Bên kia, Tô Thiên Tuyết bị đau mà tỉnh lại, phần bụng nàng ta bị thủng một lỗ lớn, chỉ có thể dùng linh lực giữ lại.
Ánh sánh xung quanh rất mờ, cách đó không xa có hai bóng đen, một trong số đó là người mà nàng ta rất quen thuộc, chính là Mã Ngũ.
“Ta đã giúp ngươi cứu người rồi, lần này chắc ngươi cũng đã tin tưởng thành ý của ta rồi chứ ?”
Ma Ngũ không biết vì sao mà người trước mặt này lại biết chuyện của hắn ta và Tô Thiên Tuyết. Hắn ta nhìn thoáng qua người đột mũ tre trước mặt, một lát sau lộ ra nụ cười dữ tợn: “Ngươi ngay đến cả mặt cũng không lộ, thật không phải là một đồng đội tốt đáng để tin cậy, theo cách nói của đám nhân tu các ngươi, thì đây gọi là không chân thành. ”
Người đối diện nói với giọng điệu sâu xa: “Ai muốn trở thành đồng bọn của các ngươi chứ, chân thành của ngươi ta không quan tâm, chân thành của ta ngươi cũng chẳng quản được, ngươi cho ta thứ ta muốn, ta giúp ngươi, chúng ta là trao đổi lợi ích, chỉ thế mà thôi.”
“Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn các ngươi tìm biện pháp truyền ma khí vào cơ thể con người.”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của Ma Ngũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, ma khí trong nháy mắt tụ lại và tấn công người đối diện.
Thật đáng chết, cái tên Linh tu này biết chuyện của hắn ta và Tô Thiên Tuyết đã đành, tại sao lại biết cả Chú Ma Trận?
Người nọ thong dong điềm tĩnh, tránh trái né phải, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đã từng phế bỏ ma lực một lần, cho dù về sau có có cưỡng ép truyền ma khí vào hồi phục năng lực, nhưng cũng không đủ để đối phó được với ta.”
Nghe vậy, sắc mặt của Ma Ngũ càng thêm u ám, ra tay càng thêm tàn nhẫn.
Rốt cuộc người trước mắt này là ai, vậy mà ngay cả việc hắn ta phế bỏ tu vi cũng biết.
Chẳng lẽ là bọn phản đồ của Ma tộc?
Ma Ngũ hiếm khi trở nên hoảng loạn.
Người nam nhân thoát khỏi công kích của hắn ta, chậm rãi khuyên bảo: “Ngươi hà tất phải cùng ta nội chiến, ta muốn phi thăng, các ngươi muốn Tu Tiên giới, đây chẳng phải nhu cầu của mỗi người sao?”
Lời của người đối diện khiến Ma Ngũ dừng tay, thoát ra khỏi sự tức giận: “Phi thăng?”
“Đương nhiên, ta không vì phi thăng, chẳng lẽ là vì đùa giỡn với các ngươi? Ta không có hứng thú vậy đâu.”
Nói xong hắn ta dường như ngẫm ra điều gì đó, bỗng nhiên châm biếm một tiếng: “À, ngươi cho rằng ta sẽ xuống tay với Chú Ma Trận? Chậc, ngươi cảm thấy người như ta sẽ đi làm cái chuyện ngu xuẩn cứu vớt đám dân thường sao?”
Ma Ngũ làm ngơ lời châm chọc của hắn ta, lạnh giọng hỏi: “Ngươi muốn truyền linh lực vào cơ thể người, cưỡng ép phi thăng?”
Người nam nhân: “Các ngươi có thể cưỡng ép truyền ma khí vào, dựa vào đâu mà Linh tu bọn ta không được.”
Ma Ngũ cười nham hiểm.
Hắn ta cưỡng ép truyền ma khí vào đương nhiên là có nhược điểm, những cũng chẳng cần nói cho tên Linh tu này.
“Muốn hợp tác với bọn ta cũng được thôi, nhưng ngươi phải nói cho ta, ngươi từ đâu biết được chuyện của Ma tộc bọn ta.” Trong mắt Ma Ngũ đều là sát ý.
Mặc kệ là ai phản bội Ma tộc, hắn ta tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.
Người đối diện khẽ cười một tiếng, tiến lên một bước tới gần hắn ta, giọng điệu đùa giỡn: “Ta không chỉ biết những thứ này, ta còn biết các ngươi muốn dùng Tô Thiên Tuyết để thả Ma vương ra.”
Mưu đồ bí mật đều bị nói rõ ràng như vậy, điều này khiến cho toàn thân Ma Ngũ run rẩy, khoảng cách của bọn họ quá gần, Ma Ngũ không thể không có một vài tâm tư.
Chỉ thấy hắn ta bỗng nhiên duỗi tay ra nắm lấy chiếc mũ, nhưng thứ nắm được chỉ là không khí.
Người nam nhân sớm đã lùi ra ngoài hơn một mét, uy h.i.ế.p nói: “ Ta nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngươi nên biết các ngươi không có lựa chọn, nếu các ngươi không hợp tác cùng ta, ta sẽ xem xét đến việc đi tìm Ngũ đại tông, tuy không đạt được phương pháp cưỡng ép truyền linh lực vào cơ thể người được, nhưng họ sẽ bằng mọi giá trao đổi thông tin với ta.”
Người nam nhân nói xong những lời này hơi nheo đôi mắt lại, nhiệt độ quanh thân thể cũng giảm xuống, giống như hàn băng nghìn năm vậy:“Ai cũng không ngăn cản được ta phi thăng, nếu các ngươi không cho được thứ ta muốn, vậy thì hà tất gì ta phải quan tâm sống c.h.ế.t của các ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-183-chang-co-le-ma-toc-lai-co-phan-do.html.]
Nghe người nam nhân uy h.i.ế.p xong, ngược lại Ma Ngũ bình tĩnh lại.
Loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn này là đối tượng mà Ma tộc thích hợp tác nhất.
Huống chi, hắn ta nói đúng, rốt cuộc có đáng để tin cậy hay không thì về sau có thể từ từ nghĩ, chỉ dựa vào việc hắn ta biết nhiều như vậy, trước mắt không thể không giữ chặt hắn ta.
Ma Ngũ thu tay lại, thản nhiên lộ ra nụ cười, “Chỉ đùa một chút mà thôi, thêm một người bạn vẫn tốt hơn thêm một kẻ thù, huống chi Ma tộc bọn ta chính là cần những người có dã tâm như ngươi, không biết xưng hô như thế nào?”
“Dịch Phong.”
Hai người bình tĩnh nói chuyện với nhau một lúc, coi như chưa từng phát sinh cuộc ẩu đả trước đó, đem đề tài chuyển sang Tô Thiên Tuyết.
Dịch Phong duỗi tay hút Tô Thiên Tuyết qua, không chút thương hoa tiếc ngọc mà ném trên mặt đất.
Tô Thiên Tuyết đau đến hít một hơi, che bụng lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Người này ngươi muốn như thế nào?”
“Trước hết dùng ma khí dưỡng đã.” Ma Ngũ vừa nói vừa nhấc cơ thể thoi thóp của Tô Thiên Tuyết lên, ma khí lạnh lẽo bao quanh cơ thể nàng ta, khiến cho khớp hàm của nàng ta không tự chủ được mà run rẩy.
Thu Vũ Miên Miên
Dịch Phong nhìn thấy Ma Ngũ lấy ra một tờ giấy màu đen, trên tờ giấy màu đen đó không biết vẽ cái gì, thoạt nhìn có chút giống với bùa của Linh tu bọn họ.
Giấy đen biến thành vài sợi ma khí chui vào trong cơ thể Tô Thiên Tuyết, ngay tức khắc nàng ta hét lên một tiếng thảm thiết: “Ngươi làm gì ta vậy?!”
Ma Ngũ vứt nàng ta trên mặt đất như vứt rác, lạnh lùng nói: “Đừng hét lên với ta, linh lực tán loạn ngươi sẽ giống như chó nhà mất chủ(1), mạng sống hiện tại nằm trong tay ta.”
Tô Thiên Tuyết không chút sợ hãi nhìn chằm chằm hắn ta.
Ban nãy trong cuộc đối thoại của bọn hắn nàng ta đã nghe rõ ràng rành mạch, nàng ta đối với bọn họ vẫn còn hữu dụng.
Tô Thiên Tuyết là ai, chỉ cần đạt được chút sức mạnh sẽ liều mạng mà hút cạn m.á.u trên người ngươi.
Hiện tại nàng ta không có gì cả, vừa hay lúc này nàng ta có thể không bị uy hiếp.
“Ta muốn ngươi ngay bây giờ lập tức chữa khỏi cho ta.” Giọng điệu của Tô Thiên Tuyết giống như đang sai khiến tiểu đệ nào đó.
Dịch Phong nhìn chằm chằm hai người, trong mắt lộ ra vài tia hứng thú, khoanh tay trước n.g.ự.c xem kịch vui, cũng không định nói chen vào.
Ma Ngũ cực kì tức giận ngược lại bật cười: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi biết c.h.ế.t cũng là một loại xa xỉ.”
“Ta nhắc lại một lần cuối cùng, ngay bây giờ lập tức chữa khỏi cho ta.”
Tô Thiên Tuyết chống cơ thể dậy, khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý: “Cái gì ta cũng từng chịu rồi, ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao, nhưng ngươi thì không giống thế, ta khuyên ngươi, trước khi làm việc hãy nghĩ đến sự nghiệp to lớn của Ma tộc, mưu đồ lâu như vậy, nếu như mà ở chỗ ngươi xảy ra sai sót gì, chậc chậc.”
Nàng ta đắc ý cười rộ lên, m.á.u tươi trên người phát sáng trong ánh sáng mờ ảo, vài sợi ma khí quấn quanh người nàng ta, trông thật sự đáng sợ.
Tô Thiên Tuyết tất nhiên cũng không biết hắn ta cần bản thân phải làm gì, nhưng điều nàng ta chắc chắn là, chuyện này chỉ có nàng ta mới có thể hoàn thành, hoặc nói cách khác chỉ có nàng ta mới có thể hoàn thành nhanh nhất.
Bằng không lấy tính tình dễ tức giận của Ma Ngũ, đã sớm một tay bóp c.h.ế.t nàng ta rồi.
Bản năng sinh tồn khiến nàng ta không có cơ hội suy nghĩ sau cùng sẽ rơi vào tình cảnh thế nào, chỉ có thể quan tâm tới thời điểm hiện tại.
Dịch Phong không nhịn được mà vỗ tay cười to nói: “Ngươi thật là khiến ta phải phải nhìn bằng con mắt khác.”
Tô Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng.
Làm bộ làm tịch, chờ nàng ta tìm được cơ hội, nhất định phải xé lớp ngụy trang của hắn ta xuống, xem hắn ta rốt cuộc là ai.
(1): Từ gốc 丧家之犬/sàngjiāzhīquǎn/, một chú chó bị mất chủ và trở thành người vô gia cư. Đây là phép ẩn dụ cho một người đã mất đi sự hỗ trợ và tuyệt vọng.)