Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 139

Bản chiếu lời thề của Thiên Khởi đã đẩy bầu không khí buổi đấu giá lên đến đỉnh điểm, dưới đài đều vang lên tiếng Tiểu Linh Thông.

Cảnh tượng trước mắt khiến Cửu Uyển Nương vô cùng hài lòng, nàng ấy phất tay, mấy thị nữ bưng khay lần lượt bước ra từ chỗ tối.

“Để các vị đợi lâu rồi, tiếp theo chúng ta sẽ chính thức bắt đầu buổi đấu giá, Tiểu Linh Thông bán theo gói năm cái, giá khởi điểm là một vạn linh thạch cực phẩm, mỗi lần tăng không được thấp hơn một nghìn linh thạch cực phẩm.”

“Uyển Nương xin nhắc lại với các vị, càng mua được nhiều Tiểu Linh Thông trong đợt đầu tiên, thì các vị càng có ưu tiên mua được đợt thứ hai.”

Từ trên lầu hai có người hỏi: "Đợt hai khi nào ra mắt? Đợt ba, đợt bốn thì sao?"

Cửu Uyển Nương mỉm cười, nói: "Chuyện này Uyển Nương không thể nói trước được, sự ra đời của Tiểu Linh Thông hoàn toàn phụ thuộc vào tiến độ của luyện khí sư."

Một câu trả lời rất mơ hồ.

Không loại trừ khả năng hôm nay họ bỏ ra một số tiền lớn để mua, nhưng tháng sau đợt thứ hai đã xuất hiện. 

Nhưng cũng có thể phải đến năm sau mới ra mắt đợt thứ hai, thậm chí là hai năm sau.

Cửu Uyển Nương chẳng bận tâm đến những toan tính của họ, lập tức bắt đầu phiên đấu giá đầu tiên.

Ngay lập tức, tầng một trở nên náo nhiệt, tiếng hét giá vang lên không ngớt.

"Một vạn năm ngàn linh thạch cực phẩm."

"Một vạn năm mà cũng dám hô, ta ra hai vạn."

"Ta ra hai vạn năm."

"Cút hết đi, ta ra ba vạn."

"Ta ra ba vạn một..."

"Mười vạn." Một giọng nói từ lầu hai vang lên.

Là người Vinh gia.

“Mười lăm vạn, làm phiền mọi người nể mặt một chút, lần này Liễu gia chúng ta chỉ tham gia một phiên này, những phiên sau sẽ không ra giá nữa.”

Từ một phòng riêng khác vang lên tiếng cười lạnh: “Nể mặt Liễu gia các ngươi, vậy ai nể mặt bọn ta đây? Tổng cộng chỉ có hai nghìn cái, chưa chắc mỗi nhà đều sẽ được chia, ngươi mở miệng đòi dành riêng cho các ngươi một gói, như vậy không hợp lý chút nào.”

“Ta ra hai mươi vạn.”

Người của Liễu gia bị chặn họng, không nói nổi lời nào, nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể tức giận mà tiếp tục nâng giá.

Giá cả bị đẩy lên đến hơn hai mươi vạn đã khiến tất cả những người ở tầng một bị chặn họng, ai nấy đều hậm hực ngậm miệng.

"Không thể để chúng ta hét giá cho đã ghiền chút à?"

“Ai bảo bọn họ nâng giá gấp đôi như vậy, nhiều linh thạch thì giỏi lắm à.”

“Hơn hai mươi vạn linh thạch cực phẩm... Chẳng lẽ nhà họ có mạch linh thạch à?"

Vừa dứt lời, từ tầng ba vang lên một câu "Năm mươi vạn" làm tất cả mọi người choáng váng.

“Tại hạ thay mặt gia chủ của Nghệ gia truyền lời, bốn phiên đầu tiên Nghệ gia chúng ta đều ra giá năm mươi vạn linh thạch cực phẩm, và sẽ không tăng giá thêm. Nếu không có ai ra giá cao hơn, vậy chúng ta xin phép cầm đi.”

Cả hội trường im lặng một hồi lâu, sau đó mới bùng nổ tiếng la hét xôn xao.

“??? Bao nhiêu cơ?”

“Ta đúng là uống nhiều quá rồi, nghe thấy năm mươi vạn linh thạch cực phẩm.”

“Còn là liên tiếp bốn phiên nữa, Nghệ gia không hổ là giàu có nhất.”

“Nghe nói Nghệ gia đầu tư vào cả Tam Đại Các, là gia tộc giàu số một số hai của Tu Tiên giới, cũng không biết lúc đầu nhà bọn họ như thế nào.”

“Trời ơi, lần này họ mua liền hai mươi cái, một nhà hai mươi cái, thế này làm sao chia đủ?"

Trong phòng riêng, Mục Trì chép miệng.

“Nhà ngươi cũng biết cách khoe khoang nhỉ."

Nghệ Phong Dao cười bẽn lẽn: “Khiêm tốn thôi, chỉ là có chút tiền ấy mà.”

Thật ra Nghệ gia cũng chỉ khai thác được ba mạch linh thạch cực phẩm và một mạch linh thạch thượng phẩm thôi mà.

Ai bảo mạch linh thạch nằm ngay trên đất tổ của họ, ông trời đưa cơm đến tận miệng rồi, không còn cách nào khác. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-139-thoi-bo-di-cha-khong-trach-con-ngoc.html.]

Mắt Khương Trúc đầy hâm mộ: “Nhà ngươi kiếp trước cứu cả thế giới à?”

“Ngươi còn ghen tị nữa, đợi Tiểu Linh Thông bán ra, còn không biết sẽ giàu cỡ nào.” Trương Đồng nói.

"Chúng ta mới là những người nên ghen tị, chỉ có chúng ta là mãi nghèo khổ thôi hu hu.”

Trương Đồng ôm lấy Tiêu Trường Phong bắt đầu khóc.

Khương Trúc phất tay: “Sao có thể so giống nhau được, ta làm việc kiệt sức để kiếm tiền, vì luyện khí mà không chợp mắt được. Đây là tiền công cho sự cực nhọc của ta."

Đây là sự thật, từ khi nàng hiểu rõ về "di động phiên bản tu tiên" tại Vạn Phật Tông, không phải đang tu luyện thì là đang luyện khí, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.

Theo bọn họ cùng đi làm nhiệm vụ còn thoải mái hơn nhiều.

Vậy nên Nghệ Phong Dao quả thật khiến người khác phải ghen tị.

Nếu ở thời hiện đại chẳng khác nào phất lên như trúng số, mà còn trúng liên tiếp nhiều lần, mỗi lần cả tỷ. 

Bởi vì Nghệ gia một hơi đẩy giá lên đến năm mươi vạn, nên không còn ai tiếp tục ra giá nữa.

Nghệ gia nổi tiếng có nhiều linh thạch, chẳng có gia tộc hay thế lực nào dại dột đối đầu trực diện với họ.

Hơn nữa, dù có tranh được một cái, lần sau họ vẫn sẽ ra giá năm mươi vạn, còn vô cớ đắc tội với họ.

Mà cho dù có so giá với họ thì cùng lắm cũng chỉ đẩy lên bốn mươi vạn, không đáng chút nào.

Cửu Uyển Nương gõ búa, nói: “Chúc mừng Nghệ gia đã giành được hai mươi cái Tiểu Linh Thông của bốn phiên đầu tiên, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu phiên đấu giá thứ năm.”

Việc Nghệ gia một hơi giành lấy hai mươi cái khiến bầu không khí càng căng thẳng hơn.

Ngũ đại tông môn vẫn chưa lên tiếng, trong Hoàng thành còn có Tiêu gia, Vũ Văn gia, Trương gia, Mục gia... Cộng thêm các gia tộc từ các thành khác như Vinh gia, Khương gia, tình thế trở nên hết sức căng thẳng.

Những người khác không dám giấu giếm nữa, bắt đầu ra giá.

Khi những người khác còn đang tranh giành đến nỗi đầu rơi m.á.u chảy, Nghệ gia đã có trong tay hai mươi cái Tiểu Linh Thông, còn kèm theo một người hướng dẫn.

Người hướng dẫn tận tình chỉ dạy, một đám người của Nghệ gia vây quanh, vẻ mặt ngoan ngoãn. 

Dù trước đó đã xem qua bản hướng dẫn, nhưng cảm giác khi đọc không thể sánh bằng với thực tế. 

Cầm Tiểu Linh Thông trên tay, thấy tin tức truyền  ra ngoài quá là thần kỳ, lại còn có thể trò chuyện riêng tư một cách chính xác, cứ như đi gặp thần tiên.

"Còn có thể tự do chọn người để lập nhóm, trời ơi, sao mà thần kỳ thế."

Thu Vũ Miên Miên

Nghệ Hoài Viễn: “Liệu có xuất hiện tình huống ta truyền tin cho hắn, kết quả tin tức lại được gửi tới người khác không?”

Người hướng dẫn: “Không đâu."

Nghệ Hoài Viễn mở to mắt: “Sao lại thế? Tiểu Linh Thông nhớ mặt người à?”

Người hướng dẫn cười trừ: “Ta không biết, cái này phải hỏi luyện khí sư.”

“Tiểu Linh Thông là vật sống hay chết?”

“Là vật chết.”

“Vật chết? Vậy ai truyền tin tức? Có khi nào bên trong có một tinh linh nào đó mà ngươi không biết?”

Người hướng dẫn lau mồ hôi lạnh: “Chắc là... không đâu...”

Nghệ Hoài Viễn và các trưởng lão của Nghệ gia mỗi người cầm một cái Tiểu Linh Thông, gửi tin tức về phía đối diện, thỉnh thoảng hỏi người hướng dẫn vài câu, chơi đến mức không dứt ra được.

"Cái này thật sự hữu dụng, sau này gọi người không biết sẽ tiện thế nào. Không biết não của Niệm Nhất phát triển kiểu gì nữa, ở cạnh con bé sao Phong Dao nhà ta chẳng khôn lên chút nào."

“Thôi bỏ đi, cha không trách con ngốc mà.”

Nghệ Hoài Viễn thở dài một tiếng, quay sang cùng các trưởng lão tiếp tục nghiên cứu Tiểu Linh Thông.

Mắt các trưởng lão Nghệ gia sáng lấp lánh, yêu thích cầm Tiểu Linh Thông đến không muốn buông tay.

"Truyền tin gần như tức thời, không bị giới hạn thời gian, sau này thật sự rất tiện lợi.”

“Haizz, nói sớm quá, mua hai mươi cái đúng là hơi ít, đáng lẽ phải mua năm sáu chục cái.”

"Nếu chúng ta thật sự mua nhiều thế, các gia tộc khác sẽ cuống lên mất. Không sao, đợi lô thứ hai ra, chúng ta sẽ mua thêm cho tất cả đệ tử một cái. Chắc lúc đó giá cũng sẽ rẻ hơn."

“Nói có lý.”

Bình Luận (0)
Comment