“Phế vật, phế vật—!”
Một chân của Ma Ngũ giẫm nát Lưu Ảnh thạch, giận dữ chửi bới bốn vị trưởng lão Phong Thanh Tông.
Bốn vị trưởng lão kia vẫn luôn được mọi người tôn kính, cho dù đi theo Lương Tu làm phản, tu vi vẫn còn đó, còn cao hơn Ma Ngũ một tiểu cảnh giới, sao có thể để mặc hắn ta chửi mắng?
Cho nên Ma Ngũ còn chưa kịp mắng hai câu bọn họ đã đánh nhau.
Kết quả đương nhiên là Ma Ngũ bị đánh ngã, bị đè mạnh trên mặt đất.
“Các ngươi dám g.i.ế.c ta, cứ chờ bị Ma tộc ta trả thù đi! Ma vương sẽ băm vằm các ngươi thành từng mảnh!”
Lời đe dọa của Ma Ngũ kỳ thật đã chạm đến tâm tư bọn họ.
Sở dĩ tu vi của Ma Ngũ thấp như vậy, đó là vì hắn ta đã từng phế bỏ tu vi của mình một lần, tu vi đỉnh cao của Tứ đại Ma tướng còn lại đều là Hóa Thần trung kỳ thậm chí là Hóa Thần hậu kỳ, chẳng hạn như tu vi của Ma Tam chính là Hóa Thần trung kỳ.
Bọn họ đánh thắng được Ma Ngũ, nhưng không có nghĩa là bọn họ dám g.i.ế.c hắn ta.
Dù không biết tại sao tu vi của Ma Âm không cao, nhưng Ma Phi có tu vi Bán bộ Đại Thừa, hơn nữa nghe nói trong tay Ma Âm có hung thú Cùng Kỳ.
Nếu thật sự chọc giận bọn hắn, sẽ không có kết quả tốt.
Quan trọng nhất là, cấm thuật Ma tộc trao cho Lương Tu đã bị động tay chân để Ma Âm có thể khống chế bọn họ.
Nghĩ vậy, các trưởng lão ăn ý mà buông lỏng tay.
Ma Ngũ bò dậy, hung tợn nhìn chằm chằm bọn họ: “Trở về ta sẽ đích thân báo cáo thành thật mọi chuyện hôm nay cho Ma vương, các ngươi cứ chờ xem.”
Các trưởng lão cũng tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta đều làm theo lời ngươi, là kế hoạch của ngươi không chu toàn, tông chủ chúng ta nhất định sẽ không để Ma tộc các ngươi làm bậy.”
Ma Ngũ quay lại, ánh mắt nham hiểm: “Bớt nói nhảm đi, lần này thất bại, đợi Ma vương và Lương Tu trở về từ Phàm giới cũng không tốt lành gì đâu.”
Các trưởng lão nghe xong cũng có chút chột dạ, rốt cuộc năm tên Hóa Thần không bắt được một đám Nguyên Anh, thật sự không thể chấp nhận được.
Một trong những trưởng lão nhíu mày nói: “Không phải ngươi có thể cảm ứng được vị trí của bọn họ sao? Trước khi Ma vương và tông chủ trở về, chúng ta lại đuổi theo là được chứ gì?”
Ma Ngũ cười lạnh một tiếng.
Giờ mới biết lo lắng sao.
Nhưng hắn ta vẫn lạnh giọng giải thích một câu: “Là Ma vương có thể cảm ứng được vị trí của bọn họ, ta làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, đừng lộn xộn, chờ trở về chịu phạt đi.”
Bất kể là Ma vương hay Lương Tu, đều sẽ không bỏ qua cho mấy người bọn họ.
Các trưởng lão còn chưa từ bỏ ý định: “Vậy chúng ta đi giúp Ma Tam, giúp Ma Tam cũng coi như là lấy công chuộc tội chứ?”
Ma Ngũ khựng lại.
Như vậy cũng được.
Tuy rằng Ma vương đã giao toàn bộ Ma tộc và ma vật còn sót lại trong Tu Tiên giới cho Ma Tam, nhưng có sự hiện diện của đám người vừa nãy, cảm giác vẫn sẽ không suôn sẻ.
Bên kia, tám người Khương Trúc đã hoàn toàn trốn thoát đang ở trong một hang núi.
“Cũng không biết Ma Ngũ kia dùng thủ đoạn gì, từ sau khi chúng ra rời khỏi Thiên Thành Cốc, lần nào bọn họ cũng có thể tìm được chúng ta, đi đến đâu bọn họ g.i.ế.c đến đó.” Trương Đồng vừa nói đến điều này thì lại thấy tức.
Bọn họ đã trốn ròng rã một tháng!
Bạch Vi hỏi: “Có phải các ngươi để lại dấu vết không?”
“Không thể nào.” Bạch Tử Mục nói chắc chắn.
Thu Vũ Miên Miên
“Bất cứ chỗ nào chúng ta đi qua đều sẽ cố ý tiêu tán khí tức, trừ phi bất đắc dĩ lắm thậm chí chúng ta cũng không dùng linh lực để di chuyển.”
Tiêu Trường Phong cũng phụ họa: “Đúng vậy, sau lần đầu tiên chúng ta bị bọn họ phát hiện đã hết sức cẩn thận, nhưng lần nào bọn họ cũng đi thẳng tới chỗ chúng ta.”
Khương Trúc cúi đầu trầm tư: “Chuyện này thật kỳ quái, chẳng lẽ có bỏ thứ gì đó trên người chúng ta?”
Vừa nói xong, tám người lập tức bắt đầu kiểm tra.
Đặc biệt là ba người Tiêu Trường Phong, Bạch Tử Mục và Trương Đồng, thiếu điều muốn lột sạch người.
“Không có.” Ma Vương xua tay nói với bọn họ: “Bổn vương đã kiểm tra giúp các ngươi, không có thứ gì trên người, trừ phi là đồ vật bổn vương không thể phát hiện được, nhưng nếu bổn vương đã không phát hiện ra, có lẽ các ngươi cũng không thể tìm thấy nó.”
Khương Trúc lại hỏi Lôi Thần và nhận được kết quả tương tự.
Cuối cùng tám người cũng dừng lại, ngồi quanh đống lửa thảo luận.
“Không ổn, chuyện này không ổn chút nào.”
Trương Đồng giơ tay còn kém chút là thề: “Ta dám bảo đảm, bọn họ biết chắc chắn chúng ta ở đâu, các ngươi không biết đâu, lúc đó ba người chúng ta trốn ở dưới vách núi vẫn bị bắt, hơn nữa bọn họ không hề chần chừ mà đánh thẳng về nơi chúng ta đang trốn!”
Khương Trúc duỗi tay đập tay hắn ta xuống: “Được rồi được rồi, chúng ta chắc chắn tin ngươi, nhưng hiện tại vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.”
Nói xong nàng đột nhiên nhớ tới chuyện cũ mà Chúc Long đã kể, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người nói: “Nhưng ta nghe nói trong đại chiến Ma tộc lần trước, Ma Tam đã từng bắt giữ dị tộc với số lượng lớn, cũng bắt rất chuẩn xác, không biết có phải cũng dùng biện pháp tương tự không nữa.”
Mấy người Bạch Vi sửng sốt: “Còn có chuyện này sao?”
Ma Vương nghĩ ngợi, nhắc nhở: “Năm đó bắt giữ được dị tộc là vì dị tộc có thể chất bất đồng, cho nên mới có thể phát hiện.”
“Có lẽ trải qua ngàn năm, Ma Tam kia lại thăng cấp?” Bạch Vi nói.
Khương Trúc gật đầu: “Có lẽ vậy.”
“Thôi, tạm thời bỏ qua chuyện này, chúng ta mang đồ tốt từ Vô Cực thành về cho các ngươi.”
Khương Trúc lấy ra một đống bảo vật từ túi trữ vật, còn có ba miếng ngọc bội.
Trước đó ở Vô Cực thành đã đưa cho đám người Bạch Vi mỗi người một cái, dùng để che giấu khí tức, hiện giờ cũng làm cho ba người Tiêu Trường Phong, sau này dù không có nàng bên cạnh, chỉ cần bọn họ không dùng linh lực, cũng có thể che giấu khí tức.
Trương Đồng kinh hãi đến suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Khỉ thật, Long Huyết Hổ Phách, nghe nói có thể tăng lên một tiểu cảnh giới mà không có tác dụng phụ! Mẹ kiếp, còn có Bồ Đề Tâm, đây chính là thứ tốt phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma, còn có Lăng Vân Tiên quả... Các ngươi... Ai ui... Ta thật không biết phải nói sao đây, chẳng lẽ đây là núp bóng quan lớn trong truyền thuyết?”
Mấy người Khương Trúc nhìn nhau cười: “Không chỉ vậy, còn có “Triêu Văn Hữu Đạo” trong truyền thuyết!”
Trương Đồng hâm mộ chảy nước mắt: “Mẹ nó, ba tháng nay các ngươi may mắn quá vậy! Chẳng lẽ là vét sạch một bí cảnh lớn?”
Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục cũng kinh ngạc.
Bọn họ vừa lấy ra nhiều bảo bối như vậy, mỗi bảo bối đều là loại tuyệt thế, cho dù dùng bao nhiêu linh thạch cũng không thể mua được.
Mấy người Mục Trì cười lấy đồ vật ra cho ba người bọn họ chọn: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đột phá, đặc biệt là Trương Đồng, chỉ còn một mình ngươi vẫn ở Kim Đan, chúng ta đều đã đột phá Nguyên Anh.”
Trương Đồng bò dậy, đứng thẳng tắp, nghiêm túc hành lễ với mấy người Khương Trúc: “Vâng, tiểu đệ bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Điều này khiến mấy người bật cười.
Giữa tiếng cười nói vui vẻ, Hác Phú Quý ngồi một mình ở cửa hang, nhìn gió tuyết vần vũ bên ngoài, trong đầu quanh quẩn cuộc trò chuyện vừa rồi của mấy người, trong lòng có hàng ngàn suy nghĩ.
Hắn không muốn hoài nghi bất kỳ ai.
Nhưng tại sao...
Rõ ràng hắn đã cứu Tô Thiên Tuyết từ trước, còn giúp nàng ta dưỡng thành Ma Cốt, nhưng tất cả chuyện này vẫn phát sinh?
Chẳng lẽ hắn không thay đổi được kết cục sao?
Vậy hắn trở về có ý nghĩa gì?
Hắn không rõ.
Khương Trúc quay đầu nhìn về phía Hác Phú Quý đang ngồi một mình ở bên ngoài, đôi mắt hơi cụp xuống.
Trước khi nàng cho hắn ngọc bội, trên người hắn cũng đã không có khí tức, ẩn giấu rất kỹ.
Nếu như trước đây sở dĩ hắn che giấu khí tức tốt như vậy thì nhất định là do hắn không sử dụng linh lực nhiều, hơn nữa tu vi của hắn cao hơn bọn họ rất nhiều.
Nhưng sau này... Đúng, trước khi tiến vào Vô Cực thành, bắt đầu từ lúc đó, cả người hắn dường như không tồn tại.
Khi đó nàng nghĩ chính hắn có bảo bối gì đó, nhưng ở trong Vô Cực thành, hắn nghèo đến mức trông không giống diễn xuất, điều này khiến nàng rất khó hiểu.
Hác Phú Quý...
Rốt cuộc ngươi là ai?