Nam nhân đau đầu vô cùng, thật sự.
Lần đầu tiên gặp người có lòng tham hư vinh nghiêm trọng như vậy.
Thuê y phục để thay phiên nhau mặc…
Nàng còn không biết xấu hổ mà nói ra, sớm muộn cũng bị cười đến rụng răng.
“Bốn mươi thì bốn mươi, gặp được các ngươi đúng là xui xẻo kéo đến tận nhà.” Nam nhân hùng hổ đi vòng qua họ rồi đi về phía trước.
“Nhưng mà ta nói cho các ngươi biết, đây chỉ là giá cả lên núi, xuống núi giá phải đến tám mươi, thiếu một xu cũng không được.”
Mấy người Bạch Vi kìm nén đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, bây giờ mới dám âm thầm cười to, người ở phía sau ôm bụng cười đến mức không ngừng được, họ đồng loạt giơ ngón cái với Khương Trúc.
Muốn lên núi cần phải đi ngang qua thôn dưới chân núi.
Tên gọi của thôn này cũng vô cùng tự nhiên giản dị, gọi là thôn Tiểu Biệt.
“Khi nào mới đưa linh thạch cho ta?” Vừa mới bước vào thôn thì nam nhân không nhịn được thúc giục.
“Đến nơi sẽ đưa ngươi thêm.”
Thái độ của nam nhân rất kiên quyết: “Không được, các ngươi đưa cho ta một nửa trước đi.”
“Được được được, đưa cho ngươi một nửa trước.” Vẻ mặt của Khương Trúc bất đắc dĩ, nàng lấy mấy viên linh thạch cực phẩm từ trong đống linh thạch bị vỡ ra.
Nam nhân nhìn thấy thì mí mắt khẽ giật, trong lòng thầm mắng quỷ nghèo.
Đúng lúc này đột nhiên ở phía trước có sự d.a.o động linh lực có tính công kích truyền đến, ánh sáng chói mắt lao về hướng của họ.
“Lão già c.h.ế.t tiệt, lại tìm được người mua rồi?” Một nữ tu Nguyên Anh không nói hai lời đã đánh tới.
“Người mua gì chứ? Ngươi nói cho rõ ràng đi.” Bạch Vi vội vàng né tránh.
“Còn giả vờ à, trong nhà không có một ai, ta đã nhìn thấy các ngươi đưa linh thạch cho lão ta, nói, đệ đệ của ta đang ở đâu?”
Mấy người Khương trúc bị ép đến không chịu được, nhưng tay nhanh hơn đầu óc, trong chớp mắt đã cùng nhóm tu sĩ kia đánh lên.
Hác Phú Quý không thể dùng linh lực, nhìn thấy bốn phía tán loạn nên trốn sang một bên, đụng phải nam nhân kia khiến lão ta bị dọa đến mức kêu to, làm cho hắn cũng giật mình.
"Không phải, tình huống gì thế này, rốt cuộc các ngươi là ai? Đệ đệ của ngươi là ai, có phải có hiểu lầm không?"
Nghệ Phong Dao vừa nói xong thì nữ tu Nguyên Anh kia hung hăng đánh cho hắn ta một gậy từ phía sau, hắn ta hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Nữ tu rút d.a.o găm kề trên cổ Nghệ Phong Dao rồi lùi về phía sau, dường như muốn nói với mấy người của Khương Trúc, lại giống như muốn nói với nam nhân kia: "Muốn cứu hắn ta thì đưa đệ đệ của ta đến đổi, nếu không ta lập tức g.i.ế.c hắn ta."
Mấy người Tiêu Trường Phong không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải nhìn họ đưa Nghệ Phong Dao đi.
Hác Phú Quý nhặt nam nhân đó lên, hắn nâng lão ta lên rồi ném xuống đất: "Nói đi, có phải là kẻ thù của ngươi không?"
Trương Đồng xoa tay, linh lực đã tụ tại trên nắm tay: "Có phải ngay từ đầu ngươi đã muốn vu oan cho chúng ta không?"
Nhìn dáng vẻ muốn động thủ của mấy người trước mặt, nam nhân kia lập tức run rẩy: "Không không không, không phải, các ngươi nghe ta giải thích, thật sự ta không muốn tính kế các ngươi, các ngươi là một nhóm Kim Đan, còn có Nguyên Anh nữa, ta có gan đó sao?"
"Nếu như ta không có đoán sai thì vừa rồi người dẫn đầu kia chắc hẳn là nữ nhi của ta."
"Chắc là? Nữ nhi của ngươi mà ngươi không biết!" Khương trúc thu linh lực lại, nhíu mày.
"Còn nữa, nàng ta nói đệ đệ của nàng ta xảy ra chuyện là như thế nào?"
Nam nhân hơi chột dạ: "Lúc nhỏ ta đã bán nó đi, cho nên đã nhiều năm rồi ta cũng không gặp nó.”
Thu Vũ Miên Miên
"Ngươi bán nàng ta đi à?" Sắc mặt của mấy người Tiêu Trường Phong trầm xuống.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của mọi người nên nam nhân cứng cổ tranh luận: "Tộc Nguyệt Thực của chúng ta vốn có thể chất đặc biệt nên cần rất nhiều linh thạch, đó cũng là chuyện không có cách nào khác để giải quyết, cũng không thể hoàn toàn trách ta được."
“Hơn nữa ta bán nó cho một gia đình giàu có, nó sẽ sống cuộc sống sung túc, cũng không nghĩ đến việc giúp đỡ chúng ta, ngược lại nó vừa về thì đã muốn quấy nhiễu việc buôn bán của ta, thứ nữ nhi bất hiếu."
Khương trúc vội vàng ngắt lời lão ta: "Được rồi được rồi, ít nói lời thừa thãi đi, nói một chút về đệ đệ của nàng ta đi, bây giờ đệ đệ của nàng ta đang ở đâu?"
"Đệ đệ của nó ra ngoài tìm cơ duyên từ lâu rồi, ta làm sao biết nó đang ở đâu, vừa về đến đòi ta, ta tuổi đã cao làm sao biết chứ."
"Theo như ngươi nói thì chắc là nàng ta nghĩ rằng ngươi cũng đã bán đệ đệ của nàng ta, nếu đã như vậy, chúng ta đi tìm nàng ta nói rõ ràng." Hác Phú Quý nói xong thì níu tay nam nhân lại, kéo lão ta chạy về hướng họ vừa bỏ đi.
Nam nhân nghe thấy như vậy thì thuận thế nằm xuống đất, giãy dụa kịch liệt: "Ta không đi, chắc chắn nó sẽ g.i.ế.c ta, các ngươi đi truyền lời là được rồi, ta không đi, thả ta ra."
Hác Phú Quý dù sao cũng là Hóa Thần, mạnh mẽ xốc lão ta dậy rồi lôi về phía trước.
Nam nhân trừng mắt nhìn hai cái đùi của mình bị kéo lê lếch trên mặt đất rồi la to: "Ta không đi, các ngươi muốn hại chết ta! Ta c.h.ế.t đi rồi sẽ không còn ai dẫn các ngươi lên núi... Cầu xin các ngươi, thả ta đi đi."
Hác Phú Quý không bị lay chuyển, vẫn kéo lão ta đi thẳng, kéo theo rất nhiều thôn dân đến vây xem.
Mấy người Khương Trúc vừa đi vừa hỏi, vừa đi vừa tìm, hơn nửa ngày mới tìm được điểm dừng chân của nữ tu kia.
Trong phòng, Nghệ Phong Dao tỉnh lại, suýt chút nữa thì hai mắt tối sầm.
Hắn ta bị Tỏa Linh Thằng treo ngược.
Đáng g.i.ế.c ngàn đao.
"Thả ta ra, các ngươi bắt nhầm người rồi, có biết bổn thiếu gia là ai hay không, nói ra sẽ hù c.h.ế.t các ngươi đấy!"
"Người đâu, mau đến đây, thiếu chủ Nghệ gia có lời muốn nói!”
Nữ tu một cước đá văng cửa lớn, hung ác nói: "Đừng gào nữa, chờ đồng bạn của ngươi giao đệ đệ của ta ra, tự nhiên ta sẽ thả ngươi đi, chặn miệng hắn ta lại cho ta, ồn ào quá."
"Ta thật sự không biết đệ đệ ngươi là ai, chúng ta chỉ là... Ô ô ô..." Muốn lên núi.
Nghệ Phong Dao thật sự khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên ngoài cửa có một tiếng vang thật lớn truyền đến, giống như là âm thanh cửa bị đánh sập.
Nữ tu biến sắc, lúc này lập tức xông ra ngoài.
Mấy người Khương Trúc nghênh ngang xông vào trong viện, còn có lão nam nhân bị kéo lê trên mặt đất la hét đến khàn giọng.
"Ta nói rồi, không giao đệ đệ của ta ra, ta không thể trả người lại cho các ngươi." Nữ tu lạnh lùng từ trong nhà đi ra.
Mấy người Khương Trúc nhìn xuyên qua nàng ta, nhìn về phía Nghệ Phong Dao bị treo trong phòng mà vẫn không quên chào hỏi họ.
Rất tốt.
Người vẫn còn sống.
"Chúng ta không biết đệ đệ của ngươi." Khương trúc đá một cước sang bên cạnh, ra hiệu lão ta nói chuyện.
Nam nhân nói với giọng khàn như vịt đực: "Hạng Lương đã rời khỏi thôn từ lâu rồi, ta không biết nó ở đâu cả, cho dù ngươi có g.i.ế.c ta thì ta cũng không biết!"
Khương trúc nhìn về phía nữ tu, vẻ mặt như muốn nói “ngươi xem chúng ta không biết thật mà”.
"Các ngươi hỏi không tính, để ta hỏi." Nữ tu nghiêm mặt bước từng bước một đến gần nam nhân, nam nhân chạy ra sau lưng Khương Trúc né tránh.
Dưới ánh mắt của mấy người Khương Trúc nữ tu dùng một tay nâng lão ta lên rồi xách qua một bên như xách một con chó.
Năng lực thẩm vấn của nàng ta quá mạnh, có thể so với thần thám.
Từng đợt sương mù hạ xuống chỗ nàng ta thẩm vấn, tất cả chân tướng đều nổi lên mặt nước.
Cụ thể có thể nói chính là nam nhân chỉ cần nói không biết thì lập tức bị nàng ta đánh đến khi nào biết mới thôi.
"Đệ đệ của ta ở đâu?"
"Ta không biết! Ngươi muốn làm gì, ta là cha ruột của ngươi đấy!"
"A a a…”
"Đau đau... Đừng đánh nữa..."
"Nó ở tại Ô gia, tại Ô gia!"
"Tại sao hắn lại ở Ô gia?"
"Không biết, cái này ta thật sự không biết, là nó... Cứu mạng... A…"
"Ta nói ta nói... Mau dừng tay..."
"Nó ở rể ở Ô gia."
Nam nhân lấy tay che cái mặt đã sưng thành đầu heo, chân lão ta khập khễnh, còn có cánh tay trật khớp, run rẩy nấp trong một góc.
Bên miệng mắng gì đó không rõ: "Ngươi là nữ nhi bất hiếu, c.h.ế.t không yên lành!"
Nữ tu quơ quả đ.ấ.m trước mặt lão ta, ngay lập tức nam nhân rụt cổ như chim cút không dám nhúc nhích.
Mấy người Khương Trúc: “…”
Đặc sắc, cái này không thể tính là bạo lực gia đình đúng không?
Bạch Vi hỏi: "Vậy đồng bạn của chúng ta thì sao?"
"Xin lỗi, là ta hiểu lầm." Nữ tu vẫy tay với người bên cạnh, người kia lập tức đặt Nghệ Phong Dao xuống.