Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 92

Đệ tử phụ trách cộng điểm hô to, hoàn toàn đặt dấu chấm hết cho trận thi đấu này, cũng thành công kéo bầu không khí của Đại hội tông môn lên đến cao trào.

Ma Vương vẫn luôn ngẩng đầu xem kịch, kiêu ngạo nói: “Tạm được, không mất mặt bổn vương.”

Nói xong thì bị Khương Trúc nhấc lên, nhét về bên hông cùng với Lôi Thần.

Mấy người Mục Trì bên ngoài khu thi đấu thì lặng lẽ dùng Lưu Ảnh thạch ghi lại thời khắc đỉnh cao của Khương Trúc.

Bọn họ chỉ là những vai hề, còn ghi lại toàn bộ quá trình.

Trương Đồng càng đau lòng hơn, hắn ta còn dùng tận bốn khối Lưu Ảnh thạch để ghi lại nữa chứ.

Nếu mang về coi đi coi lại, buổi tối sẽ không ngủ được mất.

Đệ tử Vạn Phật Tông lại rất vui vẻ, Huyền Tịch và Thiền Tâm lần lượt vỗ vai an ủi những người khác, nếu như bỏ qua khóe miệng không tài nào đè xuống được của bọn họ, thì cảnh tượng trông cũng khá hài hòa.

Mục Trì đột nhiên nhớ tới một chuyện, đen mặt chất vấn Huyền Tịch và Thiền Tâm: “Vậy nên lần trước ở trong bí cảnh, Tiểu Trúc Tử dùng Huyền Thiên Công của Quy Nhất Tông chúng ta đúng không?”

Dù sao hắn nhớ rõ lúc ấy bị vây trong trận pháp, hai tên ngốc Trương Đồng và Nghệ Phong Dao múa trước mặt nàng.

Nếu nàng có thể học trực tiếp kiếm thuật Vô Cực, vậy tất nhiên công pháp của bọn họ cũng không thành vấn đề.

Nếu hắn không nói thì những người khác đều quên mất có chuyện nhỏ này, ký ức đang dần bị lãng quên đột nhiên bắt đầu tấn công tất cả mọi người.

Sắc mặt Nghệ Phong Dao và Trương Đồng hoàn toàn trở nên tái mét.

Bọn họ cũng là hai người bị oan mà!!

Huyền Tịch và Thiền Tâm nhìn nhau một cái, chột dạ nói: “Có lẽ vậy.”

Từ trước đến nay con đường của tiểu sư muội rất hoang dã, bọn họ cũng có quản được đâu.

Có lẽ cái gì, chắc chắn là vậy!

Hơn nữa cả đám người bọn họ trở về còn phối hợp ghi lại một đoạn Lưu Ảnh với nàng, bây giờ đâu có mặt mũi đi chất vấn nàng, hỏi thêm lại phải cho nàng một lá cờ thưởng.

Chết tiệt, chuyện này là sao chứ.

Đúng là phục Lão Lục Khương Trúc thật, hài tử ngây thơ như bọn họ bị nàng lừa thảm rồi.

Đám người Mục Trì buồn thảm ngồi xổm trên đất, vẽ vòng tròn nguyền rủa nàng bước ra cửa thì rớt linh thạch.

Khương Trúc và Vương Bất Phàm ra khỏi không gian võ đài cùng lúc, lại xuất hiện lần nữa ở khu thi đấu.

Các đệ tử vây quanh như ong vỡ tổ.

Tất nhiên các sư huynh của Vạn Phật Tông khen sư muội nhà mình, vậy mà lại đánh thắng kiếm tu.

Đệ tử Kiếm Tông thì an ủi Vương Bất Phàm các loại, sợ hắn ta nghĩ quẩn, tâm đạo bất ổn, dù sao kiếm tu bọn họ thực sự hiếm khi có tình huống bại bởi người cùng cảnh giới.

Nhưng hiếm thấy là Mục Trì và Bạch Tử Mục cũng dẫn theo đệ tử Quy Nhất Tông và Thiên Diễn Tông chạy tới.

Nghệ Phong Dao vỗ vai hắn ta: “Đừng để trong lòng, Tiểu Trúc Tử từng đánh không ít người, ngươi nhìn đám người Phong Thanh Tông kia đi, bị đánh biết bao nhiêu lần mà vẫn tràn đầy tự tin như cũ.”

Mục Trì lời nói ý vị sâu xa: “Huynh đệ, ngươi không cần tự ti khi bại bởi Khương Trúc, thực lực của ngươi vẫn rất mạnh.”

“Là nàng quá biến thái thôi, nhìn một lần biết ngay, như vậy ai chịu cho nổi, nếu không phải nàng bước một cái qua cảnh giới luôn, ta cũng muốn so hai chiêu với nàng.”

“Ta biết, có thắng có thua, ta nghĩ thoáng mà.”

Vương Bất Phàm đã sớm ổn định tinh thần, tuy ít nhiều gì cũng có chút mất mát, nhưng cũng trong dự đoán.

Dù kiếm tu được công nhận là chiến lực mạnh, nhưng tuyệt đối không phải vô địch, huống chi đối phương cũng cầm kiếm đấy thôi.

Trương Đồng đứng phía trước chợt loé lên một ý nghĩ, hắn ta chỉ vào Khương Trúc, nói: “Trận đầu tiên nàng đánh với kiếm tu, không phải là vì học kiếm thuật đấy chứ…”

Về phần học kiếm thuật để làm gì, chẳng phải vừa nhìn là hiểu ngay à.

 

 

Tất nhiên là để đánh họ rồi.

Khương Trúc cười hì hì xoay người, vỗ vỗ Lôi Thần bên hông với mọi người, yên lặng đồng ý lời của hắn ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-92-bai-boi-khuong-truc-nguoi-khong-can-tu-ti.html.]

Còn không phải sao, học kiếm thuật là vì muốn đánh người của tông môn khác đó.

Mọi người nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Khương Trúc, chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn.

Mẹ nó.

Khương Trúc cười ác độc: “Vậy nên Trương Đồng, Nghệ Phong Dao, khi nào các ngươi ra sân?”

Trương Đồng và Nghệ Phong Dao: “Ngươi đừng tới đây aaaaa!”

“Ta không muốn đánh với ngươi!”

“Khặc khặc khặc, chẳng phải trước trận đấu nói muốn đánh ta à? Còn nói muốn nhường ta cơ đấy?”

“Tránh ra mau!”

“Đến đây, nói chuyện chút nào.”

Sau đó chính là tiết mục ngươi đuổi ta trốn, ngươi lại đuổi theo ta lại trốn dài đằng đẵng.

Khương Trúc học được kiếm thuật thì đuổi theo người của Quy Nhất Tông và Thiên Diễn Tông, nhân tiện còn muốn dạy dỗ đệ tử của Phong Thanh Tông.

Thu Vũ Miên Miên

Khu vực thi đấu bên này rất nóng, bên ngoài cũng không tốt hơn là bao.

Minh Huệ thì ở hét khản ở cổ bên ngoài, hận không thể cầm loa rống, trong chốc lát thật sự hấp dẫn không ít người đi lên hỏi thăm.

“Đây là thiên tài của Vạn Phật Tông chúng ta. Vạn Phật Tông, một trong năm đại tông môn, thực lực hàng năm luôn đứng trong ba vị trí đầu, Phật môn chính thống của Tu Tiên giới, chỉ cần vào Vạn Phật Tông chúng ta, ngươi không chỉ có thể ăn cơm chay ngon nhất, còn có thể học tập công pháp độc đáo do tiểu sư muội sáng tạo ra, còn các loại hoạt động khác nhiều không đếm xuể, thi đấu leo cây, đại hội phi nước đại, khỉ đu dây, xe chở nước thủ công… Chỉ có ngươi không nghĩ ra, chứ không có thứ gì mà ngươi không thể đến trải nghiệm.”

“Nhà nào mạnh nhất trong Ngũ đại tông môn, đương nhiên là vua của các vị vua, Vạn Phật Tông.”

"Năm nay tông môn tuyển sinh, mọi người nhất định phải tới Vạn Phật Tông xem, không thể để bản thân chịu thiệt, không thể để bản thân bị lừa, không chừng ngươi chính là thiên tài tuyệt thế tiếp theo!”

Các trưởng lão tông chủ trên đài cao nghe Minh Huệ rống rung trời, trầm mặc thật lâu không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Vân Trung Kiếm Tôn mở miệng trước: “Vạn Phật Tông các ngươi… Đổi tính rồi à?”

Vạn Phật Tông trầm mặc ít nói kia rốt cuộc đi đâu rồi.

Vạn Phật Tông bây giờ lạ quá…

Vô Tương cười híp mắt nói tiếp: "Không khí quá trầm lặng không có lợi cho tu luyện, trước đây Vạn Phật Tông chúng ta không tốt ở điểm này, sau khi chúng ta nghĩ lại, quyết định sửa đổi thật tốt, ngươi xem, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, toàn bộ tông môn đều tràn đầy sức sống.”

Chúng trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía các đệ tử Vạn Phật Tông đang chiêu sinh, có chút nghẹn lời.

Muốn thêm sức sống thì cũng xem như là được đi, nhưng các ngươi có biết con đường hiện tại của các ngươi đang ngày càng hoang dại không?

Khâu thứ nhất của đại hội tông môn cũng sắp kết thúc.

Vô Cực Kiếm Tông dẫn đầu, tập thể tông môn tích được hơn một trăm năm mươi điểm, nói cách khác, chỉ trong thời gian ngắn, tông môn bọn họ đã thắng được hơn năm mươi trận.

Mà hạng nhì không ai khác ngoài Vạn Phật Tông, khoảng chừng hơn một trăm hai mươi điểm.

Trong đó có một người tên Niệm Nhất có sáu mươi mấy điểm, xếp hạng gần với đại đệ tử Tiêu Trường Phong của Vô Cực Kiếm Tông, nói cách khác, ít nhất có một phần ba điểm tích lũy của tập thể Vạn Phật Tông đều do một mình nàng kiếm được.

Tiếp theo là Quy Nhất Tông, Phong Thanh Tông và Thiên Diễn Tông.

Lần nào Thiên Diễn Tông cũng hạng chót nên rất quen thuộc, không có chút gợn sóng nào.

Ngược lại bên Phong Thanh Tông hoàn toàn lặng như tờ.

Bọn họ thua quá thảm, nếu không phải thực lực người của Thiên Diễn Tông đều hơi thấp một chút, bọn họ chắc chắn sẽ dưới đáy xã hội.

Tô Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Khương Trúc được mọi người vây quanh ở giữa, sắc mặt cực kỳ khó coi, lại nghe thấy bên ngoài có không ít người hô tên Khương Trúc, trong lòng Tô Thiên Tuyết càng thêm khó chịu, hỗn loạn vô cùng tận.

Trực giác mách bảo nàng ta mọi chuyện cho tới bây giờ không nên như vậy.

Rõ ràng ngay từ đầu, Khương Trúc chỉ là một đứa phế vật tầm thường, Tô Thiên Tuyết mới là ánh sao được theo đuổi, cho dù là thiên phú, hay tính cách, nàng ta mới là người trên cơ.

Nàng ta có nhiều vận may, có thiên phú cao hơn, chẳng phải nàng ta mới là nhân vật chính sao, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

“Tô Thiên Tuyết, thừa nhận đi, ngươi mới là kẻ không sánh bằng nàng, tuy không biết trước kia tại sao nàng lại muốn giấu diếm thiên phú của bản thân, nhưng hiện tại, ngươi đã thua hoàn toàn rồi.”

Bất kể là thiên phú hay là thứ gì khác.

Tất cả đều kém xa.

 
Bình Luận (0)
Comment