Mỗi lần một cái tên được xướng lên, người đó liền bước vào trong. Sau khi gọi hơn hai mươi người, cuối cùng đến lượt Khương Trúc và đồng bọn.
“Số hai mươi bảy, Niệm Nhất.”
“Số hai mươi tám...”
Sau khi nhận được bảng số, sáu người bước vào đại sảnh đấu giá chính, vừa vào trong tiếng ồn ào lập tức ập đến tai họ.
Đó là một nơi có hình tròn rất lớn, tổng cộng có bốn tầng. Tầng trên cùng là các phòng bao, có khoảng tám phòng bao xếp thành một vòng tròn.
Tầng thứ hai và thứ ba có ghế ngồi và bàn nhỏ, trên bàn bày đầy thức ăn, mỗi chỗ ngồi đều có một thị nữ đứng cạnh. Thị nữ một tay cầm khay, một tay giơ lên bảng số tương ứng.
Nhìn sơ qua, tầng này có khoảng ba mươi chỗ ngồi.
Dưới cùng là một võ đài, lúc này có hai người đang giao đấu. Tiếng reo hò và la hét vang dội từ khán giả xung quanh.
Bảng số của sáu người Khương Trúc là liên tiếp nhau, chỗ ngồi cũng sát nhau, khoảng cách giữa các chỗ chỉ đủ để một người đi qua.
Nghệ Phong Dao che miệng, quay sang nói với Khương Trúc: “Chỗ này trông giống như đấu trường thú quá.”
Hắn ta vừa nói xong, thị nữ bên cạnh bỗng bước tới: “Xin vui lòng đưa bảng số cho ta, từ bây giờ mỗi lần giơ bảng sẽ do ta đảm nhiệm.”
Nghệ Phong Dao giật mình, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từ lúc bước vào Vô Cực thành, tinh thần hắn ta luôn căng thẳng. Người ở đây ai cũng kỳ quặc, kẻ thì từ tường bay ra, kẻ thì thấy m.á.u là gặp phiền phức. Ngay cả đại sảnh đấu giá này cũng có cái gì đó không bình thường.
Còn thị nữ đứng cạnh đây thì đâu có giống người bình thường. Mặt trắng bệch đã đành, nàng ta còn không cần mở miệng khi nói chuyện.
Thu Vũ Miên Miên
Cố tình hù c.h.ế.t ai đây!
Nghệ Phong Dao phải mất một lúc mới bình tĩnh lại, sau đó đưa bảng số cho thị nữ.
“Họ được gọi là Tán Linh, là dị tộc, có thể hiểu là vừa giống người vừa giống ma. Nghe nói khi gặp tấn công, họ có thể lập tức hóa thành linh lực và tan vào không khí để thoát thân. Mặc dù không có võ lực gì, nhưng cũng chẳng ai có thể làm tổn thương họ được.”
Mục Trì ngạc nhiên nhìn Khương Trúc: “Sao ngươi biết chuyện này?”
Khương Trúc chỉ vào Ma Vương: “Là nhờ truyền thừa của hắn.”
Thấy mấy người đều nhìn về phía mình, Ma Vương ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, còn chỉnh lại áo, trông như đang đợi lời khen.
Đáng tiếc, Mục Trì và những người khác chỉ “Ồ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, khiến Ma Vương khoanh tay, một mình ngồi đó tức giận.
Khương Trúc nói xong cũng đưa bảng số cho thị nữ bên cạnh, tiện thể hỏi: “Chúng ta lần đầu đến đây, xin hỏi Đấu Giá Các Vô Cực diễn ra như thế nào?”
Thị nữ rất chu đáo, giải thích tường tận cho họ.
Quy tắc của Đấu Giá Các Vô Cực quả nhiên giống như Bạch Vi đã nói.
Người vào trong sẽ đồng thời là người mua và người bán. Mỗi phiên đấu giá, Đấu Giá Các sẽ đưa ra ít nhất hai mươi món bảo vật để trưng bày sơ qua. Sau đó, người tham gia phải quyết định có tham gia đấu giá hay không.
Nếu quyết định tham gia, người đó sẽ cho thị nữ giơ bảng, đồng thời ghi lên giấy ba món bảo vật mình muốn nhất, mỗi người tối đa ba món.
Sau đó, Đấu Giá Các sẽ phái hai người ra đấu trên võ đài. Người đấu giá sẽ đặt cược số tiền mình muốn.
Cách đặt cược này rất quan trọng, vì nó ảnh hưởng đến việc phân chia bảo vật.
Nếu người ngươi đặt cược thắng trận, và ngươi là người đặt giá cao nhất trong tất cả những người đặt cược, thì món bảo vật ngươi viết trên giấy sẽ thuộc về ngươi.
Tiếp đó, người ra giá cao thứ hai sẽ được chọn bảo vật theo danh sách của mình, lần lượt cho đến khi toàn bộ bảo vật của phe thắng cuộc đã được chọn xong, lúc đó phiên đấu giá sẽ kết thúc.
Nếu trong quá trình chọn, bảo vật bị chia hết thì sẽ kết thúc sớm, còn nếu vẫn còn dư bảo vật thì chúng sẽ được Đấu Giá Các thu lại và cho vào phiên đấu giá tiếp theo.
Trong trường hợp ngươi đặt cược cho người thua, ngươi không chỉ mất bảo vật mà toàn bộ tiền cược của ngươi cũng sẽ bị thu giữ.
Tuy nhiên, còn một tình huống khác: nếu ngươi thua cược hoặc không giành được bảo vật mình mong muốn, ngươi có thể chọn trở thành người thi đấu.
Chỉ cần ngươi thắng trận, không những lấy lại được tất cả những gì đã đặt cược mà còn có quyền ưu tiên chọn bảo vật thay cho người đầu tiên của phe thắng.
Mục Trì nghe xong luật lệ, cảm thấy đau đầu: “Thảo nào người nữ nhân kia nói vào đây không cần nhiều linh thạch, vì đấu giá ở đây chỉ chấp nhận tiền Vô Cực hoặc bảo vật, không dùng linh thạch.”
Bọn họ không muốn tiêu tốn quá nhiều linh thạch, nhưng hoàn toàn không sử dụng thì cũng không phải cách tốt!
Hiện tại, họ chỉ có thể dùng bảo vật hoặc đan dược để làm tiền cược, thật ra còn tệ hơn dùng linh thạch.
Trong khi đó, trận đấu phía dưới cũng đã kết thúc, một trong hai người tham gia thi đấu bị người ta khiêng đi, không rõ sống chết, người còn lại cũng được dìu rời khỏi sàn đấu.
Toàn trường kẻ thì vui mừng, người thì đau khổ, và lô bảo vật kia lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, do thị nữ bên phe thắng lên lấy.
Xung quanh vang lên những tiếng ganh tị, mọi người đều rời khỏi chỗ ngồi để đến gần xem cho rõ hơn, Khương Trúc và đồng bọn cũng cúi đầu nhìn.
“Quả Niết Bàn, Hỗn Nguyên Càn Khôn đỉnh, Ngọc Tuỷ Địa Tâm... Còn có cả Vạn Thú Đồ Phổ!” Nghệ Phong Dao thầm hô lên kinh ngạc.
Vạn Thú Đồ Phổ này dù chỉ là một góc, không thể so với tàn quyển của Cung gia, nhưng chỉ một góc này cũng đủ có hai thần thú Thần Thông rồi.
Ma Vương cũng không khỏi ngạc nhiên: “Không lạ gì khi biết bao người bất chấp thiệt hại mà đổ xô đến Đấu Giá Các Vô Cực, quả thật là vô cùng hào phóng.”
Mỗi món bảo vật mà Đấu Giá Các Vô Cực mang ra đều là những báu vật thế gian hiếm có. Chỉ cần thắng một lần, dù chỉ lấy được một món thôi cũng đủ thu hồi vốn, huống chi mỗi người có thể ghi ba món. Nếu may mắn giành được hạng nhất...
Trên sân khấu, một người nam tử lớn tiếng nói: “Lần đấu giá tiếp theo có tổng cộng hai mươi lăm món bảo vật, lát nữa sẽ lần lượt được trưng bày. Khách hàng nào muốn rời đi, xin vui lòng thông báo với thị nữ và rời khỏi ngay lập tức, một nén hương nữa chúng ta sẽ bắt đầu.”
Khương Trúc nhân lúc này hỏi thêm vài câu với thị nữ bên cạnh.
“Nếu ta muốn trở thành người thi đấu, có phải sẽ đấu với người đã thắng ở trận trước không?”
“Không, mỗi người thi đấu chỉ tham gia một trận. Tuy nhiên, Đấu Giá Các sẽ cho người tiếp theo đứng dưới sàn chờ sẵn, ngài có thể quan sát trước rồi quyết định.”
Bạch Vi nghiêng đầu hỏi: “Vậy tính thắng thua thế nào? Có phải đánh đến c.h.ế.t không?”
Thị nữ mặt không chút biểu cảm, đáp: “Đấu Giá Các Vô Cực cấm tuyệt đối việc g.i.ế.c hại lẫn nhau. Khi một bên không còn sức kháng cự, trận đấu sẽ lập tức dừng lại.”
Nghệ Phong Dao thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cũng tốt, không cần liều mạng.”
Thị nữ bỗng cười một cách kỳ quái, có lẽ thấy họ còn trẻ nên nói thêm:
“Xin khuyên các vị đừng làm người thi đấu, bởi vì một khi bước chân vào Đấu Giá Các Vô Cực, khi ra ngoài sẽ có rất nhiều người chờ đợi các vị. Mà người thi đấu là những người dễ c.h.ế.t nhất. Sau mỗi trận đấu, dù thắng hay thua, người thi đấu chắc chắn sẽ bị trọng thương, ra ngoài sẽ không dễ dàng gì.”
Trong bóng tối của Vô Cực thành, không biết có bao nhiêu kẻ đang ẩn mình nhắm đến Đấu Giá Các. Những người thắng trận khi ra ngoài thường cố tình diễn kịch để qua mắt người khác, vì vậy gần đây những kẻ trong bóng tối thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót.
Khương Trúc nhìn xung quanh, tiếng ồn ào vang dội, hầu hết mọi người đều đang bàn tán về những ai vừa giành được bảo vật, ánh mắt của họ, dù vô tình hay cố ý, đều hướng về phía những người vừa nhận đồ từ sàn đấu.