Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 379

 

Đèn đỏ như thể đã bị nhấn nút tạm dừng, trên đường phố xe cộ tấp nập, những tòa nhà cao tầng vươn lên trời cao báo hiệu đây là một nền văn minh hoàn toàn khác với Tu Tiên giới.

Khương Trúc từ bệnh viện chạy ra, chạy thẳng ra đường, tiếng người ồn ào và tiếng còi xe bao quanh cô.

Mọi thứ hoàn toàn khớp với hình ảnh trong ký ức.

Một chiếc ô tô nhỏ lao nhanh về phía Khương Trúc, cô theo phản xạ giơ tay định sử dụng linh lực, nhưng chỉ nghe thấy tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên đầy chói tai.

Sau đó là tiếng chửi bới truyền tới.

“Điên à, không thấy đèn đỏ hả? Muốn làm siêu nhân đến phát điên rồi.”

“Xin lỗi, xin lỗi, con bé đang bị bệnh.” Bố Khương đuổi theo sau chạy tới.

Khương Trúc ngây người nhìn vào đôi tay của mình.

Mẹ Khương ôm chặt lấy cô, không cho cô tiến thêm một bước, nghẹn ngào nói: “Tiểu Trúc, về nhà, chúng ta về nhà.”

Bố Khương và mẹ Khương đang gọi điện thoại trong phòng khách.

Khương Trúc ở trong phòng của mình.

Trên màn hình máy tính trước mặt, thanh tìm kiếm ghi dòng chữ “Hôm nay tiểu sư muội kiều mềm cũng được cưng chiều”, rất nhanh, giao diện hiện lên một câu:

“Xin lỗi, Tiểu Phiên tạm thời không tìm thấy cuốn sách bạn muốn~”

Khương Trúc lại thử tìm tên Tô Thiên Tuyết, nhưng vẫn không có kết quả.

Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng nói của bố mẹ:

“Vừa tỉnh dậy ở bệnh viện con bé đã như vậy, miệng cứ nói mấy từ linh tinh, linh lực tu tiên gì đấy, còn nói có người đang chờ con bé.”

“Con gái tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tinh thần căng thẳng cao độ dẫn đến ảo giác, mất bao lâu mới khỏi?”

“Con bé mới 23 tuổi, bác sĩ, ngài nhất định phải giúp con gái tôi.”

Khương Trúc ngồi ngây ngốc trên ghế, bàn học trước mặt cô cao ngang với bàn học trong ký ức.

Cô cũng nghĩ rằng mình đã xuất hiện ảo giác.

Sau đó, Khương Trúc không tiếp tục đi làm, bố mẹ cũng không cho phép cô đi lại khắp nơi, mẹ Khương ở nhà với cô cả ngày.

Mỗi ngày cô đều ra ban công ngồi phơi nắng một chút, trên ban công nhỏ mới được trồng thêm nhiều loại hoa cỏ, bác sĩ đến kiểm tra nói rằng như vậy có lợi cho việc hồi phục của cô.

Mẹ Khương đang tưới hoa nhìn về phía Khương Trúc đang nằm nhắm mắt trên ghế dài, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Ánh nắng chiếu lên, cả người cảm thấy rất ấm áp, sự an nhàn này khiến Khương Trúc ngủ say.

Nhưng không lâu sau, một viên đá bất ngờ rơi xuống người cô, đánh thức cô khỏi giấc mơ.

Cô ngồi dậy, nhìn thứ rơi vào lòng mình.

Viên đá này, cô nhận ra.

Đó là một viên Lưu Ảnh thạch.

Khương Trúc vừa định giơ tay chạm vào, thì bỗng nhiên một hình chiếu khổng lồ xuất hiện trên không trung, những cuộc đối thoại quen thuộc từ trong đó vang lên rất rõ ràng:

“Các ngươi nhanh lại đây, chiến đội Tiểu Cường của chúng ta hôm nay chính thức thành lập, dùng viên Lưu Ảnh thạch ghi lại một chút nhé!”

Thứ xuất hiện đầu tiên trên màn hình là gương mặt phóng đại của Khương Trúc, sau đó Mục Trì miễn cưỡng bước tới.

“Tên gì mà tệ thế, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Đến rồi đến rồi.”

Bạch Vi vui vẻ đặt tay lên vai nàng, tay còn lại đẩy Nghệ Phong Dao tiến lại gần.

Tiêu Trường Phong ôm kiếm đứng bên cạnh, Bạch Tử Mục cười mỉm, Trương Đồng hơi nghiêng người, nhìn họ cười không ngớt.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, hình ảnh trong màn hình hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết.

Khương Trúc đắm chìm dưới ánh mặt trời, che mặt khóc thảm thiết.

Mẹ Khương vội vàng chạy lại ôm chặt cô, cũng khóc theo: “Tiểu Trúc, con làm sao vậy?”

“Là thật, mẹ ơi, họ đều là thật, mẹ hãy tin con…”

Khương Trúc khẩn thiết muốn để lộ viên Lưu Ảnh thạch trong lòng, cúi đầu lại phát hiện lòng mình trống rỗng.

Trên khuôn mặt còn vương nước mắt của cô có chút hoảng sợ, hai tay tìm kiếm khắp người: “Thật sự có, con thấy nó, nó vừa ở trong lòng con.”

Vừa khóc vừa nói nó ở đây, Khương Trúc nằm sấp xuống tìm khắp nơi.

Mẹ Khương bên cạnh yên lặng nhìn cô, khóc nức nở.

Sau khi ra viện, lần đầu tiên Khương Trúc ra ngoài là vào ba tháng sau.

Mẹ Khương nói sẽ đưa cô ra biển đi dạo thư giãn. 

Thu Vũ Miên Miên

Khương Trúc dựa vào cửa kính xe, nhìn cảnh vật phía ngoài lùi lại, nhưng ánh mắt của tài xế liên tục nhìn cô khiến cô không thể làm ngơ.

“Chúng ta đi đâu?” Khương Trúc hỏi.

“Đến một bãi biển ở nước ngoài, tiện thể đến một bệnh viện tốt hơn xem thử.”

“Con không bị bệnh.”

Mẹ Khương nắm tay cô: “Chúng ta chỉ đi xem thôi, được chứ?”

Khương Trúc không nói gì nữa.

Xe rời khỏi khu vực thành phố một cách nhanh chóng, đến một nơi hẻo lánh.

Xuống xe, Khương Trúc nhìn thấy một cánh cửa sắt đặc biệt tối tăm, giống như cánh cửa nhà tù, cổ xưa, u ám, khiến người ta rùng mình.

Qua cánh cửa có thể thấy một khu vườn nhỏ bên trong, cỏ hoa xanh đậm, một con mèo đen lớn đang đuổi theo và cắn xé những con chim bay, cùng với một nhóm người mặc trang phục bệnh nhân, đang nhìn chằm chằm vào cô.

Chiếc xe phía sau đã sớm rời đi.

Từ trong cánh cửa sắt, vài bác sĩ mặc áo trắng cùng một nhóm y tá cũng mặc áo trắng bước ra.

Trang phục của họ quá trắng, trắng toát đến mức đáng sợ, gần như giống như tang phục.

Bác sĩ dẫn đầu nhìn Khương Trúc từ trên xuống dưới, sau đó cầm bút và giấy viết viết, đồng thời nói: “Cô gái này là Khương Trúc, đúng không? Bị rối loạn ảo giác và hoang tưởng, còn thêm mất kiểm soát cảm xúc nhẹ, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy vào phòng loại A.”

Khương Trúc đột ngột quay đầu nhìn người bên cạnh: “Mẹ, mẹ định đưa con vào bệnh viện tâm thần sao?”

Mẹ Khương vội vàng kéo cô lại giải thích: “Không phải, không phải… Mẹ thật sự không biết phải làm thế nào, nhìn con như vậy mẹ cũng rất đau lòng, Tiểu Trúc, mẹ không hiểu sao con lại trở thành như vậy…”

Ngực Khương Trúc phập phồng mạnh mẽ, đôi mắt đầy vẻ không thể tin: “Con nói thật, mẹ không tin con, mẹ còn muốn nhốt con lại sao?”

“Không phải, không phải, chỉ là vào đó điều trị một thời gian, mẹ sẽ ở bên con…” Mẹ Khương nhìn cô với đôi mắt ướt lệ.

“Thưa bà, không thể nói lý lẽ với người tâm thần, để chúng tôi làm đi.”

“Đưa cô ấy vào trong.”

Một nhóm người mặc áo trắng lập tức tiến về phía cô.

Ánh mắt Khương Trúc hơi tối lại, quay đầu chạy như điên về phía sau.

Cô nghe thấy mẹ Khương ở phía sau đuổi theo bảo cô dừng lại, nhóm bác sĩ và y tá cũng đuổi theo sau.

Con đường dưới chân càng lúc càng hẹp, nhưng tầm nhìn phía trước lại càng chạy càng rộng, đến cuối cùng gần như không có bất kỳ vật cản nào.

Gió lạnh buốt từ mặt biển thổi đến, Khương Trúc chạy đến bờ vực không khỏi rùng mình.

“Tiểu Trúc, chỗ đó nguy hiểm lắm, mau quay lại, lại đây với mẹ.”

Khương Trúc quay người, chỉ thấy mẹ Khương đưa tay về phía cô, phía sau bà là một nhóm người mặc áo trắng.

“Mẹ tôi sẽ không đưa tôi vào bệnh viện tâm thần đâu, các người là giả đúng không?!”

Khương Trúc quay lưng lại đón gió biển, bước nhanh về phía bờ vực.

“Đừng, Tiểu Trúc…!”

“Tõm…”

Cảm giác mất trọng lực ngắn ngủi sau khi chìm vào nước biển, ngay lập tức bị cảm giác nặng nề và ngạt thở thay thế, Khương Trúc cảm thấy nước biển tràn vào mũi, mắt, miệng, ngập vào nội tạng của cô.

Ánh sáng xanh phản chiếu từ nước biển nổi lên và chìm xuống trước mắt cô.

Ý thức của cô không ngừng chìm xuống, mí mắt ngày càng nặng, cho đến khi hoàn toàn nhắm lại.

 

Khương Trúc tưởng rằng mình đã chết.

Cô còn nghĩ rằng mình sẽ trở về Tu Tiên giới.

Nhưng không.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Khương Trúc lại tỉnh dậy trong bệnh viện.

Bên cạnh vẫn là bố mẹ không rời nửa bước.

“Tiểu Trúc, con cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?” Mẹ Khương đứng bên giường cúi người hỏi han.

“Không.” Khương Trúc nghe thấy mình nói.

Cô ngẩng đầu lên, trần nhà trắng đến gần như vô hình khiến lòng cô cũng trở nên trống rỗng.

Cô dường như thật sự đã trở về thời đại văn minh và trật tự đó.

Trong những ngày nằm viện sau đó, Khương Trúc không nhắc đến Tu Tiên giới, giống như người bình thường, đọc sách, xem phim, thỉnh thoảng lướt điện thoại, nói chuyện với bố mẹ.

Khi xuất viện, bố Khương mẹ Khương đều gần như vui mừng khôn xiết.

Khương Trúc quay đầu nhìn khuôn tươi cười của bố mẹ, lại ngước nhìn ánh nắng chói chang.

Ở giữa thành phố hiện đại náo nhiệt, những ký ức hỗn loạn trong đầu tan biến, như giấc mơ rời rạc.

Mẹ Khương đến kéo cô: "Tiểu Trúc, chúng ta về quê nghỉ ngơi một thời gian, con cũng điều chỉnh lại."

"Quê nhà chắc không có bệnh viện tâm thần nhỉ?"

"Con bé này, còn dám lấy chuyện này ra đùa."

Mẹ Khương giơ tay định đánh Khương Trúc, thấy con gái cúi người chui vào xe, sự chua xót trong lòng biến mất, cũng mỉm cười lên xe.

Sự hồi phục của Khương Trúc khiến gia đình trở lại đúng quỹ đạo.

Sau khi trở về quê, bố Khương bắt đầu chạy xe, mẹ Khương thì đưa Khương Trúc lên thị trấn, đến cửa hàng thời trang của chị em để giúp đỡ.

Về phần thời gian rảnh rỗi khác, Khương Trúc thường đi dạo trên những con đường ven ruộng.

Xung quanh cánh đồng đó mọc đầy cỏ đuôi chó, nhìn xa trông giống như đồng cỏ, nhất là khi gió thổi qua, những đám cỏ đuôi chó uốn lượn như sóng dưới bầu trời.

Khung cảnh thanh bình như vậy có thể giúp Khương Trúc gạt bỏ những hình ảnh trong đầu.

"Mau đưa kiếm cho tớ, chúng ta sắp thành công rồi." Một giọng nói non nớt được gió đưa vào không trung.

Khương Trúc đi theo hướng thảm cỏ nghiêng xuống.

Một nhóm trẻ vị thành niên xuất hiện mờ ảo trong màu xanh biếc, một người trong số đó vung cây gậy trong tay, tạo ra một luồng kiếm khí, gió lớn theo đó thổi tới khiến những đám cỏ đổ xuống.

Một vài đứa trẻ khác nhảy nhót vỗ tay.

"Đến lượt tớ rồi, đến lượt tớ làm hiệp sĩ, tớ muốn là anh hùng cứu mỹ nhân."

“Nhưng tớ là con trai.”

“Không sao, cậu có thể là một cậu bé đẹp trai.”

“Tớ sẽ hóa thân thành con rồng xấu xa, gừ gừ, tớ sẽ bắt cóc cậu bé đẹp trai nhất, và phun lửa thiêu rụi tất cả kẹo của các cậu.”

“Cậu đẹp trai bị con rồng xấu xa bắt cóc, cứu tớ với!!!”

“Anh hùng này sẽ không để cậu bị con rồng bắt cóc, xem chiêu!”

“Phụt—, con rồng bị cậu đánh c.h.ế.t rồi.”

“Aaa, chúng ta cùng cứu thế giới!”

“Hahaha.”

Một nhóm trẻ con nằm trên bãi cỏ cười đùa.

Khương Trúc cười nhẹ một tiếng: “Ngốc thật.”

Cô bé nghe thấy âm thanh, cười tươi chạy lại: “Chị ơi, chị có muốn diễn một tập về cứu thế không?”

Khương Trúc cúi đầu nhìn cây gậy được đưa tới, đưa tay nắm chặt cán.

Cô bé vui vẻ vỗ tay, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: “Diễn vai chính thì không được bỏ cuộc nhé.”

Khương Trúc ngẩn ra một chút, sau đó nở một nụ cười nhẹ: “Được.”

“Ái chà, tớ sẽ diễn vai phản diện, tớ là đại ma vương có thể triệu hồi quân đoàn quỷ!”

“Tớ muốn làm hiệp sĩ rồng thiêng.”

“Không, cậu làm ngựa của tớ, hehe.”

“Tớ không muốn, tớ muốn diễn hiệp sĩ rồng thiêng.”

“Cậu diễn một chút thôi mà, cầu xin cậu…”

“…”

Khuơng Trúc đã tìm thấy điều mình muốn làm:

Dùng chữ viết để ghi lại những câu chuyện trong đầu, hoặc cùng bọn trẻ chơi cứu vớt thế giới.

Còn những câu chuyện đó có thật hay không, những người trong đó thật sự tồn hay chỉ là ảo tưởng, không cần phải lặp đi lặp lại để chứng minh.

Dù thế gian có tin hay không, Khương Trúc vẫn muốn đưa một không gian khác cho thế giới biết, đó sẽ là chứng minh cho sự tồn tại của họ.

Nhiều năm sau, “Hôm nay tiểu sư muội kiều mềm cũng được cưng chiều” vẫn chưa xuất hiện trên mạng, nhưng “Dám dùng trường kiếm c.h.é.m trời xanh” đã xuất hiện.

Khương Trúc đã dùng ba năm để viết nên thế giới trong đầu, ban đầu cô không viết kết thúc, nhưng sau đó cô đã bổ sung một dấu chấm hoàn hảo.

Bởi vì cô tin rằng họ sẽ thắng, dù quá trình có gian nan.

“Sau khi đọc xong câu chuyện này, các bạn cũng đã đi một chuyến đến Tu Tiên giới.”

Khương Trúc ngồi trước máy tính gõ xuống chữ cuối cùng, những áp lực, đau khổ, vật lộn, mơ hồ và nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng tìm thấy nơi an nghỉ.

Cô nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế, cảm quan được phóng đại vô hạn, mọi thứ xung quanh như những mảnh gương vỡ, những góc cạnh sắc nhọn biến thành tinh tú tỏa sáng trong bóng tối vô tận.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Tu Tiên giới bừng lên một tia kim quang.

Linh lực hùng mạnh mang theo Thiên Lực từ Thiên Bia cùng trào ra, Khương Trúc, người đang ở trung tâm của gió lốc thăng cấp, lơ lửng giữa không trung, Vạn Quân Kiếm lấp lánh lôi quang xoay quanh nàng.

Những Ma tộc và Linh tu đang giao tranh hơi ngẩng đầu, chỉ nghe “rầm” một tiếng, bầu trời và đất đai ở phía đông bắc bỗng xuất hiện một Thông Thiên Trụ toàn thân như ngọc.

Thiên Lực trang nghiêm và hùng vĩ từ Thiên Trụ tuôn ra, lấy Thiên Trụ là điểm khởi đầu, phong ấn như một cánh cửa từ từ đóng lại, chỉ trong chốc lát đã ngăn cách Tu Tiên giới và Vạn Ma Quật cả trăm dặm.

“Ngộ ra rồi, Niệm Nhất đã ngộ ra rồi!”

Tiếng hô đầy run rẩy đó ngay lập tức thổi bùng lên tinh thần chiến đấu của các Linh tu.

Các Linh tu ở phía đông bắc được giải phóng, lập tức không ngừng nghỉ từ phương bắc chạy về phía trung tâm.

Khương Trúc lơ lửng trên không mở đôi mắt kim sắc, kim liên trên trán tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tay phải nhẹ nhàng nắm lại, Vạn Quân Kiếm tự động bay vào tay.

Hình ảnh nữ thần cầm trường kiếm xuất hiện ngay sau lưng nàng, lôi quang tím và ngọn lửa màu lưu ly xoay quanh thân.

“Xoẹt—”

Kiếm khí xé toạc không gian, chỉ trong chốc lát đã bay về phía Ma Tứ đang tấn công Tiêu Trường Phong.

Ma Tứ đang giao tranh với các Linh tu đột nhiên quay lại, khi nhận ra đối thủ đang đến với sức mạnh hùng hậu, vẻ mặt lập tức biến đổi, hai tay nâng ma khí lên chắn, tiếng va chạm lại vang vọng khắp trời đất, ánh lửa và lôi quang nhấp nháy, đôi mắt đỏ và vàng giao nhau giữa không trung.

Khương Trúc khẽ nở nụ cười sắc lạnh, nói: “Yên tâm mà đến Hoàng Tuyền.”

Con ngươi Ma Tứ co mạnh lại, thấy một ảo ảnh tắm trong lôi quang từ thân kiếm phóng ra, cùng với hình ảnh nữ thần hiện ra sau lưng Khương Trúc.

Cùng lúc đó, Vạn Quân Kiếm trong tay nàng như lần đầu tiên phát huy sức mạnh của một thần kiếm, mạnh mẽ không thể ngăn cản.

“Xoẹt—”

Kiếm quang xuyên qua cơ thể hắn ta, chỉ trong nháy mắt Khương Trúc cầm kiếm đã xuất hiện sau lưng hắn ta, hai thần ảnh vẫn đứng đằng sau nàng.

Sau khi tấn công một đòn, Khương Trúc không dừng lại, lập tức lướt qua tiếp tục lao tới Ma Nhị.

Hiện tại trên người nàng còn sót lại Thiên Lực, nàng phải tiêu diệt hết những Ma tộc còn lại.

Nguyệt Hoa xuất hiện giữa không trung, theo nàng lao vào chiến đấu với Ma tộc.

Sau ba nhịp thở, Ma Tứ ở lại nguyên chỗ đột nhiên bị bao vây bởi vô số kiếm khí, ẩn chứa kiếm ý Hóa Thần mang theo Thiên Lực liên tục đập tan ma hồn của hắn ta.

"Bùm—"

Ma Tứ hóa thành một đám ma khí bay vào không trung, lại bị một luồng linh lực không biết từ đâu bay đến đánh tan hoàn toàn.

 

Bình Luận (0)
Comment