Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 254

Mục Trì nháy mắt lộ ra vẻ vui mừng: "Ồ, không tệ nhỉ, phía sau không có cái đuôi nào chứ?”

Hác Phú Quý xua tay: "Không có.”

Khương Trúc nhìn vào bộ trang phục không có gì thay đổi của hắn, hỏi: “Huynh đã dùng linh lực à?”

“Bọn họ đuổi sát quá, không dùng linh lực thì không chạy nổi đâu, mà không sao, trước khi vào Vô Cực thành ta vừa mới phát bệnh một lần, dùng một chút cũng không sao.” Hác Phú Quý đáp.

Khương Trúc nghe vậy cũng chỉ gật đầu, rồi chuyển sang nói về kế hoạch của mình: "Ta vừa liên lạc với đám người của Tiêu Trường Phong, đại khái là họ đã tìm ra vị trí của Thiên Địa Mẫu trận.”

Sắc mặt Bạch Vi vui mừng: "Thật sao? Tuyệt quá.”

“Vì vậy ý ta là, chúng ta có thể ở lại Vô Cực thành một khoảng thời gian.” Trên gương mặt của Khương Trúc lộ ra nụ cười gian xảo.

Võ đài của Đấu Giá Các Vô Cực không chỉ có thể thực chiến cá nhân mà còn không sợ bị đánh chết.

Hơn nữa, nơi này có nhiều bảo vật quý giá.

He he he he—!

Mục Trì và mọi người thấy biểu cảm của nàng thì cảm thấy lạnh gáy: "Ngươi đừng cười nữa, chúng ta sợ đấy.”

Khương Trúc thu lại nụ cười, ho khẽ vài tiếng để che giấu: "Hôm nay thí nghiệm rất thành công, nhưng cứ thế này không phải là cách lâu dài, sau này số lần nhiều lên, bọn họ sẽ càng đuổi sát hơn, lúc đó thì khó mà chạy được.”

“Ta vừa tranh thủ đi xem qua, có một người bản địa biết bày trận pháp, chúng ta có thể hợp tác với nó!”

Hác Phú Quý sờ sờ đầu, khó xử nói: “Nhưng chúng ta làm sao để thuyết phục hắn đây?”

Lúc này, một bóng dáng nhỏ bé từ trong bóng tối bước ra.

Thu Vũ Miên Miên

“Ta có thể giúp các ngươi.”

Mọi người quay đầu lại, Tịch Họa với nụ cười rạng rỡ xuất hiện trước mắt họ.

“Ta đã hứa với nó, sau khi có bảo vật sẽ cho nó một phần, nó sẽ giúp chúng ta xử lý hậu quả.”

Khương Trúc bước đến bên Tịch Họa, nở nụ cười như hoa: "Chúng ta hợp tác lừa gạt người khác.”

Trên mặt Tịch Họa lộ ra nụ cười ngây thơ, nó giơ ngón tay lên lắc lắc, sửa lại: “Cái này không gọi là lừa gạt, mà là có dũng có mưu.”

Mục Trì và mọi người nhìn hai người, một lớn một nhỏ cười gian xảo, cảm thấy da đầu run cả lên.

Trong khi đó, Đấu Giá Các Vô Cực cũng đã tan cuộc, những người trong phòng bao lần lượt rời khỏi nơi này qua đường bí mật.

“Người vừa lên thi đấu cuối cùng tên gì?”

“Ngài hỏi là số ba mươi phải không? Hắn tên là Chu Chu Hiệp.” Người của Đấu Giá Các Vô Cực gần như nghiến răng nói ra câu này với vị khách quý trước mặt.

Chủ yếu là cái tên kỳ quái như Chu Chu Hiệp vừa nghe đã biết ngay đây chỉ là tên giả.

Vừa nghe câu này, Tề Thương đã biết Đấu Giá Các Vô Cực cũng không biết thân phận thật sự của tiểu tử kia.

Nhìn khí thế và trang phục của hắn, có vẻ xuất thân không tầm thường, nhưng nhìn lại chiêu thức, tuy tinh xảo mạnh mẽ nhưng vẫn không xứng với thiên phú của hắn, không biết ai đã dạy cho hắn công phu tầm thường như vậy.

Tề Thương chính là một người đã đi sai đường, bị công pháp bất lương làm lỡ dở, mà cái sai này đã kéo dài suốt ba mươi năm.

Nếu không phải lão quyết tâm sửa chữa lại Trảm Phách côn pháp do chính mình sáng tạo, có lẽ đến giờ này cũng không có thành tựu lớn như vậy, chứ đừng nói đến việc giành được sự chủ động công nhận từ Thiên Bia.

Không phải là oán trách điều gì, lúc trẻ có người chịu chỉ điểm đã là một vinh hạnh lớn, lão không thể mong cầu gì thêm.

Chỉ là muốn thành đại sự, nhất định phải từ bỏ một số thứ.

Tề Thương ra khỏi Đấu Giá Các cũng không lập tức đi tìm kiếm.

 

Lão biết, đám thiếu niên kia sẽ còn quay trở lại.

Lão chỉ cần ngồi chờ trong Đấu Giá Các là được.

Ánh mắt của Tề Thương không chút gợn sóng, nhưng nếu nhìn kỹ, bên trong sâu thẳm vẫn có một tia kiên định.

Sau khi Tề Thương rời khỏi Đấu Giá Các, lão già áo đỏ trong phòng bao cũng thu lại hình chiếu linh lực trước mặt.

Trên hình chiếu linh lực chính là cảnh tượng mà Khương Trúc và những người khác thảo luận vừa rồi.

“Chủ nhân, có cần mời Cửu Phi đến gặp không?” Lão bộc đỡ lão, từng bước đi vào sâu trong Đấu Giá Các.

“Chờ một chút đi, ta thấy tiểu nha đầu kia chơi rất vui, chắc không đi sớm đâu.”

Lão già áo đỏ chợt nghĩ đến điều gì, hỏi: “Người của bộ lạc Chúc Long đã vào thành hết chưa?”

Lão cũng không ngờ rằng, vào năm trước, hậu bối của bộ lạc Chúc Long lại có thể dẫn theo tộc nhân vượt ngàn dặm đến đây, còn thông báo cho lão biết bộ lạc Chúc Long suýt nữa đã tuyệt chủng, cuối cùng nhờ một con hồ ly mới cứu sống được Chúc Long thụ.

Lúc đó lão đã nghi ngờ có phải Cửu Phi xuất thế sau ngàn năm hay không, nhưng Cửu Phi từ trước đến nay không thích can thiệp vào chuyện của người khác.

Giờ thì dễ giải thích rồi.

Hắn có một khế ước giả là thông linh hồn phách, tất nhiên sẽ không ngồi nhìn mà không làm gì.

Lão bộc đáp: “Do quân đội Vô Cực không thể ra khỏi thành, nên hành động chậm một chút, nhưng vài ngày trước toàn bộ đã vào thành suôn sẻ, Chúc Long thụ cũng đã được đưa vào phủ thành chủ.”

Lão già áo đỏ nở một nụ cười nhẹ: “Vào được là tốt, dù sao cũng có chút huyết mạch liên quan đến lão phu, nhìn cũng thấy thân thuộc hơn nhiều.”

Lão bộc cười theo, nhưng cười một hồi lại có chút buồn bã.

Chẳng phải người bản tộc thì thân thiết hơn sao?

Nhiều năm qua, người ngoại tộc đã khiến chủ nhân đau lòng, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa đã có thể hóa thành thần long, nhưng lại bị giam cầm trong Vô Cực thành cả đời, không thể bước ra, cũng không thể vượt qua cánh cửa thông thiên kia.

Nhìn lại quá khứ, những ngày ở bộ lạc Chúc Long thật sự rất yên bình.

Lão già trong bộ áo đỏ sao lại không nhận ra tâm trạng của lão ta, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu đi vào sâu hơn.

Cùng lúc đó, Thiên Thành Cốc vang lên một tiếng kiếm ngân vang dội trời cao.

Toàn thân Tiêu Trường Phong lơ lửng trên không, tay nắm bản mệnh kiếm, phía sau hiện ra một ảo ảnh Kiếm Thần khổng lồ, tỏa ra kiếm quang.

Chỉ thấy hắn ta nhẹ nhàng vung tay, ảo ảnh Kiếm Thần phía sau cũng giơ thanh kiếm thông thiên, c.h.é.m xuống!

Một ngọn núi giữa cốc bị c.h.é.m thành hai nửa, hàng trăm hàng ngàn viên đá vụn vỡ ra, rồi lập tức hóa thành bụi mịn, bị cuốn đi bốn phương tám hướng.

Người trong thôn Chu gia đều đứng từ xa quan sát.

Lão Chu nheo mắt lại: "Bọn họ định làm gì vậy?”

Chu Châu đang ngồi ở đầu làng quan sát, lập tức nhảy lên, vui vẻ nói: “Con biết, con biết, sư phụ đã nói với con.”

“Ngài ấy nói ở đáy Thiên Thành Cốc có một trận pháp gọi là Thiên Địa Mẫu trận, trận pháp này năm nào cũng hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, nên bảo vệ được vùng đất này không bị ngoại vật xâm hại.”

“Sư phụ còn nói, do núi non biến động, ngọn núi mà Tiêu ca c.h.é.m xuống đã đè lên một góc của Thiên Địa Mẫu trận, khiến trận pháp không thể tiếp tục hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, trải qua hàng trăm năm, gần như tiêu hao hết sức mạnh của trận pháp, dẫn đến sức mạnh của Thiên Địa Mẫu trận thường xuyên lúc yếu lúc mạnh, vì vậy những năm gần đây thôn Chu gia mới bị dã thú tấn công.”

Ánh mắt lão Chu thay đổi, giọng điệu có chút không thể tin, vội vàng nói: “Vậy họ định chẻ ngọn núi lớn đó sao?”

“Đúng vậy!” Chu Châu tự hào nói, như thể chuyện này là của mình: "Tiêu ca muốn dùng kiếm trong tay chẻ ngọn núi đó! Như vậy, Thiên Địa Mẫu trận sẽ hồi phục, thôn chúng ta sẽ không còn bị dã thú tấn công nữa!”

Người trong thôn Chu gia nghe vậy đều vui mừng khôn xiết.

Những năm qua, họ không biết đã mất biết bao nhiêu người thân, thật sự rất đau khổ.

Nếu có thể trở lại những ngày an bình trước đây, họ sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần những người thân bên cạnh không còn bị dã thú tha đi, âm dương cách biệt.

 
Bình Luận (0)
Comment