Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 135

Vinh Mặc Hi nhìn cảnh tượng trước mắt mà tặc lưỡi kinh ngạc, bèn tìm đại một người đứng vây xem để hỏi rõ nguyên nhân hậu quả.

“Đại ca, sao họ lại đánh nhau thế này?”

“Ồ, dạo trước Phong Thanh Tông mất mặt trong Đại hội tông môn, thế là đi ra ngoài rèn luyện một thời gian. Lần này vừa trở về lại trùng hợp gặp buổi đấu giá. Nhưng hiện tại còn khách điếm nào còn phòng nữa, chưa kể Tô Thiên Tuyết vốn được cưng chiều quen rồi, nhất định phải ở phòng tốt nhất. Cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải đẩy khách khác ra.”

“Mấy người Khương gia này cũng rất giàu có, một lần đặt liền năm gian phòng chữ Giáp. Phong Thanh Tông bèn đẩy họ ra ngoài, thế là xảy ra chuyện.”

Vinh Mặc Hi vốn không có thiện cảm gì với Khương gia, trong lòng nàng ấy cũng chỉ coi là chó cắn chó mà thôi.

Chỉ có điều cái Đại hội tông môn kia, nàng ấy nghe nói là cuộc thi giữa Ngũ đại tông môn, còn có cả các thiên tài ở Trung Châu nữa.

Nàng ấy chưa từng được xem, trong lòng hiếu kỳ vô cùng.

“Bị mất mặt thế nào cơ? Phong Thanh Tông ở Đại hội tông môn bét bảng à?”

Đại ca kia cũng là người nhiệt tình, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa kể chi tiết:

“Cũng không tính là bét bảng, nhưng họ lại làm loạn trong cuộc thi, đủ loại mánh khóe… thủ đoạn thì không quang minh chút nào.”

“Thực ra thực lực của họ cũng không tệ, ít nhất còn mạnh hơn Thiên Diễn Tông. Chỉ có điều toàn dùng mấy trò tà đạo, so với thiên tài của các tông môn khác thì thấy rõ là chẳng ra gì, lại còn không chịu nhận thua. Thực lực không phải mạnh nhất, mà vẻ ngông nghênh thì lại lớn nhất...”

Nói đến những “chiến tích” lẫy lừng của Phong Thanh Tông, người nọ cứ thao thao bất tuyệt.

“Bây giờ trong cả Hoàng thành, Phong Thanh Tông bị đánh giá rất tệ, gần như bị coi trò cười.”

“Nếu ngươi có hứng thú, có thể đi hỏi thăm thử, có khi có người còn giữ lại mấy viên Lưu Ảnh thạch lúc đó.”

“Cảm ơn đại ca, để hôm nào ta đi hỏi thử.”

Vinh Mặc Hi đứng phía sau nghe mà thích thú, còn phía trước thì cuộc chiến cũng kết thúc.

Khương Thanh Dương ôm lấy ngực, trong lòng kinh hãi trước thực lực của đệ tử Phong Thanh Tông.

Nữ tử trước mắt chỉ mới mười sáu tuổi, thế mà đã có tu vi Kim Đan trung kỳ.

Đây chính là Hoàng thành, trung tâm của Trung Châu sao?

“Kẻ phế vật thì nên cúi đầu làm người, tránh ra ngoài, không chỉ đỡ phải mất mặt, mà có khi còn mất luôn cái mạng quèn.”

Tô Thiên Tuyết liếc qua bọn họ đầy khinh miệt, rồi dẫn theo đệ tử Phong Thanh Tông đi lên lầu mà không thèm nhìn lại.

Người Khương gia vừa mất phòng lại còn bị đánh, tức giận bỏ ra khỏi khách điếm.

Vết sẹo dài rộng trên mặt Khương Trạch Lan được bôi thuốc lại càng thêm kinh khủng, khiến trẻ con bên đường khóc ré lên.

Nghe tiếng khóc của trẻ con và ánh mắt không ngừng liếc nhìn từ xung quanh, trong lòng Khương Trạch Lan hận đến mức muốn g.i.ế.c người.

“Đại ca, còn mặt của ta thì phải làm sao đây, ta không muốn để lại sẹo. Còn cái con tiện nhân kia, chẳng lẽ Khương gia chúng ta cứ để yên cho người khác ức h.i.ế.p vậy sao? Người của Ngũ đại tông môn đúng là khinh người quá đáng.”

Khương Thanh Dương thở dài, cũng không biết làm sao.

Đánh thì đánh không lại, với thực lực của họ thì càng không thể đụng đến Phong Thanh Tông, trước mắt chỉ đành nhịn vậy.

“Ta sẽ đưa muội đến Thần Đan Các xem thử, còn những chuyện khác, phải đợi trưởng bối trong tộc tới mới định đoạt được.”

Trên lầu của khách điếm.

Vũ Văn Vân gượng cười: “Tiểu sư muội, muội nghỉ ngơi đi nhé.”

Tô Thiên Tuyết lạnh lùng gật đầu, quay người vào phòng.

Vũ Văn Vân nhìn theo bóng lưng nàng ta, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Không hiểu sao, khí tức trên người tiểu sư muội ngày càng quỷ dị.

Hơn nữa...

Hắn ta tự nhận mình không phải là người xui xẻo, từ nhỏ đến lớn tuy không thể nói là có khí vận con cưng, nhưng thứ nên có cũng không thiếu.

Gần đây, những chuyện kỳ lạ xảy ra với hắn ta có thể dùng từ đáng sợ để miêu tả.

Bao lâu nay, hắn ta chẳng gặp nổi một thiên tài địa bảo nào, đã vậy khi đi trong sơn mạch còn vô duyên vô cớ bị linh thú rượt đuổi, chẳng biết tại sao hết lần này đến lần khác gặp phải chuyện núi lở đất sụp, thú triều tập kích, lôi kiếp giáng xuống đầu...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-135-van-may-ky-quai-cua-to-thien-tuyet.html.]

Có thể nói, nếu không ở cạnh Tô Thiên Tuyết, hắn ta đến cả một cây linh dược cũng không tìm thấy, thậm chí còn khiến bản thân bị thương đầy mình.

Các đệ tử đồng môn cũng gặp tình cảnh tương tự, thậm chí có người còn vô duyên vô cớ bị xác linh thú rơi từ trên cao xuống đè chết.

Rõ ràng tất cả đều cùng gặp phải thú triều, nhưng Tô Thiên Tuyết chỉ tiện tay là nhặt được tấm bùa ẩn thân mà các tu sĩ khác đánh rơi, rồi dễ dàng thoát hiểm, trong khi hơn nửa số đệ tử đồng môn đã bỏ mạng.

Khí vận của nàng ta quỷ dị đến mức đáng sợ.

Lần này đi ra ngoài rèn luyện, nàng ta chẳng những không hề tổn thương mà còn ký khế ước với Cửu Dương Hỏa Phượng Tiên.

Đó chính là một Thần Khí nằm trong bảng Thần Khí.

Đừng nói đổ máu, Tô Thiên Tuyết thậm chí không đổ một giọt mồ hôi.

Vũ Văn Vân càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, không khỏi lạnh sống lưng.

Hắn ta bỗng nhớ đến Lục Tiến, vị đại sư huynh chỉ vì cãi lại nàng ta một câu mà đến giờ vẫn bị giam cầm trong địa lao, người từng là thủ tịch đại đệ tử xuất sắc của Phong Thanh Tông.

Có lẽ hắn ta biết điều gì đó.

Vũ Văn Vân cụp mắt rũ mi, cuối cùng nhìn cửa phòng Tô Thiên Tuyết một lần nữa, sau đó lặng lẽ bước vào phòng mình.

Trong phòng của Tô Thiên Tuyết, trước mặt nàng ta hiện ra một cây roi đỏ rực như lửa. Trên bàn, một linh thú đang đứng, há miệng nhe nanh về phía sau nàng ta.

“Ngươi lại tự ý hút khí vận của bọn chúng?” Tô Thiên Tuyết mở mắt, không biết đang nói chuyện với ai.

Thu Vũ Miên Miên

Chẳng bao lâu sau, từ người nàng ta bốc lên một luồng hắc khí, nó dần dần ngưng tụ thành hình người.

Thật bất ngờ, nó trông y hệt như Tô Thiên Tuyết.

“Sao? Ngươi thương hại chúng à? Giờ lại nghĩ đến tình đồng môn sao?”

“Hahaha, đừng lừa dối bản thân nữa. Lúc đầu người cũng hưởng thụ lắm mà, ngươi chính là ta, người nghĩ gì, ta đều biết rõ. Ta chỉ làm giúp người điều người muốn làm thôi, ngươi không cần phải tức giận.”

Giọng của Tô Thiên Tuyết lạnh lùng đến rợn người: “Ta không hề thương hại bọn chúng. Bọn họ chỉ là một đám vô dụng, sứ mệnh của chúng chỉ là làm bàn đạp cho ta mà thôi.”

“Ta chỉ muốn nói, người quá liều lĩnh, sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ. Sau này không hợp tác với ta nữa, Thái Sơ Linh Tỏa sẽ không còn tác dụng.”

Bóng đen của Tô Thiên Tuyết hất mạnh con linh thú trên bàn rơi xuống đất, ngồi vắt chân lên ghế, trong mắt đầy sự chán ghét.

Một con tạp chủng, vậy mà nàng ta còn nghĩ nó là Thần thú gì nữa chứ.

Nó nhướng đôi mắt đen sâu không thấy đáy, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.

“Khí vận của bọn chúng sắp cạn kiệt rồi, cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Vứt đi thì vứt thôi, đệ tử của Phong Thanh Tông các ngươi vẫn quá ít, chỉ có bấy nhiêu khí vận.”

“Không ít đâu, gần một ngàn đệ tử nội môn, khí vận mà Thái Sơ Linh Tỏa tích trữ cũng sắp đầy rồi.”

Ánh mắt Tô Thiên Tuyết lóe lên sự cuồng loạn: “Tên tiện nhân Lục Tiến kia, ngày nào cũng khiến ta bực bội, phải tìm cơ hội trừ khử hắn ta mới được.”

Rồi tiếp đến là bọn Khương Trúc...

Đúng, đám người đó cũng đáng chết.

Bóng đen của Tô Thiên Tuyết che miệng cười, nói: “Giết hắn ta chẳng phải là lợi cho hắn ta quá sao?”

“Hắn ta kiêu ngạo như thế, nếu nhập ma, e rằng sống còn khổ hơn chết.”

Bóng đen của Tô Thiên Tuyết chợt loé một cái đã đứng sau lưng Tô Thiên Tuyết, đẩy nàng ta về phía cửa sổ, bắt nàng ta nhìn thẳng xuống đám đông rộn ràng phía dưới.

Kề sát tai nàng ta, nó thì thầm: “Ngươi nhìn Hoàng thành rộng lớn này xem, có ai thật lòng tốt với ngươi không? Ngươi còn đang bận tâm gì chứ?”

“Chúng đều cười nhạo ngươi, coi thường ngươi. Chúng coi ngươi là kẻ ăn mày, là đồ hèn mọn, ngươi còn phải bận tâm đến sống c.h.ế.t của bọn chúng sao? Ngươi đã quên cảm giác bị vạn người chà đạp, bị vạn người mắng chửi ngày xưa rồi à?”

Ánh mắt của Tô Thiên Tuyết ngày càng âm u, linh căn nàng ta đã hoản toàn đen kịt không còn chút ánh sáng nào.

“Mau liên lạc với Ma Ngũ đi. Hắn ta sẽ giúp ngươi, để tất cả những kẻ coi thường ngươi đều phải chết, còn ngươi, sẽ độc hưởng sự kính ngưỡng của hàng triệu người.”

Bình Luận (0)
Comment