"Vậy lần này chàng đến, là để đưa Mạc Mạc về sao?"

 

Tiêu Dư An cũng khóc. Hắn vò vò mắt, vẻ mặt đáng thương, nói:

 

"Ta ăn còn ít hơn cả Sa Sa. Nếu không tìm được nàng, ta cũng không sống nổi nữa."

 

Ta ngồi xuống đất, tay che mặt, vừa khóc vừa cười. Tiêu Dư An thật sự là kiếp nạn của ta, ta không thể thoát khỏi hắn.

 

Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh ta, giọng khàn khàn nói:

 

"Y Y, ta đã nói rồi, chỉ lấy nàng mà thôi. Về nhà cùng ta nhé, được không?"

 

Ta lau khô nước mắt, vươn tay kéo mạnh áo hắn, rồi ôm lấy hắn, cùng lăn từ trên đụn cát xuống.

 

"Y Y!"

 

Ta nghe thấy cha mình gọi lớn từ đỉnh đồi. Nhưng ta chẳng có thời gian quan tâm ông đang có biểu cảm gì.

 

Ta cởi áo ngoài, phủ lên đầu ta và Tiêu Dư An.

 

Gió nhẹ nhàng, trời xanh thẳm, ánh nắng ấm áp.

 

Chúng ta hôn nhau trên đụn cát.

 

Tiêu Dư An, chàng đã hiểu chưa, ta đồng ý với chàng rồi.
Bình Luận (0)
Comment