Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 66

“Ầm ầm ——”

Sắc trời kịch liệt thay đổi, một tia sét to bằng cánh tay từ trên không trung đánh xuống sâu trong mộ kiếm.

Trong tiếng sấm vang dội, một thanh trường kiếm màu đen bạc từ từ bay lên không trung.

“Ầm ầm ——”

Lại một tia sét đánh thẳng vào thân kiếm, điện quang chói mắt không ngừng chớp lóe.

Cảnh tượng này không cần nghĩ cũng biết là ai.

Đại Ma Vương oán hận nghiến răng ken két.

Vạn Quân, lão già thối tha kia, sao không đánh c.h.ế.t ngươi luôn đi!

Tam Thanh híp mắt, vô thức chắn trước người các đệ tử, bảo bọn họ lùi về sau mấy bước.

Không ngờ lại là Vạn Quân Kiếm.

Vạn Quân Kiếm là Thần kiếm trời sinh, còn được gọi là thanh kiếm chính nghĩa, là thanh Thần kiếm duy nhất không có sát khí.

Thanh kiếm chính nghĩa, chỉ c.h.é.m kẻ ác.

Không biết là ai kinh động đến nó...

Đang nghĩ ngợi, Khương Trúc ở phía sau đột nhiên kêu lên một tiếng “móa nó”, sau đó cả người bị hút lên, bay thẳng đến trung tâm tia sét.

Nàng bay quá nhanh, thậm chí Tam Thanh và Độ Chân còn không kịp túm lấy nàng.

Hơn nữa do tốc độ quá nhanh, cơ thể Khương Trúc không thể giữ thăng bằng trên không trung, tay không ôm vững Hắc hồ ly, chỉ chốc lát sau, một xác ướp màu trắng rơi xuống từ trên không trung.

“Lão già thối tha, ngươi không thể kêu một tiếng sao, muốn bổn Đại Vương ngã c.h.ế.t à?”

Hắc hồ ly vặn vẹo thân thể trên không trung, âm thanh đứt quãng suốt chặng đường.

“Các sư huynh, nhất định phải đỡ lấy ta đó, các huynh cũng không muốn nhìn thấy sư muội khóc đâu đúng không?”

Vạn Quân đáng chết!!

Bổn Đại Vương thề không đội trời chung với ngươi!!

Ngay khi sắp tiếp đất, Hắc hồ ly sợ hãi nhắm chặt mắt.

Chờ mãi, cơn đau trong dự kiến ​​vẫn chưa tới.

Tam Thanh phi thân lên đón được nó.

Ma Vương thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm rách kia.

Khương Trúc không cảm xúc bay đến trước mặt thanh kiếm, đứng đối mặt với nó trên không trung.

Đột nhiên, một trận pháp kí khế ước khổng lồ xuất hiện bên dưới một người một kiếm.

Ma Vương tức muốn chết, nó nhảy xuống từ trên người Tam Thanh, chỉ thẳng lên trời chửi:

“Ngươi bị sét đánh hỏng đầu óc rồi sao, mở to mắt chó của ngươi ra mà xem cho kỹ, nàng là khế ước giả của bổn Đại Vương.”

“Ngươi bị bệnh à, ngươi không có khế ước giả sao? Ta kí khế ước với nàng, ngươi cũng muốn kí khế ước? Đồ cái thứ bắt chước.”

Trường kiếm trên không trung xoay một vòng.

Một tia sét đánh xuống bên chân Ma Vương.

“...”

“?”

Thu Vũ Miên Miên

Còn chưa kí khế ước đã kiêu ngạo như vậy, nếu khế ước được lập rồi thì còn đến mức nào nữa.

Ma Vương tức giận đến giậm chân, nhanh chóng leo lên một cái cây cao lớn, bổ nhào qua từ trên ngọn cây.

“Ngươi không được phép kí khế ước với nàng, dừng tay lại cho bổn Đại Vương!”

Trường kiếm cố ý đợi hai giây, ngay khi Hắc hồ ly sắp chạm vào nó, trận pháp kí khế ước lại được kích hoạt.

Trận pháp đánh bay Hắc hồ ly, biến nó thành một ngôi sao băng rơi xuống đất.

Các sư huynh Vạn Phật Tông nhìn nhau, vội vàng chạy tới, đào nó ra khỏi hố sâu hai mét.

“Ngươi đừng lo lắng, đó là Vạn Quân Kiếm, tiểu sư muội và nó lập khế ước chỉ có lợi không có hại.”

“Đúng vậy, mặc dù ngươi bảo vệ chủ nhân khiến chúng ta rất vui nhưng ngươi cũng đừng quá kích động.”

“Hít sâu, hít sâu, đừng lo lắng.”

Các ngươi thì biết cái gì.

Ma Vương đột ngột đứng dậy.

Chân bị chuột rút.

“Ôi chao, chân của ta... Chân của ta...”

Không lâu sau, quá trình ký khế ước hoàn thành, Khương Trúc được đưa xuống, đồng thời còn có một thanh kiếm đi theo.

Kẻ thù gặp mặt, cực kỳ đỏ mắt.

Thế là, Khương Trúc còn chưa kịp đến gần, một kiếm một hồ ly đã lao vào đánh nhau.

Khương Trúc: “?”

Các sư huynh khác: “?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-66-nguoi-khong-duoc-ki-khe-uoc-voi-nang-dung-tay-lai-cho-bon-vuong.html.]

Tiếng kêu của hồ ly xen lẫn tiếng kiếm reo vang vọng khắp nơi yên tĩnh này, có vẻ như đang cãi nhau om sòm.

“Bảo ngươi đừng kí khế ước mà, sao ngươi lại mặt dày như vậy chứ.”

“Ta muốn kí khế ước thì kí khế ước, liên quan gì đến ngươi?”

“Biết thế nào là đến trước đến sau không? Sao da mặt ngươi lại dày như vậy, đồ thiếu đánh, thanh kiếm rách, có tin bổn Đại Vương luyện hóa ngươi luôn không.”

“Xem ra năm đó ngươi vẫn chưa nếm đủ mùi vị bị một kiếm xuyên tim, vậy để ta cho ngươi thêm mấy nhát kiếm nữa, đ.â.m c.h.ế.t ngươi con hồ ly thối tha, băm ngươi thành trăm mảnh.”

“Ngươi mới c.h.ế.t ấy, ngươi c.h.ế.t trước đi.”

“Ngươi mới đi tìm chết, ngươi là người c.h.ế.t đầu tiên.”

“...”

Một thanh kiếm đuổi theo m.ô.n.g một con hồ ly đánh tới đánh lui, một con hồ ly đè lên một thanh kiếm vừa cắn vừa gặm.

Đây là cảnh tượng gì thế này?

“Tiểu sư muội, kiếm của muội hình như có thù oán với hồ ly...”

Khương Trúc không cảm xúc đi tới, một chân giẫm lên đuôi hồ ly, một chưởng đánh thanh kiếm vào lòng đất.

Xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.

“Nếu đã là tiểu đệ của ta, vậy phải tuân thủ quy củ, hai tư sáu Ma Vương bị đánh, ba năm bảy Lôi Điện bị đánh , chủ nhật, các ngươi đều phải bị đánh.”

Lôi Điện?

A ha ha ha ha ha.

Ma Vương cũng mặc kệ những chuyện khác, ôm bụng lăn lộn cười nhạo trên mặt đất.

“Chết cười bổn Đại Vương, Lôi Điện ha ha ha, tên quê mùa, giống y như ngươi, cực kỳ phù hợp với khí chất của ngươi ha ha ha.”

Trường kiếm lập tức không chịu, kêu to không ngừng.

“Dựa vào cái gì nó được gọi là Ma Vương, ta lại gọi là Lôi Điện? Chuyện này không công bằng!”

Khương Trúc và nó có khế ước, đương nhiên có thể nghe được giọng của nó.

Không hài lòng sao?

“Vậy gọi ngươi là Lôi Thần đi, một Ma Vương một Lôi Thần, tương xứng.”

“Ta có tên...”

“Được, không nói lời nào coi như ngươi đồng ý.”

“...” Rốt cuộc là ai không nói chuyện.

Ma Vương ôm bụng cười: “Vạn Quân, ngươi cũng có ngày hôm nay.”

“Ngươi thì tốt đẹp chỗ nào? Tên gì ngây thơ, còn Ma Vương.”

Ma Vương bị đ.â.m trúng chỗ đau, tim nghẹn lại, lặng lẽ rút đuôi của mình ra, trèo đến bên hông Khương Trúc treo lơ lửng không lên tiếng...

Còn có ai biết nguyên danh của nó là Cửu Phi sao...

Cái tên khí phách như vậy đã bị Ma Vương dễ dàng thay thế, nó thật sự hận.

Vạn Quân Kiếm cũng đắm chìm trong đau buồn của cái tên Lôi Thần này, cắm ở trong đất không tiếp tục ầm ĩ nữa.

Thấy tiểu sư muội cuối cùng cũng xử lý xong chuyện nhà, các sư huynh mới tiến tới.

“Hay là tiểu sư muội dùng vải bọc kiếm lại trước, chờ trở về tông môn lại mời trưởng lão Như Tâm hỗ trợ luyện chế một cái.” Độ Chân nói xong lấy ra một tấm vải trắng.

Bọn họ đều là Phật tu, vỏ kiếm là tuyệt đối không có.

“Không cần không cần, ta có.”

Khương Trúc xua tay, cúi đầu tìm kiếm trong túi trữ vật.

Lúc trước khi nàng học luyện khí, đã luyện rất nhiều thứ để luyện tập, gần như cái gì cũng có.

Một lúc lâu sau, nàng lấy một thứ đen thui từ trong góc túi trữ vật ra.

“Tìm được rồi, dùng tạm đi.”

Lôi Thần nhìn vỏ kiếm toàn thân thô ráp màu đen kia, không có tí trang sức và viền vàng nào, toàn thân đều kháng cự.

Khương Trúc đưa tay cầm vỏ kiếm, kết quả kiếm lại tự mình trốn sang bên trái?

Nàng lại chộp về bên trái, kiếm lại tránh sang bên phải.

Liên tiếp bắt nhiều lần đều không bắt được, Khương Trúc cạn lời.

Ma Vương che miệng cười trên nỗi đau của người khác: “Tên nhóc này chê bai quan tài của ngươi... Không phải, chê bai vỏ kiếm của ngươi kìa, loại kiếm không nghe lời này không thể nhận, không bằng ném nó ở đây đi, chúng ta đi nơi khác tìm bảo bối.”

Khương Trúc dừng một chút, lặng lẽ nhìn vỏ kiếm của mình.

Quan tài?

Hình như có chút giống...

Lôi Thần lại cho rằng nàng đang thật sự suy nghĩ.

Toàn thân xì xì b.ắ.n ra tia chớp, nhanh như chớp chui vào trong vỏ kiếm, còn chủ động mang vỏ kiếm bay lên an ổn tựa vào sau lưng Khương Trúc.

Thấy hai đứa cuối cùng cũng ngoan ngoãn, Tam Thanh bảo các đệ tử kiểm tra xem có bị thương hay không, sau đó chuẩn bị rời khỏi mộ kiếm.

Bình Luận (0)
Comment