Tiểu Tam Anh Yêu Em

Chương 16

Lâm Chi mở cửa bước vào nhà, hai chân lần lượt nhón gót để tháo chiếc giày. Đi vào trong phòng, Lâm Chi liền ngả người xuống giường. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy lúc này chỉ muốn được ngủ một giấc nhưng Lâm Chi không thể cứ vậy mà ngủ ngay được. Cô vẫn còn đói nên phải gượng người ngồi dậy để đi xuống bếp, mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa tươi uống tạm. Bây giờ cô chẳng muốn ăn gì cả, cũng không ăn nổi, người cô cứ như là chẳng còn sức.

Lâm Chi uống sữa xong thì lại đi vào trong phòng và ngả người xuống chiếc giường với tấm nệm êm. Lâm Chi liền ngủ thϊế͙p͙ đi một cách nhanh chóng.

Lúc này, tại công ty, chuyện Lâm Chi bị xỉu được đồn đi nhanh chóng từ phòng này qua phòng kia. Chuyện sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như Lâm Chi chỉ đơn giản là bị mệt mà ngất xỉu. Nhưng điều đáng nói ở đây đó là Lâm Chi được sếp tổng đích thân bế trêи tay đi về phòng CEO, còn gọi cả bác sĩ đến khám cho cô ấy. Mọi người trong công ty bắt đầu chia làm hai luồng ý kiến trái chiều, người thì hòa nhã cho rằng sếp chỉ quan tâm đến nhân viên còn người hay soi mói lại nói sếp và Lâm Chi rõ ràng có sự mờ ám, nếu không sẽ chẳng quan tâm đến Lâm Chi như thế.

Tiếng lành đồn ít, tiếng xấu đồn xa. Phòng ý tưởng cũng nhanh chóng nắm bắt được nguồn tin tức này, họ cũng bắt đầu xì xầm. Nhưng người nắm được cái tin này nhanh nhất trong phòng ý tưởng phải nói đến trưởng phòng Nguyễn Mộc Lành.

Chị Lành thay vì bàn tán và xầm xì như đám nhân viên thì lại rất tức giận. Chị lập tức yêu cầu một cuộc họp với toàn bộ nhân viên ngay khi Phùng Thu Thủy vừa quay trở về.

Bên trong phòng họp, trưởng phòng Lành đưa lên tờ đề án trước mặt mọi người và hỏi: Cái này là ai đã giao cho Lâm Chi?

Mọi người nhìn tờ đề án, ngoại trừ là người đã làm thì những người khác không phải của họ đương nhiên họ im lặng không nhận.

Cuối cùng người phải nhận là Phùng Thu Thủy. Bởi vì, chính cô ta là người đã giao cho Lâm Chi cái công việc này.

Dạ, là em!

Trưởng phòng Lành liền nhìn đến Phùng Thu Thủy: Khi giao việc em có bảo Lâm Chi phải đích thân chạy lên phòng kế hoạch để gửi không?

Phùng Thu Thủy trả lời: Dạ không.

Trưởng phòng Lành nhấn mạnh: Em có chắc chắn không?

Phùng Thu Thủy đáp: Dạ em chắc chắn!

Trưởng phòng Lành hít vô một hơi rồi thở ra: Được, cứ cho là vậy.

Nhưng, Lâm Chi là nhân viên học việc. Cô ấy đến phòng ý tưởng còn chưa được năm ngày mà tại sao lại giao cho Lâm Chi làm mấy cái giấy tờ này?

Phùng Thu Thủy từ nãy giờ khá là khó chịu nhưng trước mặt chị Lành cô ta vẫn tự tin là mình làm đúng: Em thấy chị Lâm Chi nhanh nhẹn, học cũng nhanh nên mới sớm giao việc cho chị ấy. Với lại việc chị ấy tự chạy lên phòng kế hoạch em thấy cũng chẳng có gì to tát cả. Bởi vì có những vấn đề cũng đâu thể ngồi một chỗ, cũng cần phải đi qua phòng này phòng kia để trao đổi trực tiếp mà.

Trưởng phòng Lành nghe xong thì nói: Ừm, em nói cũng đúng đấy.

Nhưng vấn đề ở đây là ông chủ không muốn như vậy! Chị Lành bỗng lớn tiếng dằn mặt Phùng Thu Thủy.

Khi làm việc cái nào nó đã là nguyên tắc thì cứ giữ đúng nguyên tắc, quy định thì cứ giữ đúng quy định. Hãy bớt sáng tạo giùm tôi ha!

Bị chị Lành dằn mặt, Phùng Thu Thủy trong lòng rất tức tối nhưng cô ta không thể cãi với trưởng phòng. Cái lý không đủ, cái quyền cũng không đủ nên tức giận cũng chỉ có thể để ở trong lòng mà thôi.

Em được giao chỉ việc cho người mới thì cứ theo cái cách thức trước giờ. Bao nhiêu ngày học lý thuyết, bao nhiêu ngày học thực hành? Trước giờ quy định sao thì cứ theo vậy mà làm. Lâm Chi có nhanh nhẹn thông minh quá hay không thì cũng phải theo cái thể lệ đó! Chứ không phải tự ý muốn giao việc là giao. Giao như vậy người ta làm sai, làm không đúng thì em là người chịu trách nhiệm. Nhưng người hứng đầu tiên là tôi đây nè! Tôi phải nhận cái trách nhiệm lớn nhất. Hồi nãy, lên phòng CEO bị ông chủ Dương mắng cho tơi tả. Ông chủ nói người ông chủ tuyển vô là để làm việc chứ không phải để các người bốc lột sức lao động. Ông ấy nói rồi cầm cái xấp này quăng xuống sàn, lúc đó tôi chỉ biết cứng họng nào có dám cãi một tiếng. Ở đây, có phải tôi quá dễ dãi với mọi người nên mọi người mới tùy ý thích làm gì thì làm có phải không? Để hôm nào tôi thử đưa một bạn nào đó lên phòng ông chủ, lên đó rồi xem ông chửi như thế nào nhé?

Trưởng phòng Lành tức giận nhìn thẳng mặt mọi người. Các nhân viên của phòng ý tưởng cũng chỉ đành im lặng, chẳng ai phát biểu cũng chẳng có ai phản bác lại lời của trưởng phòng. Ngay cả người trong cuộc là Phùng Thu Thủy cũng chỉ có thể ráng mà nuốt cục tức.

Từ sau này làm ơn ha! Thu Thủy hay những anh chị nào khác nếu được giao hướng dẫn cho người mới thì cứ theo lệ mà làm cho Lành nha! Đừng có đưa ra bất kỳ một cái lý do nào khác về bạn đó giỏi, hiểu nhanh vân vân các kiểu là Lành không bao giờ chấp nhận! Cứ theo lệ mà làm. Đừng để cái sự việc như Lâm Chi xảy ra bất kỳ một lần nào nữa! Ai quy phạm sẽ xử lý theo hình thức kỷ luật của công ty. Được rồi, giờ mọi người giải tán!

Mọi người quay lại làm việc, tuy trong lúc họp họ chẳng ý kiến ý cò gì nhưng lòng thì ai náy cũng thầm nhận định Lâm Chi là người không nên động vào. Chỉ một việc nhỏ mà cũng bị xé ra to, lỗi cũng bởi Phùng Thu Thủy không nghĩ sâu tính kỹ, giao bừa việc cho Lâm Chi.

Về phía của Phùng Thu Thủy cô ta tức lắm trong lòng. Nguyễn Thùy Lâm Chi chị ta bị ngốc hay sao? Cũng đâu có phải đần độn mà vô đây làm việc, chẳng lẽ không biết nghĩ cái đường gửi mail? Tự chạy lên, tự té xỉu báo hại cô bị chị Lành chửi. Đồ hồ ly Lâm Chi, tôi không tin là chị ngốc đến mức vậy? Rõ ràng là chị muốn chơi tôi đây mà! Chị muốn dựa hơi ông chủ để dằn mặt chúng tôi!? Nhưng mà chị có biết ông chủ đã có vợ không? Chắc cũng biết chứ nhỉ? Để tôi coi nếu vợ ông chủ biết bên cạnh chồng cô ấy có một con hồ ly thì cô ấy sẽ làm gì? Xem thử chị có thể ngẩng cao cái đầu tại cái công ty này nữa hay không?

Thu Thủy thầm nghĩ, trong lòng rất ghét Lâm Chi. Một ngày cô ta còn làm ở đây thì một ngày Thu Thủy thêm chướng mắt.
Bình Luận (0)
Comment