Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 221

Khương Trúc lập tức ngồi xếp bằng xuống, ngoan ngoãn tuân lời, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Đây chẳng phải là vì ta sợ ngài chơi xấu sao.”

Vô Sắc Phật Đồng nghe vậy tức giận hừ một tiếng, nói về giở trò thì ai có thể so được với nha đầu này chứ.

“Lão phu đã nói giúp thì sẽ giúp, chẳng lẽ lại có chuyện nuốt lời.”

Khương Trúc tức khắc vui vẻ hớn hở, tiếp lời: “Đúng đúng, tiền bối lưu danh thiên cổ.”

"Thôi đi."

Suốt cả chặng đường này lão đã chứng kiến đủ rồi.

Con nhóc này gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, bản lĩnh bịa chuyện cũng là đệ nhất, vậy mà khí tức trên người lại rất vững vàng, thậm chí còn có khí tức của Thang Vãng Sinh.

Đúng là người độc nhất trong giới Phật tu.

Độ Chân nghe một già một trẻ đấu khẩu, trong lòng không khỏi có cảm giác khó tả.

Đừng nhìn Vô Sắc Phật Đồng bây giờ giống như một lão ngoan đồng, còn đấu khẩu với tiểu sư muội, thực ra lão chính là báu vật mà biết bao Phật tu ao ước có được. Đương nhiên, lão cũng có tính khí riêng của mình.

Cũng không biết tiểu sư muội đã tốn bao nhiêu công sức mới thuyết phục được lão lựa chọn một Phật tu mà ngay cả mặt mũi còn chưa từng gặp qua lần nào.

Độ Chân nghĩ, dù thế nào đi nữa cũng không thể uổng phí tâm huyết của tiểu sư muội, bèn lên tiếng: “Tiền bối muốn chỉ điểm cuộc đời, vãn bối đương nhiên là cầu còn không được.”

Vô Sắc Phật Đồng nghe vậy thì hừ hừ vài tiếng, dường như cố tình nói cho Khương Trúc nghe.

“Vẫn là ngươi hiểu chuyện, không giống một số Phật tu, y như cái tên đầu sỏ sơn tặc!” Bản thân mình chơi xấu thì được mà người khác chơi xấu thì không cho.

Nói đến mấy lời cuối câu, lão nhấn mạnh từng chữ.

Hồi đó chọc lão tức giận thì chỉ cần làm bộ ngoan ngoãn, còn bây giờ... chậc chậc, đúng là thói đời!

Khương Trúc ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Đâu có đầu sỏ sơn tặc nào, đây là Vạn Phật Tông mà!”

“...”

Vô Sắc Phật Đồng thật sự không hiểu nổi, sao trong Vạn Phật Tông danh tiếng lẫy lừng lại xuất hiện đâu ra một tên Phật tu như này.

Chẳng lẽ Vạn Phật Tông đang tụt dốc không phanh?

Độ Chân nghe Khương Trúc lại bắt đầu "ngươi mắng của ngươi, ta nói của ta", khẽ bật cười.

Nhẹ giọng nói: “Sư muội vốn đã bướng bỉnh từ nhỏ, lời muội ấy nói nửa thật nửa giả, cũng không hoàn toàn là những gì muội ấy nghĩ. Tiền bối nếu thấy cuộc đời của vãn bối mà vẫn không hài lòng, vãn bối và sư muội cũng không cưỡng cầu, nhưng vãn bối tự tin rằng dù là đối với Phật đạo hay hậu thế, vãn bối đều không thẹn với lương tâm.”

Trong lòng Vô Sắc Phật Đồng đã có vài phần thiện cảm với hắn ta, chỉ là vẫn không vui, nói: “Hai sư huynh muội các ngươi kẻ xướng người hoạ, hoá ra lão phu mới là kẻ hẹp hòi. Nhưng nếu ta đã đồng ý với nàng, đương nhiên sẽ không nuốt lời.”

Dứt lời, đôi mắt vô sắc của lão lập tức bay về phía trước, đến ngay trước mặt Độ Chân. Khoảnh khắc tấm vải trắng bịt mắt của Độ Chân bung ra, Vô Sắc Phật Đồng lập tức tiến gần, rồi hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể hắn ta.

Khương Trúc chống cằm, giương mắt trông chờ.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Độ Chân chậm rãi mở mắt, sâu trong con ngươi vô sắc ánh lên một tia sáng vàng.

“Nhị sư huynh, huynh đã nhìn thấy chưa?” Khương Trúc vẫy tay trước mặt hắn ta.

“Thấy rồi" Độ Chân không nói lời cảm tạ, giữa những người sư huynh muội thân thiết không cần phải nói những lời này, chỉ hỏi nàng vài câu về việc làm sao mà tìm được Vô Sắc Phật Đồng.

Khương Trúc thấy đôi mắt của hắn ta đã có thần sắc, không nhịn được mỉm cười, trả lời: “Là ở trong Kim Hỏa Động Phủ ở Nam Châu, do một tu sĩ Nam Châu mà ta gặp trong đại bí cảnh Cửu Trọng dẫn đi, còn tìm được cả phương pháp phong ấn.”

“Nói cũng lạ, lão đầu làm nghề rèn sắt rõ ràng không có chút d.a.o động nào của linh lực mà lại nhấc được thanh sắt nặng lớn hơn cả người, còn có thể im hơi lặng tiếng đưa ta ra khỏi phòng, ngay cả Ma Vương cũng không biết lão là ai.”

Độ Chân vốn định hỏi nàng có bị thương không, nhưng thấy vẻ mặt thoải mái của nàng thì đoán chắc chỉ có nàng tra tấn người khác thôi.

“Có lẽ là cao nhân ngoài thế tục, Tu Tiên giới bao la có vô số kỳ nhân dị sĩ, gặp một hai người đặc biệt cũng không có gì lạ, tóm lại, muội phải cẩn thận, bảo vệ tốt bản thân."

“Vâng.”

Cũng đã hơn một năm rồi, hai sư huynh muội hiếm khi mới có thời gian rảnh rỗi ngồi lại trò chuyện, hàn huyên với nhau một lúc.

“Nhị sư huynh còn muốn xuống Phàm giới nữa sao?”

“Ừm, Phàm giới vẫn cần có người trấn giữ.”

 

Khương Trúc không hỏi khi nào hắn ta đi, chỉ đứng dậy, chắp tay hành lễ: “Sư huynh bảo trọng.”

“Sư muội cũng vậy.”

Hắn ta đã ở lại trong tông môn quá lâu rồi, bây giờ đã khôi phục, tất nhiên phải lập tức xuống Phàm giới.

Từ khi Đại hội tông môn diễn ra đến nay, Khương Trúc đã nhiều lần tiễn các sư huynh rời đi, lần nào cũng đều không vui vì bị bỏ lại trong tông môn, nhưng lần này nàng rốt cuộc không còn làm loạn đòi đi theo nữa.

Mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình, tình thế hiện tại cũng không cho phép họ lưu luyến quá nhiều.

Trước khi đi, Độ Chân vẫn đến thăm Minh Huệ, còn Khương Trúc thì tìm trưởng lão Đạo Ngộ.

“Sư tỷ!”

“Sư tỷ về rồi!”

Nhìn thấy Khương Trúc đã lâu không gặp, đám đệ tử mới trong phòng học đồng loạt rướn cổ ngó ra ngoài nhìn, bị Đạo Ngộ nghiêm khắc quát mắng hai câu mới chịu rụt cổ lại.

Nhưng với bộ dáng hiền hòa của lão thì có làm sao cũng không nghiêm khắc được như Thông Trần. Chẳng bao lâu, đám đệ tử lại cười khúc khích, năn nỉ hứa chỉ chơi với sư tỷ một lát thôi.

Những đệ tử này thường ngày chỉ có mỗi việc lên lớp, Đạo Ngộ vốn dễ mềm lòng, nghĩ vậy nên cũng không nỡ trách phạt nặng nề, đành để họ ra ngoài thư giãn một chút.

Lão xoay người, trước tiên là đi một vòng quanh Khương Trúc, kiểm tra xem nàng có thiếu tay thiếu chân gì không, rồi mới ngẩng lên hỏi: “Chuyện của Độ Chân giải quyết ổn thỏa rồi chứ?”

Dù là câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại không giống đang nghi vấn, khiến Khương Trúc muốn lừa cũng không được.

Thấy nàng thành thật gật đầu, Đạo Ngộ mới thở phào nhẹ nhõm, kéo nàng vừa hô hào vừa phàn nàn: “Vậy thì tốt, Niệm Nhất, ta nói cho con biết, con phải giúp ta quản đám tiểu tử này cho cẩn thận, nếu không chỉ với bộ xương già này của ta cũng bị chúng quậy cho nát mất thôi, nhất là cái tên Minh Huệ kia, thật là làm ta tức c.h.ế.t mà..."

Nói một hồi, ánh mắt lão bỗng nhiên trầm xuống, cẩn thận quan sát nàng thêm một lần nữa: “Trên người ngươi sao lại có khí tức tà vật?”

Khương Trúc sững sờ.

Không ngờ lại bị trưởng lão Đạo Ngộ phát hiện nhanh như vậy.

Nhưng nàng cũng không định giấu giếm, khẽ vung tay, Nguyệt Hoa lập tức xuất hiện bên cạnh nàng, tò mò nhìn Đạo Ngộ.

“Đây là Nguyệt Hoa Phật Liên ta đã ký khế ước, chỉ là tình trạng của nàng ta có hơi đặc biệt...”

Khương Trúc kể vắn tắt tình hình ở Kim Hỏa Động Phủ cho Đạo Ngộ nghe.

Đám đệ tử mới vây quanh hai người, hiếm khi không gây ồn, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, thỉnh thoảng có vài đệ tử còn tiến tới gần để ngắm Nguyệt Hoa.

Gì mà Phật Liên, Kim Hỏa Động Phủ... tất cả đều là những thứ mới mẻ với bọn họ, hơn nữa còn là chuyện thú vị ở Nam Châu.

Nghe đến đoạn nàng nhắc đến các tu sĩ khác, Đạo Ngộ không kìm được hừ lạnh một tiếng: "Hừ, một đám ngoại nhân thì biết cái gì, ta thấy bọn chúng mới là kẻ muốn phá hoại Phật đạo của ta."

Lão nhìn lại Nguyệt Hoa, tuy toàn thân đều là khí tức tà vật, nhưng quả thật không nhiễm chút sát nghiệp nào.

“Ngươi làm đúng, bất kể là tà vật hay dương vật, nếu không phải người xấu hay vật ác thì đều đáng được giữ lại một con đường sống, thiên hạ này không có sinh linh nào vừa sinh ra đã phải c.h.ế.t cả.”

Đạo Ngộ trợn mắt phồng má, rất bất mãn với đám tu sĩ muốn hủy hoại căn cơ của đệ tử mình, như thể đang nói với Khương Trúc, lại như đang giảng giải cho đám đệ tử nhỏ kia.

"Vạn Phật Tông của chúng ta gặp người cứu người, họ đi con đường sát đạo của họ, chúng ta đi đường Phật đạo của ta. Sau này các ngươi cũng phải như sư tỷ các ngươi."

Khương Trúc đồng tình gật đầu hưởng ứng: “Đúng vậy, gặp phải loại người này, ta luôn xem họ là đồ ngốc chính hiệu, nên lừa phỉnh thế nào cũng không thấy áp lực.”

Nguyệt Hoa nãy giờ im lặng bỗng nhiên gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, bọn họ, đồ ngốc.”

Thu Vũ Miên Miên

“...”

Đạo Ngộ vội vã quay lại nhắc nhở đám đệ tử nhỏ: “Cái này các ngươi không cần học theo.”

Niệm Nhất thì... thôi đi, đến cả Nguyệt Hoa Phật Liên cũng một câu "đồ ngốc".

Lây nhiễm nhanh thế này sao?

Mới bao lâu mà đã bị Niệm Nhất hóa rồi.

Không được, lão vẫn nên tự mình dạy dỗ đám đệ tử này thôi.

Đạo Ngộ quyết tâm, từ đó về sau không còn nhắc đến chuyện để Khương Trúc đến hỗ trợ dạy nữa.

 
Bình Luận (0)
Comment