Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 64.2

Ánh mắt yêu mỵ của Dung Chích có chút ngưng lại. Không ngờ Lạc Băng Nhi lại còn biết đánh đàn, tài nghệ còn là hạng nhất. Đám nữ tử quý tộc này không có ai có thể thắng nàng. Hơn nữa, phần đông ánh mắt nhìn về phía nàng đều dần dần nóng lên.

Nữ nhân này thật là trêu hoa ghẹo nguyệt. Đám nam tử quý tộc này đều thật nóng nảy.

Trong lòng Dung Chích hơi khó chịu, vì vậy liếc mắt nhìn tổng quản một cái.

"Mọi người tới đây, ăn hoa quả đi. Đây là Dung gia cố ý ướp nước đá, ăn thử một chút, các vị mời tự nhiên thưởng thức.”

"Trần Đại công tử, các ngươi cũng tới nếm thử một chút xem.” Nữ tỳ của Dung Chích cư nhiên đi tới. Nữ tỳ xinh đẹp đang bưng một đĩa hoa quả, chung quanh để mấy cục nước đá sắp tan chảy. Hoa quả có màu sắc trơn bóng, nhìn qua cực kỳ tươi mới ngon miệng.

"Đa tạ." Trần Đại công tử giơ tay cầm lên một quả táo.

"Đa tạ Dung công tử.” Trần Nhu cười híp mắt cầm lên một quả cam đã được lột vỏ.

"Được rồi, nếu mọi người đã ra ngoài chơi, như vậy không bằng sang hèn cùng hưởng, có ai có thể sử dụng những thứ này để biểu diễn tiết mục hay không? Biểu diễn tốt sẽ có phần thưởng.” Đột nhiên Dung Chích nhếch mày, cười hỏi.

"Ta tới, ta tới." Lúc này nữ tử mặc y phục diễm lệ, lắc lắc eo thon nhỏ chạy ra.

Chỉ thấy trong tay nàng cằm một trái chuối tiêu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một vòng trên môi, nhẹ nhàng cười một tiếng với mọi người, chậm rãi ngậm toàn bộ trái chuối tiêu vào trong miệng. *Diiiien?#?Đaaan$?$Leee^?^Quuuy!?!Đooon* Sau đó miệng nhẹ nhàng chuyển động, một lát sau khi trái chuối rời khỏi miệng thì vỏ chuối đã bị lột ra, tạo thành hình giống một đóa hoa, lộ ra thịt chuối màu trắng bên trong.

Sau đó, nàng dùng đầu lưỡi cùng hàm răng trước, trái chuối tiêu thế nhưng bị hàm răng của nàng khắc thành một đóa hoa xinh đẹp.

"Thật lợi hại!"

"Đây coi là bản lãnh gì?” Một vài nữ tử kỳ quái nói.

Vẻ mặt Băng Nhi bất động, đối với những việc lấy lòng mọi người gì đó nàng không có hứng thú.

Mặc Nguyệt Nguyệt lại kinh ngạc nói: “Có thể sử dụng hàm răng bày trò khắc hoa này nọ cũng thật nhàm chán, đám nam nhân kia thế nhưng lại có hứng thú. Ta cảm thấy còn không bằng xiếc ảo thuật ở bên ngoài đâu.”

Dung chích hít một hơi thuốc, từ từ nhìn hai nữ tử một cái, cũng tà mỵ cười không nói. Hai nữ nhân này đúng là không hiểu chuyện trăng gió.

Mà lúc này mỹ nhân xinh đẹp đã ngậm vào miệng trái chuối tiêu thứ hai, ánh mắt long lanh nước nhìn mọi người. Chỉ thấy nàng ngậm nửa trái chuối tiêu, lớp vỏ thế nhưng liền tuột ra. Nàng hé miệng, dùng sức khẽ hấp, thịt chuối tiêu màu trắng thế nhưng bị hút ra khỏi lớp vỏ, lần nữa đưa đến một trận tiếng vỗ tay.

Xa xa, đám hộ vệ Dung gia vui vẻ cười, kêu to làm lại lần nữa, nghiễm nhiên phá hư hứng thú cao nhã vừa rồi. Mà Trần Đại công tử lại lắc đầu một cái, dặn dò quản gia đưa Mặc Nguyệt Nguyệt cùng Băng Nhi vào trong xe ngựa. Dung Chích cười đi theo tới đây.

"Đẹp mắt không?" Dung Chích lấy cùi chỏ huých Trần Phong một cái, hỏi.

"Ta. . . . . . Cái đó. . . . . ." Gương mặt Trần Phong đỏ tới mang tai, không biết nói cái gì cho phải.

Ăn chuối tiêu thôi mà mọi người cũng có thể vui vẻ như vậy hay sao? Đám người quý tộc hôm nay, hiện tại làm cho người ta không giải thích được. Băng Nhi nhàm chán đoán. Mặc Nguyệt Nguyệt không nói một lời cầm chuối tiêu một bên lột vỏ, còn kín đáo đưa cho mỗi người một trái. Đám nam tử không khỏi ngẩn ngơ.

Trải qua màn biểu diễn kia, đám người trong tay đều cầm chuối tiêu, bỏ xuống cũng không được, mà ăn cũng không phải.

Chỉ là chậm rãi nhìn bộ dáng hai cô nương ăn chuối tiêu, trong lòng phá lệ cảm thấy buồn cười.

Băng Nhi từ từ lột vỏ trái chuối tiêu, sau đó bỏ vào miệng. Đầu lưỡi đặt trên trái chuối tiêu, từ từ liếm một cái. Đôi môi màu đỏ nhìn qua liền vô cùng mê người. Cổ họng Trần Phong nhất thời trên dưới kích thích, miệng đắng lưỡi khô.

Hô hấp của Dung Chích không khỏi chậm nửa nhịp. Hắn không chớp mắt nhìn hồi lâu, khẽ hít một ngụm thuốc, cúi người, dùng ánh mắt trong sáng nhìn nàng, thấp giọng mập mờ nói: “Băng Nhi cô nương, thật ra nữ tử vừa rồi là một kỹ nữ trong kỹ viện. Nàng đến nay còn không có chạm qua nam nhân, vẫn còn rất trong sạch. Chẳng qua là học một chút bản lãnh hương diễm, ăn chuối tiêu bất quá chỉ là một việc vui. Nam nhân trời sanh thích nhìn nữ nhân ăn những thứ như thế này. Thật ra thì, nàng cũng có thể học một chút. Phương pháp thưởng thức của nàng cũng thật là mê người. Bản công tử cũng muốn ngày ngày nhìn nàng ăn chuối tiêu rồi.”

Băng Nhi lập tức bị chuối tiêu trong miệng làm sặc, bên cạnh lại truyền đến tiếng cười càn rỡ đắc ý của Dung Chích.

Gió nhẹ nhàng thổi, bóng đêm cực đẹp, cách đó không xa, tiếng ca múa không ngừng truyền đến.

Đợi đến sau khi đám người Dung Chích cùng Mặc Nguyệt Nguyệt rời khỏi, tâm tình của Băng Nhi mới bình tĩnh xuống. Nàng đi tới trước mặt Trần Đại công tử, nhẹ nhàng chào hỏi, nói: “Công tử, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

"A? Chuyện gì?" Nam tử cách một màng lụa trắng, lẳng lặng nhìn nàng.

Hoa cỏ sum suê, gió thổi xa xa, khuôn mặt nam tử phía sau mũ lụa trắng mơ hồ, nhưng đôi mắt lại thanh nhã như bảo thạch.

"Ta muốn bói một quẻ cho công tử.” Băng Nhi chậm rãi nói.

Trần Đại công tử lập tức nhịn không được cười một tiếng. *Diennn!#?Đannn#?>Leee<~$Quyyy^:^Đonnn* Loại chuyện xem bói như vậy hắn vốn không tin, nhưng mà nghĩ tới bản lãnh biết con đường nào nên đi của thiếu nữ trước đó, liền gật đầu nói: “Ngươi chuẩn bị bói thế nào?”

Băng Nhi khẽ mỉm cười nói: “Có thể xem tướng, có thể xem chữ, cũng có thể xem chỉ tay, hoặc là có thể nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ của ngươi. Công tử cảm thấy thế nào?”

Hồi lâu, Trần Đại công tử vươn tay trái của mình ra. Ngón tay của hắn thon dài xinh đẹp, nhàn nhạt trong suốt.

Nam tử nhỏ giọng nói: "Vậy thì coi chỉ tay đi."

Ngón tay Băng Nhi từ từ chạm vào bàn tay của hắn, cảm nhận được ngón tay của hắn hơi rút lại về phía sau, còn có chút run rẩy. Giống như hắn không quen tiếp xúc thân thể cùng nữ nhân. Ánh mắt Băng Nhi nhìn vào ba đường chỉ tay của hắn, lại từ các chỗ khác mà đưa ra phán đoán, thong thả nhếch môi, nhẹ nhàng cười cười.

"Thế nào? Nhìn ra cái gì?"

Nàng khẽ ngẩng đầu lên, nói: "Tiểu nữ tử bất tài, nhìn ra công tử thật ra vẫn luôn ẩn nhẩn. Phụ thân người thân thể không tốt, nhưng thân thể công tử thật ra đã tốt hơn rồi. Tay của ngươi mặc dù lạnh như băng, nhưng là do dùng nội lực điều tức tạo thành. Cho nên mọi người nhìn thấy vẻ mặt có bệnh đều là giả vờ thôi. Như vậy công tử, ở trước mặt ta, ngươi có thể không cần dùng mũ che mặt.”

Trần Đại công tử trầm mặc hồi lâu, chậm rãi cười cười. “Ngươi nói không sai, ta cũng không có gì để giấu giếm nữa rồi.”

Nói xong, hắn từ từ lấy mũ che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt. Cho dù thoạt nhìn giống như bệnh nặng, khí sắc mặc dù có ngụy trang thành hơi tái nhợt. Nhưng không thể phủ nhận, hắn vô luận là ở Trần gia, hay là trên giang hồ, hoặc là ở triều đình, đều là mỹ nam tử cực kỳ hiếm thấy. Ngũ quan thanh tú giống như thiếu niên, lại mang theo vẻ sắc sảo của nam tử trưởng thành. Môi mỏng chứa nụ cười nhàn nhạt, lại lẫn trong đó một chút trong trẻo, lạnh lùng cùng vô tình. Khóe mắt hơi nhếch lúc liếc xéo người khác, lông mi dày cũng làm cho cả người hắn tăng thêm vài phần quyến rũ mông lung.

Trần gia quả nhiên là địa phương sinh ra mỹ nam, mỹ nữ! Trong lòng Băng Nhi thầm nghĩ, nhưng lại cảm thấy vẫn là Tiêu Lang trên một bậc.

Vì sao vừa rồi nàng đột nhiên lại nghĩ tới Tiêu Lang mà không phải đại ca? Trong lòng Băng Nhi cũng không có suy nghĩ nhiều.

"Ngươi còn muốn xem tướng sao?” Lúc này, Trần Đại công tử thong thả cười hỏi.

Băng Nhi nhìn chằm chằm mỹ nam tử trước mặt hồi lâu, chỉ là thuần túy thưởng thức, sau đó nói tiếp: “Công tử đường xa vạn dặm đi tới thế ngoại đào nguyên cầu xin đan dược, nhưng mà chỉ là ngụy trang ngươi tạo ra cho Tam thúc ngươi xem thôi. Ngươi cảm thấy thân thể phụ thân mình đã gần đất xa trời, Trần gia đại khái rất nhanh sẽ đổi chủ. Cho nôn kích thích bọn họ mạo hiểm đi bước kế tiếp, công tử muốn chính là tính trước làm sau, có đúng hay không?”

Trần Đại công tử nheo mắt lại, hồi lâu, khẽ gật đầu một cái, nói: “Nói tiếp xem!”

Băng Nhi tiếp tục: “Mặc dù thân thể Trần lão gia đúng là không tốt, nhưng mà vẫn chưa đi tới một bước cuối cùng kia. Hơn nữa Trần Phong cùng Trần Nhu dù cùng phụ mẫu với ngươi, ngươi cũng không phải thật tình chiếu cố bọn họ. Lại không muốn để bọn họ vô duyên vô cớ bị người khác lợi dụng, đến lúc đó ngượi lại quay lại đối phó ngươi.”

Trần Đại công tử chậm rãi nói: “Không tệ. Ngươi nói rất có đạo lý. Ngươi đã nói ra những lời này, chẳng lẽ không sợ ta giết người diệt khẩu?” Hắn từ từ tựa vào trên đệm dựa, lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt chợt trở nên trong trẻo lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy khó có thể nắm bắt suy nghĩ của hắn, không khỏi sinh ra sợ hãi.

"Thật ra thì, công tử cũng không phải là hạng người đại gian đại ác. Từ khuôn mặt của ngươi có thể thấy được.” Nào biết nụ cười của Băng Nhi lại càng vô cùng cao thâm, giọng nói vô cùng chắc chắn.

Ánh mắt nam tử lóe lên không ngừng, híp mắt lại nhìn nàng.

Hồi lâu, hắn thở dài một tiếng, lại khôi phục thái độ bình thường, nói: “Ngươi nói ra những thứ này là muốn như thế nào?”

"Ta có thể trợ giúp công tử chữa khỏi bệnh của phụ thân ngươi, chỉ cần thân thể phụ thân ngươi tốt, ván cờ của đối phương cũng bị đánh đến rối loạn.”

Trần Đại công tử nhíu mày nói: “Vô công bất thụ lộc, như vậy ngươi cũng có yêu cầu có phải hay không?”

"Đúng vậy! Yêu cầu của ta đối với ngươi mà nói cũng không coi vào đâu.” Ánh mắt Băng Nhi trong sáng, nhàn nhạt nói: “Người đời đều biết Trần gia có một tòa núi quặng có thể so với núi vàng núi bạc. *D>>Đ<<L?:?Q+:+Đ* Hơn nữa người ở bên trong nhất định bị phong bế, hàng năm chỉ có thể ra ngoài hai ba lần. Người đời cũng cảm thấy nơi đó là thiên đường, nhưng lại không biết sau khi tiến vào liền bị nhốt giống như lồng giam, chung quanh nơi đó vĩnh viễn ngăn cách hơi biển.”

"Ừ, ngươi biết rất tường tận, đây đều là ngươi biết được ở Lâm Lang Các? Nhưng mà biết những thứ này thì như thế nào đây?”

"Ta hy vọng có thể hợp tác cùng công tử. Sau khi ta chữa trị tốt bệnh của phụ thân ngươi, ngươi hãy viết một phong thư cho Yến quốc, nói là nhân thủ không đủ, hy vọng để cho người đến trông coi quặng mỏ. Cuối cùng đưa chuyện xui xẻo nên lên trên người người Lạc gia là được rồi.”

Trần Đại công tử chợt hiểu ra nhìn Băng Nhi, chậm rãi nói: “Ta hiểu ý tứ của ngươi rồi. Ngươi để cho người trong gia tộc ngươi đi ra ngoài vạn dặm. Mọi người bị cầm tù, trải qua cuộc sống quý tộc thoải mái, nhưng lại vĩng viễn không thể đi ra ngoài. Chỉ có thể trao đổi cùng người chung quanh hải đảo, có đúng hay không?”

Phải biết quý tộc hoàng tộc từ trước đến nay đều ủng hộ Nho gia, mà bốn chữ “bất nhân bất nghĩa” này, hoàn toàn có thể giết chết tương lai của một người. Trong quý tộc cũng hiểu được đạo lý này, mỗi người làm việc cũng sẽ không để cho người khác bắt lấy cái đuôi của mình.

"Đúng vậy.” Băng Nhi giương mắt nhìn nhắm mặt trăng từ từ nhô lên.

Thật là một nữ tử thông minh. Hơn nữa sau này khi người đời biết chuyện, chỉ cho là nàng mưu cầu lợi ích cho gia tộc. ai có thể nghĩ tới dụng tâm chân thật của nàng? Đây chính là một biện pháp tốt, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Bình Luận (0)
Comment