Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 146

Vô Tướng có tính toán riêng.

Gửi đệ tử của Vạn Phật Tông xuống nhân gian không phải là không có suy tính.

Trước hết, chiến tuyến trong Tu tiên giới quả thực dài hơn ở nhân gian, phần lớn nhân lực của Ngũ Đại Tông đều phải ở lại giới tu tiên, kết hợp với các tu sĩ từ các thế lực khác hợp lực ngăn chặn ma tộc.”

Hắn ta đã thương nghị chi tiết với các trưởng lão rằng các đệ tử của Ngũ Đại Tông đều là tinh anh của giới tu luyện, không có linh lực ở phàm trần, nên nếu bọn họ rời đi thì việc tu luyện sẽ bị trì trệ.

Nếu Ma Tộc muốn kéo dài cuộc chiến, kéo tới năm hay mười năm, nhóm đệ tử tinh anh của bọn họ sẽ bị kéo xuống nhân gian lâu hơn, dẫn đến toàn bộ sức mạnh sẽ suy yếu.

Thứ hai, nếu các đệ tử của các Tông phái khác không thực sự muốn tới nhân gian thì chắc chắn bọn họ sẽ không dốc hết sức lực.

Không thể phủ nhận rằng hầu hết các đệ tử đều là người trung thành, nhưng có một câu nói rất hay, một cục phân chuột có thể làm hỏng cả một nồi cháo. Đúng vào thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.

Những người có thiện chí ắt sẽ tự tìm cách góp sức, còn người không có thiện chí thì nói bao nhiêu cũng vô ích.

“Vậy thì chuyện này đã giải quyết xong, sau khi trở về, ta sẽ lập tức phái các Trưởng lão cùng đệ tử xuống nhân gian . Ta cũng cầu chư vị phái người đến biên giới càng sớm càng tốt.”

Về chuyện Ma tộc xuất thế vẫn chưa có kết luận hoàn toàn, nên chờ đệ tử môn phái của ta ở nhân gian mang tin trở về rồi thông báo cho thiên hạ cũng không muộn, để tránh làm d.a.o động lòng người.”

Trưởng lão Huyền Chân chỉ nhìn thấy Cửu Phi xuất thế, nhưng không phát hiện ra động tĩnh nào của Ma Vương, tất cả vẫn chỉ là suy đoán của bọn họ.

Nhưng khi các đệ tử của Vạn Phật Tông trở về, mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Sau khi Vô Tướng gỉải thích những lời hắn ta nói, Vân Trung Kiếm Tôn và các tông chủ khác nhìn nhau, đành phải đứng dậy, chắp tay nói:

“Vạn Phật Tông đại nghĩa.”

Các đại Tông môn sau khi trở về Tông môn cũng không dám chậm trễ, đều bắt đầu chuẩn bị cho việc của mình.

Khi Khương Trúc chạy về, toàn bộ Tông môn đang thu dọn hành trang.

“Ta luyện thành rồi, ta luyện thành rồi.”

Thiếu nữ đang gây ồn ào một cước đá  tung cánh cửa Phật đường, quơ quơ mấy cái bình trong tay, rất nhanh từ phía sau lao lên tận phía trước.

Đầu tiên nàng bái lạy trước Phật tượng, chào hỏi Phật Tổ, sau đó đối mặt với các trưởng lão và đệ tử, đổ đan dược từ bình vào tay. Những viên đan dược mượt mà trơn tròn toả ra mùi hương thoang thoảng, ngay lập tức lan toả khắp phòng.

“Các vị nhanh nhìn xem, Hồi Xuân Đan, ta đã luyện ra được.”

Lời nói của nàng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đều không khỏi mỉm cười.

Dù bây giờ Tiểu Sư Muội có thể bày trận vẽ bùa, họ cũng không còn ngạc nhiên nữa.

“Oa, Tiểu sư muội còn có thể luyện đan nữa ư?”

“Hơn nữa nhìn màu sắc cũng không tệ.”

“Tiểu sư muội, muội đã học luyện đan sao?”

“Vậy thì tốt quá rồi, như vậy thì Vạn Phật Tông chúng ta cũng có luyện đan sư rồi!”

Minh Huệ kiễng chân, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm viên đan dược trong tay nàng.

Khương Trúc hùng hồn nói: “Ta học với Cung Tiêu Tiêu của Thần Đan Các, nàng ta còn khen ta có thiên phú, sau này đan dược của Tông môn sẽ do ta đảm nhận hết.”

Huyền Tịch vừa mỉm cười vừa tạt gáo nước lạnh: “Chắc là nói khách sáo để an ủi muội đó?”

Thiền Tâm nghiêm tức gật đầu, “Cung Tiêu Tiêu là người giỏi nói chuyện nhất, không chừng thực sự là vậy.”

“Tam sư huynh, Tứ sư huynh nếu như các huynh ghen tị với ta thì cứ nói thẳng ra đi.”

Khương Trúc giơ viên đan dược lên, đi một vòng trong phòng, quyết tâm để mọi người đều nhìn thấy rõ.”

“Nhìn màu sắc này, nhìn linh lực này, đây là lần đầu ta luyện thành, để ta nhắc lại nguyên lời của Cung Tiêu Tiêu cho các ngươi nghe.”

Khương Trúc hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Cung Tiêu Tiêu rồi nói: “ Một lần thành đan, năm đó phụ thân ta nói rằng không ai có thể sánh ngang với thiên phú của ta, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã gặp phải rồi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-146-con-ta-thi-sao.html.]

Khương Trúc tiến lại gần Huyền Tịch và Thiền Tâm, quay về phía họ, lớn tiếng nói: “Các huynh nghe nè, đánh giá cao như vậy tại sao nàng ta lại khen ta mà không phải người khác cơ chứ?”

Minh Huệ phụ hoạ: “Đúng vậy, Tiểu sư muội hiện tại là luyện đan sư duy nhất của Tông môn chúng ta, đừng đắc tội với muội ấy.”

Huyền Tịch nghe vậy vội vàng sửa lời: “Đúng dúng, chỉ là ta lỡ lời thôi, Niệm Nhất Đại Sư chính là luyện đan sư quý giá nhất của chúng ta.”

Cả sảnh đường cười ồ lên.

Giữa tiếng cười, ánh mắt Khương Trúc vô tình liếc qua túi trữ vật ở eo của các đệ tử, cùng với hành trang đặt trên nền Phật đường.

Dừng lại một chút, nàng nghi ngờ hỏi: “Các người ra ngoài tu luyện sao?”

Vô Tướng mỉm cười, vẫy tay gọi nàng và Minh Huệ lại đứng bên cạnh hắn ta.

“Bọn họ cần phải xuống nhân gian.”

Sắc mặt Khương Trúc biến sắc, nụ cười dập tắt. 

Xuống nhân gian?

“Nhưng mà Nhị sư huynh và Đạo Toàn Sư huynh vẫn chưa trở về….”

“Đến nay Độ Chân vẫn chưa trở về, rất có khả năng đã gặp phải Ma tộc, hiện tại vẫn chưa có tin chính xác, nhưng Vạn Phật tông chúng ta đã bàn bạc với các tông môn khác, sẽ do Tông môn chúng ta xuống nhân gian.”

Vô Tướng nói xong liền nhìn về phía các để tử ở dưới, lớn tiếng hỏi:

Thương Huyền, Huyền Tịch, Thiền Tâm còn có các đệ tử khác, các ngươi có nguyện ý xuống phàm không?”

Khương Trúc nhìn thấy Thương Huyền trưởng lão bước ra một bước, chắp tay nói: “Thương Huyền nguyện ý đi.”

Huyền Tịch cùng Thiền Tâm cũng tới phía trước nói: “Huyền Tịch, Thiền Tâm nguyện ý.”

Sau đó tất cả các đệ tử trong đại đường đồng thanh nói: “Đệ tử nguyện ý.”

“Chờ một chút, vậy còn ta thì sao?” Khương Trúc hỏi.

Vô Tướng: “Ngươi với Minh Huệ ở lại Tông môn.”

Khương Trúc chỉ về phía các đệ tử, sốt ruột nói: “Nhưng ta cũng đã đột phá kim đan, sẽ không làm cản trở, tu vi của ta không kém gì bọn họ, ta còn biết luyện khí và luyện đan nữa.”

Thiền Tâm thấy nàng sốt ruột vội vàng giải thích: “Tiểu sư muội, lần này chỉ là sợ nhị sư huynh bọn hắn gặp nạn, cho nên mới phái một số đệ tử đi trước. Chờ khi chúng ta mang tin chính xác trở về, những đệ tử còn lại cũng sẽ đi.”

Đạo Ngộ đặt tay lên vai nàng trấn an: “Đây là kết quả mà Tông chủ cùng các vị trưởng lão thương nghị, nhất định là có lí do. Minh Huệ Và Tam Thanh cũng ở lại trong Tông môn mà? Còn chúng ta nữa, Thông Trần trưởng lão, Thanh mộc trưởng lão, Phật tâm trưởng lão cũng đều ở lại Tông môn.”

Lần này, Thương Huyền trưởng lão dẫn đầu, có tổng cộng một trăm hai mươi đệ tử, trong đó có Huyền Tịch cùng Thiền Tâm. Phần lớn đệ tử của Vạn Phật Tông vẫn ở lại Tông môn, tiếp tục chờ đợi tin. Minh Huệ khẽ mím môi, kéo tay áo nàng: “Tiểu sư muội, đến lúc đó chúng ta đi cùng Đại sư huynh.”

Tam Thanh gật đầu, ánh mắt khuyên bảo.

Thu Vũ Miên Miên

Khương Trúc trầm mặc một hồi lâu, mở miệng mấy lần, nhưng đều không nói nữa, cuối cùng nghẹn ngào đáp “Được.” 

Trong Phật đường, tất cả đệ tử gần như đã thu dọn xong xuôi.

“Tông chủ, Vô cực kiếm tông, Thiên Diễn tông, Quy Nhất Tông phái ngừoi đưa tài nguyên.” 

Vô Tướng cười nhạt, “Thật có lòng, cứ việc thu nhận phân phát cho đệ tử.”

“Nhân gian không có linh lực, một khi bị thương chỉ có thể dựa vào linh lực trong đan dược và linh thạch, mang theo nhiều cũng tốt.”

Đệ tử ở lại Tông môn cũng đã thu dọn sạch sẽ, đáng tiếc Vạn Phật Tông toàn là người Phật tu, vốn không phải là Tông môn giàu có gì.

Khương Trúc mò mẫm lấy ra tất cả các túi trữ đồ.

Trong túi trữ đồ lại có túi trữ đồ, khi đổ ra trải thành một đống, khiến các đệ tử và các trưởng lão một phen kinh ngạc.

Mấu chốt ở đây không phải là linh thạch mà là túi trữ đồ, cái này không biết là chứa bao nhiêu linh thạch.

Bình Luận (0)
Comment