Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 111

Nước biển cuồn cuộn vỗ vào các tảng đá ngầm khổng lồ, một bóng người dừng lại trên tảng đá ngầm nửa giây, một đạo kiếm khí từ xa bay tới, c.h.é.m thẳng vào tảng đá.

Người nọ mượn lực nhảy lên, bay về phía xa, đồng thời không quên quay đầu lại hô lớn: “Tiêu Trường Phong, ngươi trở mặt thật không nhận người mà!”

Hắn vừa dứt lời, một người khác từ bên cạnh bay tới, một cước đạp hắn lộn mấy vòng trên không trung, cuối cùng đụng phải Nghệ Phong Dao đang bay tới từ phía sau.

“Ha ha, hạng nhất là của ta.” Khương Trúc xoay người, chân đạp Vạn Quân Kiếm, lao vút đi trong tiếng gió gào thét.

“Mẹ kiếp, Tiểu Trúc Tử, ngươi thừa dịp người ta sơ hở mà!” Trương Đồng tức giận muốn chết.

Nghệ Phong Dao không rảnh nghe hắn ta nói nhảm, đưa tay đẩy hắn ta ra: “Tránh ra, đừng cản đường.” 

“... Ngươi chờ ta đứng vững lại rồi nói!”

Trả lời hắn ta là một đám bóng lưng lướt qua không chút lưu tình.

Trương Đồng vội vàng đuổi theo: “Này, các ngươi đợi ta với, để lại cho ta một viên.” 

Giữa vùng biển rộng lớn nhô lên một hòn đảo nhỏ, mười viên hải minh châu biến dị lơ lửng ngay trung tâm hòn đảo.

Một luồng ánh sáng lấp lánh xẹt qua, hình chiếu chuyển động, tu sĩ khắp nơi từ bốn phương tám hướng bay về phía đảo nhỏ.

Không ai ngờ vị trưởng lão chủ trì lại đặt mười viên hải minh châu biến dị ở cùng một chỗ.

Lúc này, tất cả mọi người trong bí cảnh đều tập trung phía trên vùng biển.

“Thật biết cách gây chuyện mà, xem ra hôm nay phải dùng đến chút bản lĩnh thật sự rồi.” Mục Trì vừa nói vừa ném cây côn trong tay lên trời, các loại linh phù phức tạp lơ lửng trên thân côn.

Diệt Hồn côn xoay tròn với tốc độ chóng mặt, vòng xoáy linh lực càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành năm cơn lốc xoáy trên mặt biển.

Mấy người Khương Trúc, Tiêu Trường Phong, Huyền Tịch ở gần hòn đảo nhỏ nhất bị buộc phải lùi ra xa.

Lốc xoáy canh giữ bốn phía hòn đảo, không cho phép bất kỳ ai đến gần, càng không cần nói đến việc giành lấy hải minh châu.

Mục Trì đưa tay hút Diệt Hồn côn trở về, vênh váo nói với mọi người: “Kim Đan trở xuống, tránh ra.” 

Uy áp Kim Đan kỳ tỏa ra khiến cho các tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng không vững, không ít người còn chưa kịp ra tay đã chạy trối chết, một số khác thì trốn ở xa quan sát, chờ thời cơ nhặt nhạnh chỗ tốt.

“Lại đến phiên bổn vương anh tuấn ra sân rồi.” 

Ma Vương duỗi lưng, bò từ bên hông lên vai Khương Trúc, kết giới Kim Đan trung kỳ bảo vệ nàng thật kỹ.

Lôi Thần trong tay Khương Trúc không phục nói: “Ta cũng có thể mà, ngươi bớt kiêu ngạo đi.” 

Uy áp cảnh giới đủ để khiến các tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thể tiến lên, loại bỏ được phần lớn đối thủ, lúc này người đến gần hòn đảo nhỏ chỉ còn lại chín người ban nãy, cộng thêm ba người của Phong Thanh Tông.

Tô Thiên Tuyết có khế ước thú bảo vệ, tự nhiên không thể ngoan ngoãn rời đi.

“Sư huynh, chúng ta đều bị thương không nhẹ, sẽ chịu thiệt thòi. Ta có một tấm Truyền Tống Phù không gian cao cấp, lát nữa hai người yểm hộ cho ta, ta nhân lúc hỗn loạn sẽ đi qua.” 

Vũ Văn Vân và Mạnh Tu không chút do dự, gật đầu đồng ý.

Bọn họ muốn chen chân vào top đầu bảng xếp hạng cá nhân là không thể nào, dù sao điểm tích lũy của hải minh châu phần lớn đều thuộc về Tô Thiên Tuyết, bây giờ chỉ có thể hy vọng nàng ta cướp được hải minh châu biến dị, nâng cao xếp hạng tập thể của tông môn.

Đại chiến sắp xảy ra.

Tuy tu vi Khương Trúc không cao nhưng có Ma Vương và Lôi Thần hỗ trợ, nàng cũng có thể đánh ngang tay với đám người Kim Đan kỳ.

Mười mấy người đánh nhau túi bụi trên không trung.

Kiếm khí của Tiêu Trường Phong, Ngọc Hỏa Lưu Ly của Khương Trúc, Kim Cương Quyền của Huyền Tịch, Thần Phật Chưởng của Thiền Tâm… Các loại chiêu thức được thi triển.

Lúc trước Vũ Văn Vân và Mạnh Tu đánh với vượn đá đã bị thương không nhẹ, lúc này yểm hộ cho Tô Thiên Tuyết càng thêm cố hết sức.

“Sư huynh, huynh mau nghĩ cách đi, thời gian không còn nhiều, nếu chúng ta thua trận này, tông môn chúng ta sẽ xếp cuối bảng mất.” Tô Thiên Tuyết bị ngăn cản, sống c.h.ế.t không qua được, giọng nói cũng trở nên gấp gáp.

Trong lúc nguy cấp, trong đầu Vũ Văn Vân chợt lóe lên một ý.

“Mọi người tránh xa một chút.” 

Nói xong, hắn ta cảm nhận hướng gió, đứng ở nơi đầu gió, lén lấy ra một cái bình, vừa mở nắp, một mùi khó tả lập tức bay ra.

Mắt Tô Thiên Tuyết sáng lên.

Là Hóa Linh tán.

Nàng từng nghe Vũ Văn Vân nhắc tới loại này, chỉ cần tu sĩ hít phải ba giây sẽ tạm thời mất đi linh lực, khuyết điểm duy nhất là có mùi rất khó ngửi nên muốn tránh cũng rất dễ dàng.

Nhưng mấu chốt là bây giờ những người khác đang mải mê đánh nhau, chưa chắc đã chú ý đến bọn họ, nếu may mắn, mười viên hải minh châu đều có thể thuộc về bọn họ.

Nhìn thấy cảnh này, người xem bên ngoài đều nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-111-len-danh-ram-lam-gi-muon-hun-chet-chung-ta-a.html.]

 

Lén đánh rắm làm gì? Muốn hun c.h.ế.t chúng ta à? (Trang 2)

 

Thu Vũ Miên Miên

“Hắn ta đang làm gì thế?”

“Không biết, có lẽ là một loại hương liệu nào đó, cách hình chiếu khó mà đánh giá, phải ngửi mới biết được.” 

Nhưng dù là cái gì thì đây là tỷ thí đàng hoàng, mọi người đều quang minh chính đại chiến đấu, cũng không phải tử địch, dùng phù lục gì đó cũng được đi, dùng loại thủ đoạn mờ ám này thật không ra gì.

“Nhìn phát ớn, giống như trong nồi cháo đột nhiên xuất hiện một cục phân chuột, thật kinh tởm.” 

“Vốn đang xem rất hào hứng, thứ này vừa xuất hiện lập tức cụt hứng.” 

“Phong Thanh Tông luôn cho người ta cảm giác không chơi nổi, lần sau có thể đừng rủ bọn họ chơi nữa được không?”

“Mười sáu thiên kiêu có thể loại tên này ra không? Loại người này cũng xứng sánh vai cùng các thiên tài khác sao?”

Trưởng lão chủ trì tự nhiên cũng nhìn thấy, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Luật không cấm sử dụng thiên tài địa bảo hoặc đạo cụ khác nên ông ấy không ngăn cản nhưng trong lòng lại càng thêm chán ghét đối với Phong Thanh Tông.

Bên trong bí cảnh, những người đang đánh nhau quả thực không chú ý nhưng Khương Trúc lại có phản ứng.

Nàng ở gần người của Phong Thanh Tông nhất, nên là người đầu tiên nhận ra sự khác thường.

Khương Trúc dừng lại trên không trung nửa giây, sau đó nhảy bật ra xa, còn dùng tay bịt mũi.

 “Mẹ kiếp, Phong Thanh Tông các ngươi thắng chẳng vẻ vang gì cả.” 

Vũ Văn Vân cứng đờ mặt: “Cái… Cái gì?”

Bị phát hiện rồi?

Không thể nào, Hóa Linh tán là do Vũ Văn gia bọn họ đặc chế, người ngoài rất ít người biết đến.

Trong lòng đang thấp thỏm, Khương Trúc bỗng nhiên nói: “Các ngươi lén đánh rắm làm gì thế? Muốn hun c.h.ế.t chúng ta à?”

“?”

Sắc mặt ba người Tô Thiên Tuyết lập tức tái mét.

Ai đánh rắm!

“Khương Trúc, ngươi nói bậy bạ gì đó!”

“Ta có nói bậy hay không tự trong lòng các ngươi rõ ràng, thối c.h.ế.t ta rồi, có phải các ngươi ăn nhiều trứng quá không, ặc…”

Khương Trúc vừa kêu lên, những người khác cũng ngừng đánh nhau, đưa tay lên ngửi thử, sau đó vội vàng bịt mũi, vẻ mặt kinh hãi.

Ngay cả Ma Vương cũng bịt mũi nhỏ, vẻ mặt như đang nói các ngươi chơi ghê thật đấy.

“Mẹ nó, sao Phong Thanh Tông các ngươi lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này?”

“Ặc, các ngươi làm sao thế? Hải minh châu quan trọng đến vậy sao?”

“Không còn cách nào khác hả, phải làm vậy sao?”

“Phong Thanh Tông các ngươi sao lại sa sút đến mức này?”

Các thiên kiêu đều lộ vẻ mặt ghê tởm, lấy tay bịt mũi, mặt mũi méo xệch, khiến cho những người xem vốn đang bất mãn được một phen cười hả hê.

“Niệm Nhất buồn cười c.h.ế.t mất, la oai oái, người ta đang chơi xấu kìa.” 

“Vẻ mặt của bọn họ buồn cười quá, giống như thật sự cho rằng Phong Thanh Tông muốn dựa vào đánh rắm để thắng tỷ thí vậy.” 

“Biết thế dùng loại hương không màu không mùi, giờ thì hay rồi, xấu hổ ở nơi công cộng.” 

“Sau này mỗi lần Niệm Nhất tỷ thí đều phải nói trước với đối thủ, không được lén đánh rắm, ha ha ha…”

Nghe thấy các đệ tử đang quan chiến xì xào bàn tán, Vũ Văn Vân tức giận đến mức mặt mũi trắng xanh.

Hắn ta đang định chờ bọn họ hít thêm một chút nữa, đợi khi mất đi linh lực thì sẽ không cười nổi, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một con cự long, con rồng này há miệng thổi một hơi về phía ba người bọn họ.

Luồng gió mạnh thổi bay tóc bọn họ, để lộ cả trán, mép tóc nhìn không sót gì.

“…”

Ngửi thấy mùi thối, ba người Vũ Văn Vân vội vàng bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment