Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 90.3

Bội quan lương thảo đã sớm vận đến, chiến tranh cũng tiếp tục hơn nửa tháng, hai bên quân đội có chút bất phân thắng bại, đội quân tước quốc kiêu dũng thiện chiến, Mộ Quốc cũng không kém, hai bên đại quân tổn thất nghiêm trọng, tạm thời ngưng chiến.

Cảnh Duệ lo âu nhìn ngoài cửa sổ, "Trạch Linh cùng Bạch Thánh Vũ rốt cuộc ở đâu?" Hắn đã phái người đi tìm hơn nửa tháng, mà tin tứct thu về cho Cảnh Duệ thì hoàn toàn không có.

"Đừng lo lắng, hai người đó đều không yếu, cũng chỉ là một cái  đất lỡ nho nhỏ, sẽ không xảy ra chuyện." Trạch Lương đè xuống lo lắng, lên tiếng an ủi.

"Không cần nói nữa, chúng ta đều rất lo lắng cho bọn họ, không cần an ủi phải an ủi như vậy!" tính tình Trạch Hàn tương đối thẳng, cau mày khẽ nguyền rủa nói: " bản lãnh lớn như vậy, sau vẫn chưa trở lại tìm chúng ta, không phải cố ý đó chứ?"

"Lúc Vương Gia mới thu nhận chúng ta,đã truyền vào cơ thể ba người chúng ta tr một cỗ huyễn lục, giữa ba người chúng ta có cảm ứng với nhau, chúng ta bây giờ thật là làm không cảm thấy gì, đều đó chứng tỏ Trạch Linh hết sức an toàn." Trạch Linh liếc Trạch Hàn một cái.

"A, đúng rồi." Trạch Hàn sững sờ, ngay sau đó nhớ lại chuyện này.

"Nếu không còn chuyện gì, tại sao ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy?" Lưu Nguyệt cũng có chút lo lắng, nhìn khuôn mặt tươi cười của Cảnh Duệ gần đây càng ngày càng ít cười, nàng đau lòng chết được.

Mà nếu cho bọn họ biết nguyên nhân mình lo lắng Trạch Linh cùng Bạch Thánh Vũ, cho đến bây giờ bọn họ không thấy hai người trở lại, tất cả đều là  kiệt tác của Bạch Thánh Vũ, sợ rằng sẽ giận đến mức sẽ buộc Bạch Thánh Vũ lại lăng trì xử tử......

Trong sơn cốc.

"Bạch Thánh Vũ, tại sao còn chưa tìm được đường ra?" Trạch Linh cau mày nhìn cảnh tượng bốn phía có chút quen thuộc, sắc mặt liền trầm xuống, giận dữ nhìn về phía Bạch Thánh Vũ, "Nơi này chúng ta đã đi qua có đúng hay không!"

"Nhìn như vậy, hình như là đúng rồi." Bạch Thánh Vũ trừng mắt nhìn, vô tội cười, nơi này dĩ nhiên đã tới, nhưng là hắn cố ý dẫn Trạch Linh lượn quanh một vòng rồi trở về.

Trạch Linh tất nhiên không bỏ qua ánh nhìn chợt lóe sáng đầy tính toán trong mắt hắn, thông minh như hắn rất nhanh phản liền hiểu rõ, "Bạch Thánh Vũ, ngươi là cố ý dẫn ta đi đến đây có đúng hay không?"

Thấy hắn đã phát hiện, Bạch Thánh Vũ cũng lười giả bộ ngu, nhíu mày cười một tiếng, không để ý chút nào nói, "Thật thông minh a, nhanh như vậy liền phát hiện, không sai, ta chính là cố ý!"

"Ngươi điên rồi phải hay không? Hiện tại  tình hình chiến tranh ở bội quan còn không biết như thế nào, tại sao ngươi có thể cố ý lãng phí thời gian ở nơi này?" Trạch Linh giận dữ cắn chặt  hàm răng đến run lên, đây là lần đầu tiên trong nửa tháng hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt của Bạch Thánh Vũ, nửa tháng này, hành động việc làm của Bạch Thánh Vũ càng ngày càng không phù hợp với thường tình, mà tim của hắn cũng càng ngày càng thoát khỏi quỹ đạo, nói hắn mềm yếu cũng được, nửa tháng này, hắn vẫn luôn trốn tránh.

"Ta làm cái gì?" Bạch Thánh Vũ cười khổ, "Ta làm cái gì, ngươi lại không biết sao?"

"Không biết, ta có thể biết cái gì!" Trạch Linh hung hăng đập vỡ khối đá lớn ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Bạch Thánh Vũ đầy giận dữ, ánh mắt nhìn đến bàn tay của minh càng ngày càng trở nên mịn màng trắng noãn, trong lòng liền rối rắm một phen, cánh tay bị thương lần trước, tốc độ khép lại cũng không chậm, nhưng sau khi khép lại, lại phát hiện thân thể của mình lại có chút biến hóa, con mẹ nó chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng chuyện tình như thế nào cũng náo tới cùng đi!

"Trong lòng ngươi tức giận, cũng đừng lấy tay của chính mình mà hả giận a!" Bạch Thánh Vũ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nắm lấy tay hắn vừa mới đánh xuống đá, phủi nhẹ vôi phía trên, trong giọng nói cũng không che giấu được là đang không vui.

Trạch Linh muốn rút tay ra, lại phát hiện bị hắn nắm rất chặt, "Mau dẫn ta đi ra ngoài, ta muốn trở về bội quan!"

"Bội quan bội quan! Trong lòng ngươi cũng chỉ có bội quan, vậy ta tính là gì, ngươi để ta ở nơi đâu!? Coi ta như cái gì? Hả?" Bạch Thánh Vũ vừa nghe đến bội quan, trái tim liền bắt đầu bốc hỏa vụt vụt lên.

"Ở nơi này là  trong sơn cốc nho nhỏ, ngươi còn không ngừng trốn tránh ta, đợi lúc chúng ta trở về bội quan, ta còn phải mất bao lâu mới có thể bắt được ngươi, đúng, ta chính là cố ý, chính là không để cho ngươi trở về bội quan!"

"Ta chỉ coi ngươi là huynh đệ của ta! Ta không có tránh ngươi! Trận chiến ở Bội quan vẫn còn đang đánh, ta làm sao có thể không nóng lòng quan tâm!" Trạch Linh bị hắn rống liền hoảng hốt, nhắm lại mắt, nhàn nhạt nhìn về phía nơi khác.

"Huynh đệ?" Bạch Thánh Vũ bất khả tư nghị nhìn hắn, cười đến rất là châm chọc, "Ngươi xác định chúng ta chỉ là huynh đệ? Là huynh đệ ta sẽ thì thỉnh thoảng ôm ngươi chấm mút, là huynh đệ ta sẽ vì ngươi một ít vết thương nhỏ lo lắng đau lòng, là huynh đệ ta sẽ giúp ngươi tắm?"

"Trạch Linh, ngươi hiện tại là đang lừa mình dối người rồi, chúng ta căn bản cũng không phải là huynh đệ!"

"Vậy chúng ta là cái gì? Chẳng lẽ là người tình?" Trạch Linh gấp đến nổi cũng không hề lựa lời nói, đợi khi nói ra khỏi miệng, mới kinh ngạc phát hiện mình nói những thứ gì.

"Không sai, chúng ta nên là người tình!" Bạch Thánh Vũ liền cười, thừa dịp hắn còn chưa kịp phản ứng, một tay kéo hắn vào trong ngực, "Trạch Linh, ta thích ngươi, không biết từ lúc nào đã bắt đầu."

"Ngươi điên rồi, chúng ta đều là nam nhân!" tâm Trạch Linh nhảy lên rất nhanh, hốt hoảng nhìn Bạch Thánh Vũ, hắn đột nhiên tỏ tình, làm cho hắn ứng phó không kịp, căn bản không biết đối mặt phải như thế nào, hắn bây giờ chỉ muốn chạy trốn thật xa.

Bạch Thánh Vũ nhìn ra ý niệm hắn muốn  trốn tránh, hơi híp mắt lại, dùng sức ôm chặt hắn, không để cho hắn lộn xộn, "Ta Bạch Thánh Vũ con mẹ nó chính là tên biến thái, mỹ nữ nhiều như vậy không thích, lại chỉ thích ngươi cái nam nhân không biết tốt xấu ngu đần này!"

Trạch Linh sững sờ nhìn hắn, giọng nói có chút khô khốc, "Không thể, đây là chuyện không bình thường."

"Ngươi quản khỉ gió có bình thường hay không bình thường gì, thích chính là thích, Trạch Linh ngươi có thể hay không  chấp nhận một chút?" Bạch Thánh Vũ thật muốn hung hăng đánh hắn một trận,  gia đình hắn có gia tài Bạc Vạn nhân vật công chúng đã không để ý những thứ này, tiểu tử này rốt cuộc rối rắm những thứ gì?

"Trạch Linh, ngươi không cầnphải nghĩ quá nhiều, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi đối với ta, thật chỉ là tình huynh đệ?" trong mắt của Bạch Thánh Vũ đầy nghiêm túc, không cho hắn trốn tránh.

Trạch Linh nhíu chặt lông mày, trong mắt tất cả đều là khổ sở, hắn nghĩ nói không phải, nhưng lại nghĩ tới luân lý đạo đức, hắn nghĩ nói phải, sẽ làm cho Bạch Thánh Vũ hoàn toàn chết tâm, nhưng lại không chống cự nổi đau đớn trong lòng.

"Bạch Thánh Vũ, chúng ta không thể nào......" Trạch Linh cười chua xót.

Bạch Thánh Vũ có chút thất bại, "Ngươi chính là không tiếp thụ nổi, có đúng hay không? Ngươi không phải là đối với ta hoàn toàn không có cảm giác, có đúng hay không?"

"Không đúng!" Trạch Linh độc ác nói, "Ta yêu là nữ nhân, lần này sau khi chiến tranh kết thúc trở  về, ta liền trở về Dương Thiên thành cưới vợ sống qua ngày, ta làm sao có thể sẽ thích một người đàn ông, phá hủy nửa đời sau của ta?"

Trong miệng đầy ác độc, nhưng tâm Trạch Linh cũng là đau đến cực điểm, không biết từ lúc nào bắt đầu, ba chữ Bạch Thánh Vũ này đã khắc thật sâu nhập vào cốt tủy, hôm nay phát hiện, lại làm cho hắn kinh hoảng không dứt.

Bạch Thánh Vũ cuối mặt, nhìn kỹ mặt của hắn, sẽ phát hiện gân xanh bên trán của hắn muốn nổ ra ngoài, nhìn mặt Trạch Linh đang khổ sở, Bạch Thánh Vũ thật rất muốn đánh hắn một trận, Trạch Linh a Trạch Linh, mềm không ăn, ngươi không chính là buộc ta mạnh bạo!

Bạch Thánh Vũ nhanh chóng ôm chầm cổ của hắn, hung hăng hôn môi của hắn, một cái tay khác giữ chặt tay Bạch Thánh Vũ, không để cho hắn tránh thoát.

Trạch Linh muốn vận hết huyễn lực đánh văng ra hắn, lại ép Bạch Thánh Vũ xuất ra thực lực chân chính ẩn núp nhiều năm, giờ khắc này, hắn mới biết "Huynh đệ" cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, đến cùng mạnh cỡ bao nhiêu, cường đại đến mức khi hắn đối mặt, không hề có lực để chống đỡ.

Vô lực mặc hắn hôn, mặc dù là hiểu biết rõ đây là thiên lý bất dung, nhưng mà lòng tham muốn phải có, như vậy, vậy thì để cho hắn phóng túng một lần thôi.

Trạch Linh chậm rãi nhắm hai mắt lại, cũng không giãy giụa, bắt đầu từ từ đáp lại nụ  hôn của Bạch Thánh Vũ, trong nội tâm Bạch Thánh Vũ vui vẻ, nụ hôn càng sâu hơn, mùi máu tanh quấn quít ở trong miệng hai người, mặc dù cắn bể môi của đối phương, thì hai người ai cũng không bỏ đối phương ra được.

Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống gương mặt Trạch Linh, thể hiện tất cả chua xót đau đớn cùng khổ sở trong lòng hắn, còn có tình cảm không biết tên.

Bạch Thánh Vũ đau lòng nhìn  dáng vẻ rối rắm của hắn, chậm rãi rời khỏi môi của hắn, nhìn gò má ửng hồng của hắn cùng đôi môi khẽ sưng to lên, trong lòng không cầm được thương tiếc.

"Đừng chạy nữa." Bạch Thánh Vũ yêu thương khẽ vuốt ve gương mặt của hắn, "Đi cùng với ta, được chứ? Nếu ngươi quan tâm  ánh mắt thế tục, chúng ta có thể tìm nơi ừng sâu núi thẳm không người mà ngây ngô, sản nghiệp của Bạch gia ta toàn bộ nộp vào quốc khố, có được hay không?"

Nói không giật mình là gạt người, Trạch Linh không thể tin được nhìn Bạch Thánh Vũ, lại thấy hắn là mười phần nghiêm túc, trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng,  nếu hắn đồng ý đi cùng với hắn ta, chẳng những sẽ làm hắn ta mất đi địa vị vốn có, còn để cho hắn chịu đủ  ánh mắt thế tục, như vậy, thật sự là đúng sao?

Khẽ nhắm mắt, Trạch Linh trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật đầu một cái.

Bạch Thánh Vũ trong lòng vui mừng, liền quên không trói buộc hắn nữa, đang muốn mở miệng, lại thấy người trong ngực nhanh chóng đẩy chính mình ra, lấy tốt độ chưa bao giờ có, thoát ra chỗ khác.

Bạch Thánh Vũ oán hận nhìn theo hướng Trạch Linh thoát ly, sắc mặt đen kinh khủng, cây cối bốn phía bị lửa giận của hắn liên lụy, tất cả đều biến thành tro bụi ——

Ngươi được đấy Trạch Linh, ngươi lại còn muốn chạy trốn, vậy ta cũng không cần phải nữa thương hương tiếc ngọc nũa, Mạnh mẽ lấy đoạt lấy, ta đã làm nhiều chuyện rồi, cũng không cần thể ý làm thêm một nữa!
Bình Luận (0)
Comment