Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 106

Lời nói của Bạch Viễn Sơn tuy rằng rất ẩn ý nhưng những người ngồi đây đều là cáo già trong giới buôn bán, làm sao có thể không nghe hiểu.

Đám người Luyện Khí Các chỉ quan tâm đến luyện khí, nếu không phải thiên tài hiếm có thì chắc chắn bọn họ sẽ không thèm liếc mắt một cái, càng khỏi phải nói đến chuyện mặt dày mày dạn tranh giành với Vạn Phật Tông, một trong Ngũ đại tông môn.

Thu Vũ Miên Miên

Chuyện này trước nay chưa từng xảy ra.

“Thật hiếm thấy, may mà hôm nay ta đến đây, nếu không đã bỏ lỡ mất rồi.” Cung Tiêu Tiêu che miệng cười nói.

Mọi người cười thầm trong lòng.

Rốt cuộc là cố ý đến để dò la tin tức hay thật sự đến xem náo nhiệt, chỉ có bản thân bọn họ mới biết rõ.

“Mời các đệ tử tập trung theo từng tông môn, bí cảnh sắp mở ra.” 

Trưởng lão chủ trì xuất hiện, sau khi tập kết đơn giản xong, lão ta bắt đầu giải thích quy tắc của trận đấu.

Các đệ tử của Ngũ đại tông môn và những người quan sát đều im lặng, toàn bộ đài Quan Nguyệt chỉ còn lại tiếng linh lực đang tràn ra.

“Bên trong bí cảnh có năm trăm lẻ tám viên hải minh châu bình thường, mỗi khi tìm được một viên và giữ nó trong tay trên mười giây, đệ tử đó sẽ được cộng năm điểm, tông môn của đệ tử đó được cộng ba điểm.” 

“Đến canh giờ cuối cùng của trận đấu sẽ có mười viên hải minh châu biến dị xuất hiện ngẫu nhiên, quy tắc như trên, mỗi viên hải minh châu biến dị sẽ được tính là hai mươi điểm cho đệ tử tìm được, tông môn được cộng mười điểm.” 

“Sau khi được tính điểm, hải minh châu sẽ trở về vị trí cũ, không thể tính điểm lần nữa, đồng thời không được phép cướp đoạt.” 

Theo lời giải thích của vị trưởng lão, dưới chân mỗi đệ tử ở khu vực chờ thi đấu đều xuất hiện một pháp trận.

Để đảm bảo các đệ tử có thể dốc hết toàn lực trong trận đấu lần này, trưởng lão chủ trì đã đặt một lá bùa hộ mệnh lên người mỗi người, khi lá bùa này bị kích hoạt cũng đồng nghĩa với việc đệ tử đó bị loại, sau đó sẽ được đưa đến khu vực chờ để tiến hành chữa thương.

Hơn nữa tất cả các đệ tử đều được đeo một viên thuyền tống châu không thể bị cướp đoạt, dựa theo tình hình thực tế, nếu muốn đảm bảo an toàn, các đệ tử có thể chủ động bóp nát truyền tống châu để lập tức rời khỏi bí cảnh, không cần phải chờ đợi.

Ngũ đại tông môn đã hao phí rất nhiều tâm huyết cho những trụ cột tương lai của Tu Tiên giới.

“Đại hội tông môn nghiêm cấm các hành vi ngược đãi dã man, làm nhục, cố ý gây thương tích và làm những ảnh hưởng đến tính mạng của đối thủ, một khi phát hiện, trưởng lão chủ trì và các đệ tử chấp pháp sẽ lập tức tiến vào bí cảnh để trừng phạt.” 

“Tổng thời gian của trận đấu là bốn canh giờ, bên trong bí cảnh không có bất kỳ ảnh hưởng nào về nhiệt độ hay thiên tai, toàn bộ quá trình chiếu không có góc c.h.ế.t theo thời gian thực.

“Mời các đệ tử nhanh chóng vào vị trí, đeo quả cầu thủy tinh lên người.” 

Theo sau lời tuyên bố của trưởng lão, trước mặt mỗi tông môn xuất hiện một cánh cổng không gian, các đệ tử lần lượt bước vào trong.

Cùng lúc đó, hình ảnh bên trong bí cảnh cũng hiện lên trên Đầu Ảnh Thạch. 

Trận đấu cuối cùng của Đại hội tông môn chính thức bắt đầu.

Khương Trúc đáp xuống cạnh một bờ sông, thật trùng hợp, trên một tảng đá lớn nhô lên giữa dòng sông có một viên hải minh châu.

Trùng hợp hơn là Huyền Tịch đang đứng ở bờ bên kia.

“Tam sư huynh, hay là huynh đi lấy đi?”

Huyền Tịch vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”

Khương Trúc gật đầu: “Cho huynh đó, huynh cứ việc đi lấy, sau đó chúng ta sẽ đi tìm những viên khác.” 

Nói xong nàng bèn ngồi xếp bằng xuống đất, vẫy tay về phía đối diện, dáng vẻ huynh mau lên ta đang rất gấp. 

Huyền Tịch cũng không từ chối, lập tức phi thân nhảy tới tảng đá giữa dòng sông.

Ngay lúc hắn ta chuẩn bị đưa tay ra nhặt viên hải minh châu, đột nhiên một con thú có gai dưới sông có tu vi Kim Đan kỳ nhảy lên khỏi mặt nước.

Con thú có gai dưới sông này có cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, thân hình cực kỳ to lớn, nó khuấy động dòng nước thẳng lên trời, Huyền Tịch bị ép lùi về phía sau. 

Khương Trúc phủi phủi bụi đất trên người, vừa chạy về phía Huyền Tịch vừa hét lớn: “Tam sư huynh, để muội giúp huynh.” 

Vừa chạy, nàng vừa móc Ma Vương ra khỏi người: “Ma Vương, nhân lúc bọn họ đang đánh nhau, ngươi hãy thừa cơ đi trộm viên hải minh châu.” 

Ma Vương ngẩn người.

“Hắn ta là người cùng một tông môn với ngươi đấy.” 

“Ta biết, bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi.” Khương Trúc chậm rãi tìm một góc tốt, chuẩn bị ra sân.

Nói trận tỷ thí này là thi đấu tập thể cũng không sai, nhưng theo quy tắc, đây cũng là thi đấu cá nhân. 

Lừa gạt người một nhà càng yên tâm hơn.

Miệng Ma Vương giật giật, ngoan ngoãn nấp lại, chờ thời cơ hành động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-106-lua-gat-nguoi-nha-cang-yen-tam-hon.html.]

Bên phía Huyền Tịch, sau khi có Khương Trúc gia nhập, hai người đánh đâu thắng đó, phối hợp vô cùng ăn ý, không bao lâu đã đánh cho con linh thú kia sợ hãi bỏ chạy tứ tán.

“Kiếm pháp của tiểu sư muội thật lợi hại.” Huyền Tịch hoàn toàn không biết gì, vẫn đang khen ngợi Khương Trúc.

“Đâu có đâu có, sư huynh cũng rất lợi hại.” 

“Nếu đã như vậy, ta đi lấy viên hải minh châu trước, đợi chút nữa...” 

Huyền Tịch vừa quay đầu lại, nhìn thấy tảng đá trống trơn, trong lòng đột nhiên lạnh toát.

Hắn ta lại quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện tiểu sư muội đã không thấy đâu, lúc này trong lòng càng thêm lạnh lẽo.

“Tiểu sư muội, muội lại lừa ta!” Huyền Tịch tức giận rống lên, sau đó đuổi theo.

Khương Trúc đang chạy như bay về phía trước.

Không còn cách nào khác, ai bảo tu vi của tam sư huynh đã là Kim Đan trung kỳ, đánh không lại, nàng chỉ có thể dùng trí.

“Niệm Nhất, chờ ta bắt được muội, muội chắc chắn xong đời.” 

Dù sao Huyền Tịch cũng là cao thủ Kim Đan, không bao lâu sau đã nhìn thấy bóng dáng của Khương Trúc.

Thấy chạy không thoát, Khương Trúc bèn bay lên một cái cây, sau đó dùng linh lực nâng một tổ ong vò vẽ lên cao.

Món đồ này để lại ấn tượng rất sâu cho Huyền Tịch, một trải nghiệm quá thê thảm. 

Mặt lập tức biến sắc, hét to: “Khoan đã, khoan đã, muội bình tĩnh một chút, đừng kích động.” 

“Tam sư huynh mau lui ra xa một chút, nếu không muội ném xuống đấy.” 

Hai người giằng co với nhau.

“Ta lui, ta lui, tay của muội đừng run, có con ong bay ra ngoài kìa!”

Huyền Tịch sợ hãi kêu lên.

Đây chính là Đại hội tông môn đấy!

Có biết bao nhiêu người đang theo dõi, nếu mặt mũi sưng vù lên thì còn ra thể thống gì nữa.

Tay Khương Trúc nâng tổ ong vò vẽ, trong lòng không chút hoảng hốt, thậm chí còn cười hì hì thương lượng với hắn ta: “Chúng ta đánh tiếp cũng là lưỡng bại câu thương, chi bằng chúng ta tạm đừng nội chiến nữa, cùng nhau đi lừa gạt người khác thế nào?”

Mặt mày Huyền Tịch xanh mét: “Muội lại muốn lừa ai?”

“Bắt được ai thì lừa người đó.” 

Huyền Tịch im lặng rất lâu, cam chịu số phận gật đầu.

Không đồng ý thì có thể làm sao, hắn ta cũng chẳng thể nào trị được nàng.

Khương Trúc thở phào nhẹ nhõm, đang định đặt tổ ong trong tay về chỗ cũ, kết quả không biết từ đâu chạy tới một con lợn rừng, lao thẳng vào thân cây.

“Chết tiệt.” 

Thân cây rung lắc dữ dội, Khương Trúc đứng không vững, tổ ong trên tay liền rơi xuống.

“Xong rồi, xong rồi.” Mặt mày Huyền Tịch tái mét.

Trong lúc rơi xuống, Khương Trúc nhanh trí một tay túm lấy tai con lợn rừng, lật ngược đầu nó lên, tay kia thuận thế nhét tất cả ong vò vẽ vào trong miệng nó.

Lợn rừng: “?”

Ong vò vẽ: “?”

“Xin lỗi Trư huynh, tại ngươi gây họa, nên ngươi phải chịu thay thôi.” 

Chỉ để lại một câu nói tại chỗ, người đã chạy xa mười mét.

Lúc Mục Trì gặp được bọn họ, nhìn chằm chằm linh thú đang đuổi theo phía sau hồi lâu cũng không nhận ra là chủng loại gì.

“Này, một con linh thú Kim Đan sơ kỳ mà thôi, các ngươi chạy cái gì?”

Vừa nhìn thấy hắn, mắt Khương Trúc lập tức sáng lên, giống như chuột thấy gạo, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.

“Trong miệng nó có một viên hải minh châu nhưng chúng ta đánh không lại, ngươi có bản lĩnh thì đi thử đi.” 

Bình Luận (0)
Comment