Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 185

Phàm giới, vương triều Vân Tần—

Ma Phi nhìn đoàn người Độ Chân, lộ ra nụ cười âm hiểm: “Thật không ngờ các ngươi lại thực sự tìm được đến đây.”

Ánh mắt Độ Chân rơi vào trên trận pháp phía sau hắn ta.

Đó là một trận pháp đẫm màu máu, trên mặt đất có rất nhiều hoa văn màu đen đan xen, xuyên qua kết giới màu m.á.u có thể nhìn thấy ma khí nồng đậm không tan bên trong, thỉnh thoảng lại có phàm nhân kinh hãi từ trong ma khí lao ra, gõ vào kết giới.

Ánh mắt Độ Chân lại thuận theo trận pháp nhìn thấy kết giới phía sau.

Ma khí xuyên qua lỗ thủng trên kết giới mà ra.

Tô Kha kinh ngạc nhìn thấy người trong trận pháp, tim đập nhanh đến mức như lỡ mất nửa nhịp: “Những quái vật này... Tất cả đều...”

Hoa văn màu đen trên mặt Ma Phi run rẩy, dùng một giọng điệu vô cùng kiêu ngạo nói: “Đều dùng phàm nhân tạo ra đấy, thế nào, có phải rất giật mình không? Phàm nhân nhỏ yếu một khi bị rót ma khí vào, vậy mà cũng có thể trở nên lợi hại như thế.”

Con ngươi Tô Kha trở nên đỏ ngầu, hận ý ngập trời gần như nhấn chìm nàng ta, lý trí lại khiến nàng ta chỉ nhìn chằm chằm hắn ta, tựa hồ muốn khắc sâu hình dáng của hắn ta vào trong linh hồn.

Đạo Toàn dùng một tay bắt lấy cánh tay của nàng ta, kéo nàng ta lui về phía sau.

“Muốn đi? Đến nơi này rồi thì đừng hòng đi được nữa.” Ma Phi nhe răng cười một tiếng, ma khí trong tay hội tụ thành vòng xoáy.

Chỉ trong nháy mắt, mấy ngàn trượng xung quanh hắn ta toàn bộ hóa thành tử địa.

Những quái vật kia cũng không thể may mắn thoát khỏi, giống như bị hút khô, thân thể khô quắt ngã trên mặt đất, tư thế vô cùng vặn vẹo.

Đoàn ma khí kia càng tụ càng lớn, khí tức tuyệt vọng bao phủ tất cả mọi người.

“Đi mau!”

Đoàn người Độ Chân cuống quít chạy trốn.

Ma khí sau lưng như hung thú viễn cổ, há to miệng lớn cắn nuốt tất cả.

Trong lúc chạy trốn, một con quái vật thản nhiên vươn tay bắt lấy chân của đệ tử cuối cùng, những quái vật mục nát khác chỉ còn lại cánh tay cũng đồng loạt xông lên.

Tô Kha biến sắc, thân hình xoay chuyển, cầm đao xông lên c.h.é.m đứt cánh tay đang bò dậy từ dưới đất, những đệ tử khác thấy thế lập tức quay đầu chạy tới, muốn kéo hai người lên.

Chỉ trong nháy mắt, uy áp khủng bố đã ập đến sau lưng.

“Ầm!”

Một luồng khí mạnh mẽ lấy một điểm làm trung tâm, lan ra bốn phía xung quanh.

Độ Chân cùng đoàn hắc khí kia đụng vào nhau, thoáng chốc bị áp lực đè ép quỳ trên mặt đất, mặt đất bị ép đến mức nứt ra, kim quang trên người hắn ta bị hắc khí phủ kín đến mức không nhìn thấy nữa.

“Đi, đi mau!”

Đạo Toàn cắn răng, cùng mọi người chống đỡ áp lực đi lên, cố hết sức nâng đỡ Tô Kha và các đệ tử khác.

“Trở về, trở về Tu Tiên giới.” Trán Độ Chân ướt đẫm mồ hôi.

“Trí Thủy, ngươi mau trở về đi.”

Đệ tử tên Trí Thủy kia mím môi, do dự không đến nửa hơi thở, lập tức cắm đầu chạy về phía sau, một đám quái vật đuổi sát theo phía sau hắn ta.

Khóe miệng Ma Phi hơi cong lên, khẽ vung tay, ma khí đã hoàn toàn bao phủ Độ Chân.

“Nhị sư huynh!”

Đồng tử của mấy người Đạo Toàn co rụt lại, đầy vẻ cuồng loạn.

Đúng lúc này, một tràng tiếng tụng kinh vô cùng lớn vang vọng khắp đất trời. Âm thanh này phiêu phiêu miểu miểu, như có như không, phảng phất như từ thời viễn cổ truyền đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-185-chung-ta-thang-roi.html.]

Chỉ thấy phật lực tràn ngập, một pho tượng Kim Cương Phật Đà cao hơn ngàn trượng từ trên người đệ tử Vạn Phật Tông hiện ra, chậm rãi lơ lửng giữa hư không.

Trong mắt Ma Phi xuất hiện một tia kinh ngạc, hắn ta tận mắt nhìn thấy phật lực cuồn cuộn cùng hắc khí dây dưa đánh nhau, chỉ nghe “ầm” một tiếng, phật quang kinh thiên cùng hắc khí lan ra tứ tán.

Nguồn lực lượng hủy thiên diệt địa này xông thẳng về phía Ma Phi, đánh bay hắn ta, hắn ta nặng nề va vào kết giới phong ấn, lực đạo kia khiến cho kết giới cũng phải chấn động, khiến hắn ta trong nháy mắt phun ra một đống máu.

Thu Vũ Miên Miên

Dư âm còn lại khiến cho toàn bộ núi rừng xung quanh đều bị san phẳng, toàn bộ các đệ tử bị đánh bay xa mười mấy mét, tứ tán va chạm trên mặt đất, tạo thành một cái hố lớn.

Độ Chân che một bên mắt vừa chảy m.á.u vừa toát ra ma khí, quỳ rạp xuống đất.

Đạo Toàn từ trong hố bò dậy, không quan tâm đến những thứ khác, lập tức xông về phía Độ Chân, cõng hắn ta lên rồi chạy về phía trước, trên mặt hắn không biết là nước mắt hay mồ hôi, đã làm nhòe cả khuôn mặt.

Hắn không dám phân biệt phương hướng, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Mấy người Tô Kha ở phía trước dọn dẹp quái vật từ trong trận pháp chạy ra, mở đường cho hắn.

Chú Ma Trận đã bị dư âm phá hủy, quái vật bên trong đều chạy ra, có con đã hoàn toàn biến thành quái vật, có con chỉ là bán thành phẩm, lúc tỉnh lúc mê, thần trí hỗn loạn.

Tô Kha đôi lúc nhìn thấy ánh mắt cầu xin của bọn họ, chỉ có thể chật vật dời ánh mắt đi.

Từ khi tiến vào sương mù đến nay, đây là lần duy nhất nàng ta muốn mềm lòng nhưng nàng ta không thể.

Sinh mạng của nàng ta có thể vứt bỏ nhưng những người phía sau đều là vì toàn bộ vương triều Vân Tần mà đến, nàng ta không thể để cho bọn họ bỏ mạng ở đây.

“Đạo Toàn, không cần chuyển linh lực cho huynh nữa, nếu linh lực của đệ hoàn toàn cạn kiệt, con đường phía dưới sẽ rất khó đi.” Độ Chân nói.

Đạo Toàn trầm mặc không nói nhưng bước chân không hề chậm lại chút nào.

Phàm gian không giống Tu Tiên giới, ở nơi này, bọn họ vốn dĩ không cách nào khôi phục linh lực, hơn nữa bọn họ cũng đã sớm không còn linh thạch.

Một khi xem linh thạch như là nguồn linh lực duy nhất, cho dù có hai mươi ba mươi vạn linh thạch cũng là hoàn toàn không đủ.

Nhưng không có linh lực, làm sao có thể chữa khỏi mắt cho nhị sư huynh?

“Các ngươi nhất định phải phái một người ra ngoài, bảo đảm hắn ta có đủ linh lực để trở về Tu Tiên giới.” Độ Chân vỗ nhẹ lên vai Đạo Toàn: “Để ta xuống đi.”

Đạo Toàn không dừng lại, tay cũng không buông ra.

Độ Chân lại gọi: “Đạo Toàn.”

Đạo Toàn rốt cuộc cũng chậm rãi dừng bước, hắn giơ tay lên lau mặt: “Trí Thủy đã đi rồi, đệ sẽ ở lại cùng huynh, đệ là đại hoàng tử của vương triều Vân Tần, không có lý do gì để nhị sư huynh phải c.h.ế.t trước mặt đệ.”

Tô Kha hít mũi, đưa tay lau nước mắt, nắm chặt thanh đao đã cùn: “Ta cũng ở lại, ta là quốc sư của vương triều Vân Tần, không có lý do gì để hai người các ngươi ở lại còn ta lại bỏ chạy.”

Đạo Toàn nhìn mọi người: “Làm phiền các vị sư huynh đệ, xin hãy mang tin tức của vương triều Vân Tần về Tu Tiên giới.”

Những đệ tử khác nhìn nhau, trong đôi mắt đều là sự không nỡ nhưng sau khi cân nhắc đến tình hình chung, cuối cùng chỉ có thể nói một câu bảo trọng.

Quái vật nửa người nửa ma vây quanh ba người bọn họ, nhe nanh múa vuốt gào thét.

Máu từ trong mắt Độ Chân theo gò má chảy xuống, kéo thành một vệt đỏ tươi, hắn ta cười, từ bên hông rút ra một thanh đao, đó là một thanh đao vô cùng xấu xí, ngay cả lưỡi đao cũng không hề trơn tru.

“Không ngờ, cuối cùng bán thành phẩm mà tiểu sư muội luyện chế lại là thứ tốt nhất.”

Lời nói của hắn ta bị tiếng gào thét chói tai bao phủ.

Linh lực yếu ớt của ba người không ngừng xuyên qua trong ma khí, linh lực hao hết, bọn họ liền dùng thân thể chiến đấu, vũ khí gãy, thì bọn họ dùng tay không.

Máu và t.h.i t.h.ể trải đầy đất, đến cuối cùng, ngay cả bọn họ cũng không phân biệt được trên người mình là m.á.u của ai.

Tô Kha dùng bàn tay chỉ còn lại bốn ngón đ.â.m thẳng vào trong thân thể quái vật, khuôn mặt vừa hoảng hốt vừa c.h.ế.t lặng, Độ Chân quỳ trên mặt đất, m.á.u trên mặt càng nhiều hơn, cánh tay đã lộ cả xương vô lực buông thõng, Đạo Toàn thì đang nhúc nhích trong đống thi thể, m.á.u dính đầy khóe miệng.

Đúng lúc này, một đạo kim quang xuyên qua tầng sương mù chiếu vào người bọn họ, hình như có rất nhiều người đang đến nhưng không biết vì sao, tiếng gọi của bọn họ đều rất mơ hồ, chỉ có tiếng kêu như khóc như cười của Tô Kha truyền vào tai bọn họ.

“Chúng ta thắng rồi!”

Bình Luận (0)
Comment