Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 97

Đứa nhỏ này sẽ không định chui qua háng đó chứ.

Cách hay.

Một đám đệ tử nhìn nhau, sau đó bắt đầu leo lên võ đài.

Khương Trúc quan sát được, từ kẽ hở ở giữa nhảy xuống.

Hai tay Nghệ Phong Dao chống ở trên lôi đài, lộ ra một cái đầu, vừa ngước mắt lên thì đúng lúc chạm mắt với Khương Trúc đang ngồi.

“Hi, Tiểu Trúc Tử.”

Khương Trúc cười tủm tỉm vãy tay với hắn, sau đó liền đ.ấ.m một quyền qua.

“Mẹ nó, Tiểu Trúc Tử ngươi thật vô tình.” Nghệ Phong Dao ôm cặp mắt gấu trúc ngã thẳng xuống.

Khương Trúc đi tuần tra trên võ đài, chỉ cần có đầu ló ra, liền đ.ấ.m cho một phát.

Nàng đánh về hướng bên trái, Mục Trì liền nghiêng đầu về hướng bên phải, nàng đánh về hướng bên phải, Mục Trì lại nhanh chóng nghiêng đầu về phía bên trái.

“Chà, cũng biết tránh đấy chứ.” Khương Trúc nhìn chằm chằm người cuối cùng leo lên lôi đài—— Mục Trì.

“Đương nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai… Con mẹ nó.”

Mục Trì nhìn xuống đôi tay bị giẫm đến tụ m.á.u với vẻ mặt dữ tợn.

Khương Trúc ngẩng đầu nhìn trời, dưới chân dùng sức nghiến mạnh: “Giờ thì ngươi không tránh được nữa rồi.”

“Ối ối ối đau đau đau.”

Mục Trì hét lên một tiếng, dùng sức rút tay ra, sau đó cũng thành công rớt xuống.

Phía dưới lôi đài, một đám đệ tử mắt gấu trúc ngồi dưới đất, ai oán nhìn lên Vạn Phật Tông ở bên trên.

“Ta nghĩ chúng ta vẫn nên đứng thứ hai đi.”

“Chẳng thế thì sao nữa, ai bảo Khương Trúc tâm địa đen tối kia ở đây chứ, làm gương mặt đẹp trai của ta xưng hết cả rồi.” Mục Trì ôm mặt lên án.

Đám đệ tử ngồi ở phía dưới chưa được bao lâu thì thời gian một nén hương đã hết, trên lôi đài xuất hiện ba chữ Vạn Phật Tông rất lớn.

Vậy có nghĩa là đã bảo vệ lôi đài thành công.

Đám Khương Trúc bây giờ được xem là hoàn toàn nhàn rỗi, chỉ cần ngồi xem kịch là được.

Không lâu sau đó, ở hướng khác của không gian lôi đài lại xuất hiện một cái lôi đài khác, những Tông Môn còn lại dựa theo các bước tương tự để lựa chọn ra vị trí thứ hai.

Đám Mục Trì cũng không còn để tâm điều gì nữa, vừa đứng lên liền hung hăng xông vào, một bầy người trông cực kì buồn cười, mặt mũi sưng tấy lại thêm đôi mắt gấu trúc, ai không biết còn tưởng bọn họ vừa mới thoát nạn chạy ra.

Trương Đồng cách lôi đài chỉ một bước chân, đang muốn cất tiếng cười to, chỉ nghe vèo một tiếng, lại một người bay qua.

Đám đệ tử:???

Lại dùng chiêu này?

 

Tiêu Trường Phong vững vàng đứng trên lôi đài, không nói hai lời liền xuất chiêu với đám đệ tử đang chạy qua.

Tuy rằng công pháp của hắn không khả dụng như Khương Trúc, nhưng cũng đủ để gây rối một chút.

Người của Vô Cực Kiếm Tông cứ thế mà bê nguyên chiêu thức của Khương Trúc ra.

Đám người của Phong Thanh Tông tức đến dậm chân: “Các ngươi thắng không công bằng!”

“Đê tiện vô liêm sỉ!”

Đám người Vô Cực Kiếm Tông nghe tai này chảy ra tai kia, tự lo cho chính mình giống như người của Vạn Phật Tông, bao vây một vòng lớn quanh lôi đài, vô số thanh kiếm bay trên đỉnh đầu, cảnh tượng như thể ai dám lao lên thì sẽ xiên kẻ đó ngay lập tức.

Các Tông Môn khác “…”

Hiện trường có có chút yên tĩnh.

Cảnh tượng quen thuộc lại tái hiện các đệ tử có chút đau lòng.

Học hỏi sau đó áp dụng đấy à.

Được được được, xem như các ngươi lợi hại.

Mục Trì cùng Bạch Tử Mục tự biết đánh không lại, cũng không phí công vô ích nữa, dẫn theo đám đệ tử của mình nhanh chóng rời đi.

Vừa bước đi vừa gọi xuống phía dưới với vẻ mặt ủ rũ: “Cái tiếp theo, cái tiếp theo đi.”

Trưởng lão chủ trì cố nén cười, nhanh chóng đem cái lôi đài thứ ba ra.

Quần chúng xem cũng cười không ngừng, Đại hội tông môn lần này đúng là hài hước hơn so với bình thường, bầu không khí cũng rất sôi nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-97-o-phuong-dien-nay-van-la-nguoi-co-nhieu-chu-y-xau.html.]

Có lẽ danh tiếng thổi xa, nên trong lúc thi đấu lại có một đám người đổ xô tới, đứng chật kín lối đi.

Lần này thật sự phải gọi là biển người tấp nập, liếc mắt một cái nhìn qua toàn là đầu người.

“Buồn cười c.h.ế.t mất, đệ tử của đại tông môn sao lại thú vị như vậy nhỉ, xem bọn họ thi đấu thật là vừa có thực lực vừa thú vị.”

“Lần này ngươi đến muộn quá rồi, lượt thi đấu cá nhân đầu tiên cực kỳ đặc sắc, bầu không khí vừa hài hước vừa sôi động, Niệm Nhất của Vạn Phật Tông, Mục Trì của Quy Nhất Tông, Tiêu Trường Phong của Kiếm Tông… Màn tỉ thí của những người này ngươi không được xem thì đúng là tiếc quá.”

“Thật à, vậy Đại hội tông môn lần sau ta phải đến sớm một chút mới được.”

“Mau nhìn xem, người của Phong Thanh Tông lên lôi đài rồi.”

Vũ Văn Vân đứng ở trên lôi đài vẻ mặt đắc ý.

“Cuối cùng cũng đến chúng ta, đánh mạnh lên cho ta.”

Mục Trì cười lạnh một tiếng, dẫn theo đệ tử cùng đám người Phong Thanh Tông tranh chấp.

Nhưng cũng giống Vạn Phật Tông và Vô Cực Kiếm Tông trước đó, Tông Môn nào chiếm được đỉnh chỉ huy trước, đương nhiên sẽ có ưu thế hơn.

Đám đệ tử của Phong Thanh Tông nói câu nào câu nấy đều là những lời tục tĩu, thành công rửa mối nhục xưa làm cho bọn họ đắc ý không thôi.

“Người của Thiên Diễn Tông đang làm gì vậy? sao lại không thấy đâu rồi.” 

Bên ngoài có một người kinh ngạc hô lên, lập tức khiến cho mọi người chú ý.

Trưởng lão điều khiển hình chiếu tìm một lúc lâu mới phát hiện người của Thiên Diễn Tông đã không lên lôi đài thì thôi đi, thế mà lại như một tổ ong tụ tập ở bên dưới Vạn Phật Tông, liền vội vàng chiếu cảnh tượng đó lên.

Trong hình chiếu, Khương Trúc đang ngồi trên lôi đài lắc qua lắc lại cái chân, đám đệ tử của Thiên Diễn Tông vây xung quanh, như thể sợ nghe sót một chữ.

“Các ngươi để ý thời gian, đợi khi chuẩn bị kết thúc thì làm theo lời ta nói, đảm bảo bọn họ không kịp phản ứng.”

Đôi mắt Nghệ Phong Dao sáng ngời dơ ngón tay cái với nàng.

“Ở phương diện này vẫn là ngươi nhiều chủ ý xấu nhất.”

Khóe miệng Khương Trúc khẽ giật giật.

Nói chuyện kiểu gì đấy.

Đây gọi là trí tuệ.

Có Khương Trúc đưa chủ ý giúp bọn họ, đám Thiên Diễn Tông người nào người nấy vô cùng tự tin, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà trở về chiến đấu.

Phong Thanh Tông nhìn Quy Nhất Tông bị đánh đến thảm hại, trên mặt đều là nụ cười đắc ý.

“Tới đây đi, Quy Nhất Tông các ngươi không phải lợi hại lắm sao, sao lại không lên hả? Tiếp tục đi chứ.”

“Còn nữa, đám người Thiên Diễn Tông cút đi đâu rồi, đã sợ tới mức không dám đánh rồi sao?”

“Trận tỷ thí đầu tiên là bọn ta nhường các người, bằng không các ngươi nào có dễ dàng thắng như vậy, lại thực sự tự cho rằng bản thân lợi hại.”

“Hừ, hiện tại mới là thực lực thực sự của bọn ta, vị trí thứ ba là của Phong Thanh Tông bọn ta rồi.” Vũ Văn Vân nhìn chằm chằm thời gian sắp kết thúc nói.

Hắn mới vừa dứt lời thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đám người của Thiên Diễn Tông đang nở một nụ cười nham hiểm.

Trong lòng có chút dự cảm không tốt, “Các ngươi cười cái gì…”

Vẫn chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy một quả cầu ánh sáng bay tới, hắn đánh qua theo bản năng, muốn đánh trả khối linh lực đó trở về, kết quả hai luồng linh lực va vào nhau. 

“Ầm——”

Một tiếng nổ rất lớn vang vọng cả không gian lôi đài.

Một số đệ tử của Phong Thanh Tông ở gần đó trực tiếp nổ bay, đội hình tự nhiên cũng bị phá ra một lỗ hổng.

Bạch Tử Mục cùng Nghệ Phong Dao căn chuẩn thời gian, chỉ huy đệ tử tiếp tục ném linh lực.

“Ầm——”

“Ầm——”

“Ầm——”

Lại là ba tiếng nổ, đệ tử của Phong Thanh Tông hơn một nửa đã bị nổ bay ra ngoài, trên lôi đài hiện giờ chỉ còn sót lại vài Kim Đan, bởi vì bọn họ không thể rời khỏi lôi đài, đứng ở bên trên đó chính là bia ngắm sống, bởi vậy bị thương không nhẹ.

Nghệ Phong Dao cùng Bạch Tử Mục dẫn theo đệ tử Thiên Diễn Tông liền xông lên, hai chân đá văng bọn họ.

Tất cả đều xảy ra bất ngờ không kịp phòng bị.

Khi đám người Phong Thanh Tông đang bò dậy để phản kích lại lần nữa, thì thời gian cũng vừa lúc kết thúc.

Trên lôi đài thứ ba được hiện lên ba chữ to Thiên Diễn Tông.

Thu Vũ Miên Miên

Người của Phong Thanh Tông tức tới hộc máu.

Tiện nhân!!!

Bình Luận (0)
Comment