Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 164

Cổ Mộ Dung Tín bị lưỡi d.a.o cứa ra một vết máu, chỉ cần đối phương hơi mạnh tay một chút, hắn sẽ lập tức bỏ mạng.

Người Mộ Dung gia bên kia thấy vậy thì hoảng sợ, vội vàng chạy tới: “Vị tiểu hữu này xin hãy nương tay.”

Trương Đồng không nhìn bọn họ, tự mình nâng lưỡi d.a.o trong tay lên, ra hiệu cho Mộ Dung Tín nói chuyện.

“Thiên tài Trung Châu tất nhiên là tuyệt thế chi tư.”

Bất kể Mộ Dung Tín có thật tâm khâm phục hay không, có lẽ sau khi hắn trở về suy nghĩ kỹ càng vẫn cảm thấy không cam lòng nhưng ít nhất vào lúc này hắn cho là như vậy.

Trương Đồng cười một tiếng, thu kích đao lại, mọi người nghe thấy hắn ta cao giọng nói: “Ta không phải Kiếm tu nhưng luận về chiến lực cùng cảnh giới, quả thật là thuộc hàng thiên tài.”

Kỳ thật thực lực của nhóm người bọn họ đều được coi là vô địch cùng cảnh giới nhưng bọn họ trước giờ đều đánh hội đồng, mấy người cùng nhau vây đánh người khác, chưa từng đơn đấu, không thể nói rõ được thực lực ai mạnh hơn ai nhưng chiến lực của Trương Đồng chắc chắn không phải là mạnh nhất.

Thu Vũ Miên Miên

Không thể nghi ngờ, Tiêu Trường Phong chính là người có chiến lực mạnh nhất trong nhóm, tiếp theo là Mục Trì, dù sao cảnh giới của hai người bọn họ bày ra ở đó, tuổi tác cũng lớn hơn một chút.

Nghệ Phong Dao hoàn toàn là bị công pháp làm chậm trễ, nếu không cũng đã sớm đột phá Kim Đan rồi, Bạch Tử Mục song tu trận pháp, Khương Trúc thì vừa luyện khí vừa luyện đan, nghe nói còn muốn học vẽ bùa, không chừng là tam tu tứ tu?

Tổng hợp các loại lại, thật đúng là rất khó so sánh chiến lực.

Nếu dựa theo xếp hạng trên bảng thiên tài bây giờ mà nói, Khương Trúc đứng thứ nhất, tiếp theo là Tiêu Trường Phong, Tam Thanh, Mục Trì, Thiền Tâm, Bạch Tử Mục, Tô Thiên Tuyết, Độ Chân, Huyền Tịch, Minh Nhã Quân, Cung Tiêu Tiêu, Trương Đồng, Vũ Văn Vân, Bạch Vi, Nghệ Phong Dao, Mạnh Tu.

Nhưng những người ở ngoại châu xung quanh làm sao biết rõ ràng như vậy, bọn họ từng nghe qua bảng thiên tài nhưng lại không chú ý tới xếp hạng thế nào, nhiều nhất cũng chỉ quen thuộc một cái tên mà thôi.

Hiện giờ một Kim Đan sơ kỳ của Trung Châu lại coi Kim Đan sơ kỳ của Đông Châu như chó mà đánh, khiến bọn họ cũng phải im lặng.

Mộ Dung Tín bò dậy, sờ sờ vết m.á.u trên cổ, không dám tiếp tục khiêu khích nữa, chỉ đành phải trở về trận doanh của mình chữa thương.

Công Thiên Tinh nghiêng đầu nhìn những người khác trong nhóm bọn họ, nghiêm túc đếm kỹ.

Không ngờ lại có tới ba Kiếm tu!

Nói chung, chiến lực của Kiếm tu so với những tu sĩ khác mạnh hơn một chút, huống chi trong số đó còn có một Kiếm tu là Kim Đan hậu kỳ, nói như vậy, tiểu đội này hoàn toàn có thể đánh ngang với Nguyên Anh.

Đánh ngang với Nguyên Anh...

Công Thiên Tinh đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi, vội vàng nhìn về phía Cung Tiêu Tiêu.

Nếu như không đoán sai, nàng ấy hẳn là luyện đan sư cao giai.

“Con trăn khổng lồ kia là do bọn họ giết.” Giọng điệu của Công Thiên Tinh vô cùng chắc chắn.

“Cái gì?”

Quảng Ngọc Hoàn và Lý Thiên Xuyên đồng thời trừng lớn hai mắt: “Bọn họ? Nhưng trong số bọn họ ngay cả một Nguyên Anh cũng không có, làm sao có thể g.i.ế.c c.h.ế.t linh thú Nguyên Anh trung kỳ?”

Phải biết rằng linh thú Nguyên Anh trung kỳ và tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ tuyệt đối không phải là cùng một khái niệm.

Giọng điệu của Công Thiên Tinh càng thêm chắc chắn: “Lấy chiến lực của người vừa rồi mà nói, ít nhất hắn ta có thể đánh ngang với Kim Đan trung kỳ.”

“Nói cách khác, nếu như tiểu đội bọn họ hợp tác với nhau thì hoàn toàn có thể đánh ngang với Nguyên Anh, hơn nữa còn có luyện đan sư cao giai, việc c.h.é.m g.i.ế.c linh thú Nguyên Anh trung kỳ cũng không phải là không thể nào.”

“Không biết các ngươi đã từng nghe qua Thần Đan Các ở Trung Châu hay chưa, nghe nói thiếu các chủ của Thần Đan Các có thể dễ dàng luyện chế ra đan dược phẩm chất hoàn mỹ, nếu ta đoán không lầm, rất có thể chính là nàng ấy.”

Đan dược cao giai phẩm chất hoàn mỹ chỉ cần mười hơi thở là có thể bổ sung toàn bộ linh lực cho một tu sĩ Kim Đan.

Nếu như chiến lực của những thành viên khác trong đội đủ mạnh, phối hợp đủ ăn ý, chỉ cần luyện đan sư không chết, đừng nói là tiêu hao c.h.ế.t một con linh thú Nguyên Anh trung kỳ, cho dù là tiêu hao c.h.ế.t một con linh thú Nguyên Anh hậu kỳ cũng hoàn toàn có khả năng.

Trong mắt Công Thiên Tinh hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Vừa rồi lúc Mộ Dung Tín gặp khó khăn, người ngồi xổm bên hồ kia ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, từ điểm này có thể nhìn ra bọn họ tin tưởng lẫn nhau tới mức nào.

Nếu như thật sự đối đầu với bọn họ, chỉ sợ không dễ dàng gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-164-thien-tai-trung-chau-tat-nhien-la-tuyet-the-chi-tu.html.]

Quảng Ngọc Hoàn nhìn chằm chằm những người ở phía xa, chỉ cảm thấy n.g.ự.c khó chịu vô cùng.

Mà lúc này xung quanh đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Khương Trúc đang nằm trên mặt hồ bỗng chìm xuống, chỉ trong chốc lát, cả người nàng đã biến mất trên mặt hồ, sau đó xuất hiện bên trong dòng nước hồ.

Nhưng thân thể nàng chỉ lẳng lặng lơ lửng trong nước, giống như nằm trong quan tài, vô cùng an tường.

“Yeah, chúng ta thành công rồi!” Nghệ Phong Dao âm thầm siết chặt nắm tay.

Bạch Vi vẫy tay với những người khác, mười mấy người tụ tập lại một chỗ thì thầm to nhỏ, khiến cho những người muốn học lỏm rất là bực bội.

Tuy nhiên vẫn có không ít người âm thầm tới gần, thầm nghĩ chờ sau khi những người trước mặt đều tiến vào, sau đó tùy tiện tóm một người phía sau hỏi là được rồi.

Cứ như vậy, mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào nhóm người Tiêu Trường Phong, dáng vẻ rục rịch muốn hành động.

“Trúc Tử nói muốn đi vào thì trước tiên phải để thần thức chìm xuống, chờ sau khi thân thể chìm vào trong hồ, lại dùng thần thức leo ra khỏi mặt hồ, đến lúc đó muốn ra ngoài thì phần lớn cũng phải tìm được hồ nước này.”

Trao đổi xong, đám người Bạch Vi lần lượt nằm xuống mặt hồ, vì để tránh cho những người khác đánh lén, mọi người bảo vệ Cung Tiêu Tiêu đi vào trước.

Ban đầu bọn họ đã ước định, sau khi tìm được Thiên Thủy Nhất Sắc thì sẽ kết thúc hợp tác, không ngờ lại phải để cho đám nhóc này dẫn bọn họ đi vào, điều này khiến cho nhóm người Trình Xung rất ngại ngùng. Vì thế nên chủ động để cho nhóm người Tiêu Trường Phong đi vào trước, bọn họ sẽ đi sau cùng, đề phòng có kẻ gian muốn giở trò.

Trình Xung lăn lộn nhiều năm như vậy cũng là người có chút nhẫn tâm, hắn ta cũng không sợ đắc tội với người khác, trực tiếp đánh tất cả mọi người ra khỏi mặt hồ, sau đó rất hào phóng ném ra một cái kết giới cao giai, bao phủ toàn bộ mặt hồ lại.

Những người có ý đồ xấu lập tức bị dập tắt, ở bên ngoài mắng chửi om sòm nhưng cũng không thể làm gì, nhìn thấy nhóm người kia đều thành công, những người bên ngoài cũng chỉ có thể lo lắng suông.

Mãi đến khi tất cả mọi người đều chìm vào trong hồ, kết giới mới biến mất.

Mọi người xung quanh giống như ong vỡ tổ xông lên mặt hồ, toàn bộ nằm rạp trên mặt hồ quan sát thân thể của những người bên trong.

Thậm chí có người còn thử tấn công mặt hồ nhưng bất luận là linh lực mạnh mẽ cỡ nào đều bị phản phệ ngược trở lại, mặt hồ không hề gợn một cơn sóng nào.

Ở một bên khác, thần thức của Khương Trúc vừa mới bơi ra khỏi mặt hồ, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, cảnh tượng hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.

Toàn bộ thiên địa đều là màu nước long lanh, bốn phía mây mù lượn lờ, vô số cung điện thần tiên đứng sừng sững giữa trời đất, thỉnh thoảng có vài đàn chim bay lướt qua, thác nước khổng lồ từ trên mây đổ xuống, giống như muốn chia đôi cả thiên địa.

Khương Trúc từ trong hồ bò lên bờ, xúc cảm dưới chân cũng không khác gì mặt đất, thế nhưng mỗi lần giẫm xuống, mặt nước đều tạo thành từng tầng gợn sóng.

Không lâu sau, đám người Cung Tiêu Tiêu cũng bò ra khỏi mặt hồ.

Bạch Vi kinh ngạc hô lên: “Đẹp quá! Đây là Tiên giới sao?”

“Khó trách người ta lại nói Thiên Thủy Nhất Sắc nguy hiểm, bởi vì thứ đi vào là thần thức, nếu như thần thức c.h.ế.t đi thì chẳng phải là c.h.ế.t thật sao?”

Dưới sự ra hiệu của Trình Xung, Hầu Tử ca đưa một tấm bản đồ cho Khương Trúc.

Trình Xung nói: “Đây là bản đồ Thiên Thủy Nhất Sắc mà chúng ta mua được ở chợ đen, cũng không biết là thật hay giả nhưng chúng ta cũng không còn thứ tốt gì khác...”

Hầu Tử ca âm thầm bổ sung: “Thật ra tấm bản đồ này rất đắt, không nói những thứ khác, ít nhất thì vị trí của cái hồ này được vẽ chính xác, đến lúc đó có thể dựa vào nó để tìm lối ra.”

Mọi người cười: “Ha ha, đa tạ.”

“Hữu duyên tái ngộ.”

“Hữu duyên tái ngộ.”

Hai nhóm người cứ như vậy mà chia tay, trong tay Cung Tiêu Tiêu có tinh bàn, nhóm người Khương Trúc đương nhiên sẽ đi theo tinh bàn.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Viên Đạt nhìn thoáng qua mặt hồ: “Lão đại, chúng ta có cần phải bố trí gì ở đây không?”

Thấy Trình Xung gật đầu, những người khác lập tức bắt đầu bố trí bẫy rập trên mặt hồ.

Đám tán tu bọn họ không đấu lại người khác về nhân lực, cũng không đấu lại về tài lực, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là sự tàn nhẫn.

Bảo vật trong bí cảnh chỉ có nhiêu đó, đương nhiên là người tiến vào càng ít càng tốt, cho dù chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian cũng tốt.

Bình Luận (0)
Comment