“Xin mời các vị viết ra bảo vật mình mong muốn và đặt cược với thị nữ.”
Lời vừa dứt, xung quanh bắt đầu râm ran bàn tán về việc bên nào có khả năng thắng lớn hơn.
“Chắc chắn là đặt cược vào bên trái rồi, nhìn ánh mắt thằng nhóc kia đầy hung tợn, rõ ràng đã trải qua vô số trận chiến sống còn, ta cược nó!”
“Nông cạn, người bên phải khí tức ổn định, không kiêu căng, không nôn nóng, loại người này mới có cơ hội thắng lớn nhất!”
Thực ra hai người dưới đài hoàn toàn không có điểm gì nổi bật, Đấu Giá Các Vô Cực cũng không để họ dễ dàng nhìn ra.
Tiếng ồn ào xung quanh không ngừng vang lên, năm người Khương Trúc thảo luận một lát, rồi quyết định chia đều số tài sản trên người thành hai phần, để hai người giơ bảng cược vào hai bên, đánh cược một phen.
Nếu tài lực của cả năm người gộp lại mà vẫn không lấy được bảo vật, thì họ chỉ còn cách bước lên sàn đấu thôi.
Một lát sau, từng hàng thị nữ bưng khay đựng giấy và túi trữ vật bay lên, hóa thành linh lực tản ra khắp không trung, và cuộc đối đấu trên võ đài cũng chính thức bắt đầu.
Ban đầu, mọi người xung quanh vẫn ngồi trên ghế, thỉnh thoảng than thở hoặc reo hò, nhưng càng về sau, khi trận đấu càng gay cấn, càng nhiều người đứng dậy, chen sát hàng rào.
“Nhanh lên, đánh thêm một cú nữa là thắng rồi, phía sau kìa, mau phòng thủ!”
“Trời ơi, sao lại chủ quan thế, rút kiếm đ.â.m hắn ngay đi!”
Cả khán đài gần như chỉ còn lại năm người Khương Trúc vẫn ngồi yên tại chỗ. Bạch Vi nhìn qua lan can, thấy rõ tình hình trên võ đài.
Người bên trái vừa vung tay, trong tay đã xuất hiện một con d.a.o nhỏ, nhưng người bên phải cũng kịp thời vung kiếm, một luồng sáng lạnh lẽo cắt thẳng tới yết hầu đối phương.
Linh lực mạnh mẽ của một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bùng phát, dù võ đài có kết giới ngăn cản, không gây thương tích cho ai khác, nhưng ánh sáng chói lòa vẫn làm đau mắt mọi người.
Dưới sức mạnh linh lực kinh khủng đó, hai người trên võ đài đánh nhau đến mức m.á.u me văng tung tóe.
Ngay cả Bạch Vi và những người còn lại cũng không kìm được mà đứng lên, tiến lại gần để quan sát kỹ hơn.
Khương Trúc liếc nhìn thị nữ bên cạnh, người không biết đã trở lại từ lúc nào, hỏi: “Nếu ta muốn trở thành người đánh cược của Đấu Giá Các Vô Cực, liệu có phần thưởng tương ứng không?”
Nàng hỏi về việc trở thành người đánh cược của cả Đấu Giá Các Vô Cực, chứ không phải chỉ cho trận đấu này.
“Có, nếu ngài thắng trận đấu, tất cả bảo vật mà bên thua cược sẽ thuộc về ngài.”
Khương Trúc thầm nghĩ: “Quả nhiên đúng như ta đoán.”
Những người đánh cược này hầu hết đều có tu vi Nguyên Anh, Đấu Giá Các Vô Cực không thể nào nuôi dưỡng một nhóm tu sĩ có tu vi cao như vậy chỉ để cho họ lên võ đài thi đấu.
Để đào tạo ra một tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí Hóa Thần, cần rất nhiều tài nguyên, không hề đơn giản. Điều này không có lợi.
Nếu muốn các tu sĩ khác tự nguyện lên võ đài thi đấu, nếu không có lợi ích tuyệt đối, sẽ rất khó thực hiện, bởi dù thi đấu không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu bị tàn phế hay mất hết tu vi trong trận đấu, Đấu Giá Các Vô Cực cũng không chịu trách nhiệm.
Trận đấu trên võ đài đã gần kết thúc.
Người bên phải tựa lưng vào mép võ đài, linh lực trong tay không ngừng đánh về phía đối thủ, còn người bên trái trên không trung bị trúng liên tiếp nhiều đòn, rơi xuống đất, không còn sức để phản kháng.
“Thắng rồi! Mau đưa bảo vật lên!”
“Trời ạ, rõ ràng có thể thắng mà, thằng nhóc này thật không biết cố gắng, tức c.h.ế.t mất.”
Trận đấu hoàn toàn kết thúc, bảo vật một lần nữa được đưa lên, giữa không khí náo nhiệt, bắt đầu phân chia bảo vật.
Tiểu nhị của Đấu Giá Các lớn tiếng đọc số hiệu của từng người, từ người đầu tiên lần lượt cho đến khi bảo vật được chia hết.
“Đó là Thiên Quế Ngưng Lộ, chỉ cần uống một giọt là có thể tăng lên một tiểu cảnh giới mà không hề có tác dụng phụ. Người có thiên phú thậm chí có thể tăng liên tiếp vài cảnh giới, thật đáng tiếc, không đến lượt mình.”
“Quả nhiên, năm người đầu tiên đều ở trong các phòng bao, phần còn lại mới đến lượt chúng ta.”
“Đừng bi quan như vậy, biết đâu năm người trong các phòng bao kia viết ra bảo vật trùng nhau, thì chúng ta vẫn còn cơ hội chứ.”
“Đừng mơ nữa, bọn họ đã bàn bạc với nhau từ trước, không đời nào để chúng ta nhặt được món hời đâu.”
Khương Trúc ngước nhìn lên các phòng bao, từ bên ngoài không thể thấy được gì, ngay cả khí tức cũng bị che chắn sạch sẽ.
“Xong rồi xong rồi, còn chưa đọc đến số của chúng ta, chắc chắn là không có phần rồi, không những mất sạch mà chẳng được gì. Nếu phụ thân ta ở đây, chắc chắn ông sẽ đánh gãy chân ta.” Hác Phú Quý lo lắng, đi vòng quanh không yên.
Khương Trúc cười nhạt: “Thua cũng là thua tiền của bọn ta, ngươi bỏ ra đồng nào đâu mà đòi lo? Muốn ăn vạ hả?”
Hác Phú Quý: “...”
Ồ, quên mất, hắn thật sự chẳng đóng góp gì cả.
Hắn xấu hổ nói: “Chẳng phải ta đây là lo cho chân của các ngươi sao.”
Nghệ Phong Dao cũng bày ra vẻ mặt đau khổ, giọng đầy chua xót: “Người ở Vô Cực thành rốt cuộc giàu đến mức nào mà có thể đánh bại ta ngay trên lãnh địa của mình, đúng là tức c.h.ế.t mà!”
Bạch Vi và Khương Trúc chỉ biết thở dài: “...”
Tốt lắm, Nghệ Phong Dao vẫn lệch trọng tâm như mọi khi.
Mục Trì lần này hiếm khi nghiêm túc, ánh mắt hắn sắc bén: “Tu vi ta cao nhất, để ta lên làm người đặt cược, dù sao cũng không chết, các ngươi cứ đợi tiếp ứng ta.”
Thu Vũ Miên Miên
“Không cần, để ta đi.”
“Ngươi tuy là Nguyên Anh, nhưng chỉ có một mình, còn ta có Nguyệt Hoa và Ma Vương, có thể đấu được với Bán bộ Hóa Thần.”
Khương Trúc đứng dậy, chỉnh lại mặt nạ trên mặt, ra hiệu cho thị nữ bên cạnh: “Ta muốn làm người đánh cược!”
“Tạm dừng phân chia bảo vật, số bốn mươi lăm— Thạch Tại Nhân thách đấu người đánh cược số tám!”
Một tiếng hô vang dội khiến cả phòng đấu giá lập tức im lặng.
Khương Trúc đeo mặt nạ bước lên võ đài, còn người đánh cược số tám cũng nhảy lên theo.
Đó là một nam tử vạm vỡ, trên trán có một vết sẹo không lớn.
Ban đầu, mọi người đều hào hứng, chen chúc nhau tại hàng rào để nhìn cho rõ.
Dù sao thì cũng đã lâu rồi không ai dám thách đấu người đánh cược.
Nhưng ngay khi Khương Trúc bộc lộ linh lực, sự nhiệt tình đó lập tức tan biến.
“Chẳng lẽ mắt ta bị viễn thị rồi à? Chỉ mới Kim Đan hậu kỳ thôi, đây không phải là đi tìm c.h.ế.t sao? Nàng ta nghĩ chỉ cần lên võ đài là có thể lấy được bảo vật chắc?”
“Người đánh cược số tám là Bán bộ Hóa Thần đấy, ta thấy nàng ta còn trẻ, chẳng lẽ bị điên rồi?”
“Chênh lệch thực lực lớn thế này thì có gì đáng xem, chẳng có hứng thú, ta nói chi bằng nhanh chóng đến trận tiếp theo.”
“Ta cũng nghĩ vậy, ta còn chờ xem bọn họ phân chia bảo vật đây này, người đánh cược số tám chỉ cần hai chiêu là đánh bại nàng ta, đỡ tốn thời gian.”
Mọi người xua tay, trở lại chỗ ngồi, lớn tiếng yêu cầu nhanh chóng kết thúc trận đấu.
“Các vị đừng nóng, quy tắc của Đấu Giá Các Vô Cực các vị đều biết rồi, nếu có người thách đấu, chúng ta tất nhiên phải ứng chiến.”
Từ căn phòng bao lớn nhất ở tầng bốn vang lên một giọng nói trầm ấm, làm cho sự náo động trong phòng đấu giá lắng xuống đôi chút.
Nghe nói, nguời ngồi trong phòng đó là các chủ của Đấu Giá Các Vô Cực, có quan hệ thân thiết với thành chủ Vô Cực thành, nên không ai dám thất lễ.
Nghệ Phong Dao khó chịu bĩu môi, thì thầm với Bạch Vi và những người còn lại: “Đúng là nhìn người bằng nửa con mắt, thấy Thạch Tại Nhân có tu vi thấp liền khinh thường. Đợi nàng thắng trận này, xem có rớt cằm chó của họ không!”
Một người dị tộc đứng cạnh hàng rào phía sau nghe thấy, lập tức bật cười chế giễu: “Đang mơ giữa ban ngày đấy à? Đây là võ đài, ngươi tưởng đang chơi nhảy dây chắc?”