Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 196

Cùng lúc đó, Khương Trúc đến một thành trì ở Nam Châu.

Vừa bước vào đã thấy ồn ào náo nhiệt.

Người trên đường phố đều tụ tập dưới bóng râm ven đường, thỉnh thoảng còn có thể thấy vài tu sĩ hô hào rủ nhau lập đội đi đến biên giới xem sao.

Những người đó bất kể nam nữ đều mặc y phục bằng lụa băng lộ vai, nam thì mặc quần chỉ đến đầu gối, kiểu dáng giống như quần đùi thời hiện đại, nữ thì mặc váy liền áo.

Đi đường xa như vậy, Khương Trúc khát nước đến cực độ, hơn nữa giữa Nam Châu và Trung Châu dường như có ranh giới vô hình, vừa đến Nam Châu, nhiệt độ lập tức tăng lên.

Ma Vương nóng đến mức nằm bẹp trong giỏ, thè lưỡi ra, hận không thể đổ đầy nước vào giỏ nhỏ: “Nóng quá, khát quá, bổn vương sắp c.h.ế.t rồi.”

Khương Trúc cũng nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, thực sự không chịu nổi, định bụng vào một cửa hàng để thay bộ y phục khác.

Chủ quán thấy nàng đi tới vội vàng mời nàng vào trong, lão nhìn thoáng qua y phục trên người Khương Trúc rồi hỏi: “Ôi chao, nóng như vậy, vị tiểu hữu này là lần đầu tiên đến Nam Châu chúng ta phải không?”

“Không phải, trước đây ta từng đến một lần rồi nhưng lần trước ta từ phía đông đến Nam Châu, hình như lúc đó không nóng như vầy?”

Đây là lần thứ hai nàng đến Nam Châu nhưng lần trước nàng đi bí cảnh Huyết Nguyệt là đi vòng từ phía nam sơn mạch Cửu Long.

Chênh lệch nhiệt độ giữa hai bên lớn như vậy sao?

Ông chủ nghe xong, cười ha hả giải thích: “Khó trách, lần trước tiểu hữu đi từ phía đông đến đây là may mắn rồi, Nam Châu chúng ta không giống những nơi khác, lấy Hoài Sơn làm ranh giới, khí hậu phía đông cũng tương tự như Trung Châu, rất thích hợp để sinh sống, còn phía tây chúng ta thì quanh năm nóng ẩm, nơi này một ngày mười hai canh giờ thì có đến mười canh giờ là ban ngày, vì thế nên không thể mặc nhiều y phục như vậy được.”

Khó trách suýt chút nữa bị nóng chết.

Khương Trúc vẫn luôn mặc áo dài tay quần dài, bên ngoài còn khoác thêm hai lớp áo.

“Vậy phiền ngươi tìm cho ta một bộ để thay.”

“Được.” Ông chủ nghe xong lập tức vui vẻ chọn giúp nàng một bộ váy màu xanh.

Khương Trúc nghĩ đến việc còn phải ở lại Nam Châu một thời gian nên chọn thêm hai bộ y phục khác màu, số linh thạch trên người nàng phần lớn đã cho các sư huynh đệ ở Vạn Phật Tông rồi, bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu.

Lúc nàng đang thay y phục, Ma Vương ở bên ngoài uể oải nằm bò bên cạnh giỏ, dùng truyền âm giục Khương Trúc nhanh lên một chút.

Ông chủ thấy hắn rất đáng yêu nên rót cho hắn một ly nước lạnh, không ngờ con hồ ly này nhảy một cái rồi chạy ra, còn chắp tay với lão để cảm tạ.

Thu Vũ Miên Miên

Ông chủ cười lớn hơn, nói với Khương Trúc: “Vị tiểu hữu này, linh sủng của ngươi tuy nhỏ nhưng rất có linh tính.”

Lúc Khương Trúc đi ra đưa linh thạch cho ông chủ thì thuận miệng đáp một tiếng, nàng thầm nghĩ Ma Vương lúc này chắc tức điên rồi.

Ma Vương đúng là tức điên thật nhưng hắn vẫn cúi đầu uống nước, chỉ là trong lòng không ngừng tự nhủ bổn vương là người có ơn tất báo, tha cho ngươi một mạng.

Hắn uống vài ngụm, thấy Khương Trúc đeo vỏ kiếm và giỏ nhỏ vào người thì chui tọt vào trong giỏ.

Lúc đưa linh thạch, Khương Trúc hỏi: “Trà lâu lớn nhất ở đây là nơi nào?”

Khách vừa mua một lần ba bộ y phục, tâm trạng ông chủ rất tốt, nhiệt tình nói: “Nếu vị khách quan muốn tìm một nơi nghỉ ngơi thì cứ đi thẳng quẹo phải hai lần là đến Như Ý trà lâu, nếu khách quan muốn nghe chuyện thú vị thì đến An Ngọ trà lâu cách đó không xa.”

“Đa tạ.”

“Khách quan đi thong thả, khi khác rảnh rỗi ghé lại tiệm nhé.”

Rời khỏi cửa hàng, Khương Trúc đi thẳng đến An Ngọ trà lâu.

Bất kể thời đại nào, khách điếm và trà lâu luôn là nơi có nhiều tin tức nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-196-nguoi-chi-co-the-tu-minh-song-sot.html.]

Bây giờ nàng chỉ biết Vô Sắc Phật Đồng xuất hiện lần cuối ở Nam Châu nhưng lại không biết vị trí cụ thể, xem ra phải nghĩ cách khác thôi.

“Khách quan, đi mấy người ạ?” Thấy có khách đến, một tiểu nhị vội vàng đặt thứ trong tay xuống, chạy ra nghênh đón.

“Một mình, một bàn nhỏ ở tầng một là được.”

“Vâng, mời vào trong.”

An Ngọ trà lâu tuy đơn sơ nhưng không gian lại rất rộng, tầng một đã có rất nhiều người, bây giờ chỉ còn lại vài chỗ gần cửa cho Khương Trúc lựa chọn.

Khương Trúc chọn một chỗ trống bên trong, gọi một ấm linh trà, sau đó ngồi im lặng nghe ngóng mọi người xung quanh nói chuyện.

Ma Vương nhẹ nhàng nhảy lên đùi nàng, nằm im không nói gì.

Vài bàn bên cạnh là một đám tán tu đang nói chuyện rôm rả.

“Gần đây linh thú càng ngày càng khó săn, chúng luôn đi thành đàn, nếu không phải Hạo Thiên Minh treo thưởng thì ta cũng chẳng muốn ra khỏi thành.”

“Năm nay linh thạch khó kiếm thật, ta đi tìm linh dược gì đó, lật tung cả núi lên cũng không thấy, hay là do Ma tộc xuất hiện nên đám linh thú và linh dược kia đều cảnh giác hơn?”

“Vật gì có linh tính đều sợ Ma tộc, khổ nhất là đám người chúng ta, muốn nhân lúc rèn luyện kiếm thêm chút lợi lộc cũng không được.”

Một người nói: “Ta thấy chi bằng đi theo Công, Quảng, Lý gia đến biên giới canh giữ.”

“Đến đó làm gì, lại chẳng có linh thạch.”

“Ai nói không có linh thạch, biên giới cứ cách trăm mét là phải có người canh giữ, các đại gia tộc không đủ nhân lực, triều đình đã dán cáo thị, ai tự nguyện đến biên giới canh giữ thì mỗi tháng sẽ được hai mươi khối linh thạch trung phẩm, tuy rằng phải lập thiên thệ, mỗi người ít nhất phải canh giữ một năm nhưng đó là linh thạch trung phẩm đấy, không ít đâu.”

Nghe vậy, Khương Trúc ở sau lưng họ, tay đang cầm chén trà chợt khựng lại.

Xem ra các thế lực lớn của Tu Tiên giới cũng không tệ lắm, ít ra bọn họ cũng chịu bỏ linh thạch ra để điều động đám tán tu, không phải loại người chỉ muốn bảo vệ bản thân.

Nếu các thế lực lớn không chịu ra mặt thì trận chiến này rất khó đánh, bởi vì nếu không có lợi ích thì đám tán tu ở tầng lớp thấp nhất này sẽ không chịu đến biên giới, dù sao với những người thiếu thốn tài nguyên như bọn họ thì việc sống sót đã đủ khó rồi, thà rằng liều mạng tìm đường sống ở trong nội địa còn hơn là c.h.ế.t ở biên giới.

Đây là bản tính con người, không liên quan gì đến chính nghĩa đại đạo, không thể yêu cầu một người đang phải vất vả sống qua ngày nghĩ đến chuyện cứu vớt thế giới, đó là chuyện không thể nào.

Người chỉ có thể lo sống sót của bản thân trước, sau đó mới có cơ hội và khả năng để giúp người khác sống.

May là những thế lực lớn của Tu Tiên giới còn đáng tin hơn nàng tưởng tượng.

Cuộc nói chuyện phía sau vẫn tiếp tục.

Người bên cạnh nghe xong đều giật mình, vây quanh hỏi: “Thật sự có hai mươi khối linh thạch trung phẩm sao?”

Đối với một tán tu bình thường mà nói, một tháng hai mươi khối linh thạch trung phẩm là quá đủ, thậm chí còn có thể để dành được một ít, dù sao rất nhiều đệ tử ngoại môn của các tông môn nhỏ một tháng cũng chỉ được ba mươi khối linh thạch trung phẩm.

Một người do dự nói: “Thù lao tuy hậu hĩnh nhưng biên giới nguy hiểm quá, lỡ như Ma tộc phá vỡ phong ấn xông ra thì phải làm sao?”

Một tiểu nhị đang định bưng trà lên vừa lúc đi qua, thuận miệng nói: “Ta lại cảm thấy trong vòng một năm nay Ma tộc không thể nào phá vỡ phong ấn được.”

“Lời này là thật sao, nói nghe thử xem.” Mọi người thấy hứng thú, vây quanh tiểu nhị.

Tiểu nhị đặt trà của bọn họ lên bàn trước, sau đó dùng khay trà che miệng, nhỏ giọng nói: “Mọi người cũng biết ta làm ở đây đã ba mươi năm, quen biết không ít người, mấy hôm trước ta nghe đại biểu ca bán bánh nướng ở phố bên cạnh nói đám đệ tử của các đại gia tộc nói phong ấn ở đây vẫn còn rất chắc chắn, ít nhất phải đợi đến lúc Ma vương xuất thế thì phong ấn của Tu Tiên giới mới bị phá vỡ hoàn toàn.”

“Không phải Ngũ đại tông môn của Trung Châu đang tìm nơi phong ấn Ma Vương sao, vì thế nên chắc chắn bọn họ sẽ không để Ma tộc thả Ma vương ra sớm như vậy. Hơn nữa, nếu Ma tộc có thể xuất hiện thì cũng không phải cái giá đó đâu, chuyện liều mạng như vậy không có mấy người dám đi.”

Mọi người nghe xong đều đồng ý: “Có lý, có lý, hai mươi khối linh thạch trung phẩm thì ai mà thèm liều mạng, xem ra cũng khá an toàn, chỉ là tìm người đi trông chừng.”

“Vậy chúng ta nhân lúc này đi kiếm một khoản, dù sao bình thường cũng rảnh rỗi...”

Bình Luận (0)
Comment