Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

Chương 100


“Giai Vinh, ngươi hôm qua nhất tiễn song điêu, để Hứa Hi Thụy cùng Hứa Xương Phong mệnh chết trên giường, thể diện Hứa Như Phong cùng Duyệt vương không còn một chút gì.” Vũ Văn Vô Ki nói xong, đối Đường Đường biểu lộ vẻ mặt tán thưởng. Tiếp theo, sắc mặt hắn lại trầm xuống nói: “Lần sau không bao giờ cho phép làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa [khúc này là muội dựa trên nghĩa mà chém ra, tỷ sửa giúp muội ^^], ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi lắm không?”
“Ta biết Thái tử ca ca hiễu rõ ta nhất, hôm qua, kia không phải bởi vì cùng Chu Triêu đánh cược đi. Xem ra lão Thiên vẫn là rất thích chước của ta, để ta thoáng cái liền đụng phải hai người, Chu Triêu đi Tể tướng phủ ngược lại nhào vào một khoảng không.” Thè lưỡi, Đường Đường hướng Vũ Văn Vô Ki biểu lộ một nét mặt hoạt bát.
“Hôm qua ty chức không lượng sức mình tiếp nhận thách đấu của Công chúa, thua tâm phục khẩu phục.” Chu Triêu vừa nghe Đường Đường nhắc tới chuyện cùng mình đánh cược, sắc mặt hơi ửng lên, sau đó tiến lên chắp tay nói.
“Ta bất quá chỉ là có vận khí hơn ngươi thôi. Đúng rồi, ba người sớm như vậy đã cùng nhau chạy tới đây, có chuyện gì sao?” Đường Đường cười cười, tiếp đó thuận miệng hỏi.
“Ta đến xem ngươi đã tỉnh lại chưa, Thiển miên tiên sinh là tới nhìn xem thương thế của ngươi thế nào, về phần Chu Triêu nha, đến xem đối thủ của mình ra sao.” Vũ Văn Vô Ki nói xong, lại ra hiệu Mạc Ngôn nhường chỗ để Trương Thanh Viễn đến kiểm tra thương thế Đường Đường.
Sau khi Trương Thanh Viễn tiến lên bắt mạch, lại xem xét một chút tình trạng kín miệng vết thương của nàng, hồi lâu, mới nói: “Thương thế không có chiều hướng trầm trọng. tin rằng sau khi tịnh dưỡng vài ngày, miệng vết thương sẽ chậm rãi lành lại.”

“Vậy là tốt rồi, Giai Vinh, ngươi hảo hảo tu dưỡng thân thể đi, những chuyện còn lại hoàng huynh sẽ xử lý tốt.” Vũ Văn Vô Ki nói xong, lại nhìn về phía Mạc Ngôn nói: “Hảo hảo chiếu cố chủ tử nhà ngươi.”
“Nô tì tuân mệnh.” Mạc Ngôn hơi khụyu gối, ôn nhu đáp.
“Ta đi trước, có gì cần trực tiếp tìm Vũ Mông là được rồi, nàng sẽ thay các ngươi an bài tốt.” Khoát tay, Vũ Văn Vô Ki sờ sờ đầu Đường Đường, sau đó trong nháy mắt liền ly khai.
“Thái tử ca ca tạm biệt.” Thời điễm khi tay hắn sờ đầu nàng, trong nháy mắt Đường Đường tưởng rằng người trước mắt này chính là ba ba của nàng.
Trương Thanh Viễn cùng Chu Triêu cũng theo sau Vủ Văn Vô Ki ly khai, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại có hai người Mạc Ngôn và Đường Đường.
“Đúng rồi, Mạc Ngôn, mấy ngày nay ta lo chế tạo vũ khí bí mật, Mộ Dung Hạo Minh thế nào? Thái tử ca ca đem hắn nhốt ở đâu?” Đường Đường đột nhiên nhớ tới cái người bị nàng bỏ qua mấy ngày, nàng vội hỏi Mạc Ngôn.

“Nghe nói là nhốt sau Tây viện, Thái tử là người rất phúc hậu, sẽ không làm gì Lục Vương gia. Nhưng thật ra Thái hậu người, định xử trí Lục Vương gia thế nào hả? Chẳng lẽ mang theo bên người suốt như vậy?” Mạc Ngôn trong lòng cũng có chút lo lắng, suy cho cùng mang theo Mộ Dung Hạo Minh cũng không phải kế lâu dài, mới đầu Đường Đường là vì bảo toàn tính mệnh cho nên mang theo hắn làm con tin, hiện tại các nàng đã an toàn, Mộ Dung Hạo Minh cũng tựa hồ không còn giá trị lợi dụng nhiều.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của Mạc Ngôn, Vũ Văn Vô Ki cũng không phải hoàn toàn nghĩ như vậy, Mộ Dung Hạo Minh ở trong mắt hắn không chỉ là Lục Vương gia Tĩnh quốc, hắn còn có một thân phận trọng yếu hơn, chính là lấy sức một người năm đó, thần thoại dùng trí đẩy lui Vũ quân vẫn luôn như một tảng đá đè nặng trong lòng hắn.
Bậc đế vương nào không có dã tâm thống nhất thiên hạ, phụ hoàng Vũ Văn Vô Ki không có khả năng đem Tĩnh quốc thu vào trong túi không có nghĩa là hắn không thể, chỉ cần khống chế được Mộ Dung Hạo Minh, như vậy sau này khi hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế, lại tính cả thân phận Đường Đường là Thái hậu Tĩnh quốc cùng bối cảnh, muốn nuốt Tĩnh quốc, hẳn là không thành vấn đề.
“Ai, đáng tiếc ta hiện tại bị thương, không thể đi xem hắn. Vài ngày không gặp hắn, kì lạ còn nhớ hắn.” Thở dài một hơi, trong đầu Đường Đường lại hiện ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Mộ Dung Hạo Minh, nam nhân đó, hắn sao lại có bộ dạng xinh đẹp như vậy chứ?
Kỳ thật cái hồng y nam tử gặp tối qua kia cũng khá xinh đẹp, chẳng qua vẻ mặt hắn rất thối, dáng vẻ giống như nàng thiếu nợ hắn mấy trăm vạn, lạnh như băng. Chẳng lẽ giết người lại không thể mang vẻ mặt tươi cười sao? Đáng tiếc cho bộ mặt xinh đẹp. (TCC: =)) Ta thiệt là ngưỡng mộ Đường Đường, người ta đi giết người mà bảo người ta phải cười tươi như hoa mới chịu. Mà cũng nhờ thế ta mới bik Đường Đường cũng mê trai đẹp a)
“Thái . . . . . Thái hậu, người vừa mới nói. . . . . . Nói người. . . . . Người nhớ hắn?” Đối với cách Đường Đường bày tỏ thẳng thừng như vậy, Mạc Ngôn cảm giác khó mà tiêu hóa, nàng lắp bắp cả nửa ngày mới nói xong hết những lời này.
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến hắn sao? Tốt xấu chúng ta cũng đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn.” Nghiêm túc gật đầu, Đường Đường không biết mình nhớ hắn có gì không thích hợp.

“. . . . .” Thái độ Đường Đường thản nhiên khiến cho Mạc Ngôn không nói nên lời. Nàng hạ xuống suy nghĩ, không tính lại tiếp tục cùng Đường Đường xoắn xuýt cái đề tài này.
“Mạc Ngôn, nghe nói nữ nhân đều phải lập gia đình đúng không? Ngươi chừng nào thì lấy chồng?” Thấy Mạc Ngôn không nói lời nào, Đường Đường lại nói tiếp.
Đường Đường không biết, câu nói đầu tiên nàng vô tình như là một bả lợi kiếm đâm thẳng vào tim Mạc Ngôn.
Nữ nhân thời xưa quan niêm trinh tiết rất mạnh, đừng nói từng bị nam nhân ngủ qua, cho dù bị nam nhân huých tay một chút đều phải lấy thân báo đáp. Mạc Ngôn bây giờ đã bị những tên thối tha đó nhúng chàm như vậy, nàng như thế nào còn dám ảo tưởng chuyện xuất giá. Cho dù chưa hề bị đàn ông nhúng chàm qua, nàng cũng nhất định sẽ không lấy chồng, bây giờ càng không có khả năng.
Nhìn thấy sắc mặt Mạc Ngôn đột nhiên trở nên tái nhợt, Đường Đường không rõ nội tình, nàng kéo kéo y phục Mạc Ngôn tiếp tục truy vấn: “Mạc Ngôn, ngươi làm sao? Không thoải mái sao?”
“Đa tạ Thái hậu quan tâm, nô tì không có việc gì.” Lắc lắc đầu, Mạc Ngôn cắn môi trắng bệch nói.
“Không có việc gì là tốt rồi, hiện tại ta ngã bệnh, ngươi nên hảo hảo chiếu cố bản thân, đừng để cả hai ta đều phát bệnh vậy rất thảm.” Nghe được Mạc Ngôn nói như thế, Đường Đường thật cũng không suy nghĩ nhiều, nàng gật gật đầu, sau đó khép miệng không thèm nói nữa.

Hai người trầm mặc một hồi, Vũ Mông mang theo hai a hoàn đem điểm tâm đi vào.
Mạc Ngôn phục vụ Đường Đường ăn xong điểm tâm lại cùng Vũ Mông tán gẫu vài câu, đợi sau khi Đường Đường ngủ, nàng nhỏ giọng ra khỏi phòng.
Một mạch hướng Tây, nàng đi tới tiểu viện giam giữ Mộ Dung HẠo Minh.
Cùng thủ vệ đánh tiếng chào hỏi, hết thảy người trong vườn cơ hồ đều nhận biết Mạc Ngôn, cho nên cũng không có quấy rầy liền trực tiếp tiến vào.
Vừa rồi khi Đường Đường nói với Mạc Ngôn nàng nhớ Mộ Dung Hạo Minh, trong lòng Mạc Ngôn liền nhảy dựng, nàng phảng phất cảm giác được, tuy rằng dáng vẻ Đường Đường thường ngày nhìn qua như là không rành thế sự, thế nhưng nhiều khi nàng lại đặc biệt tinh quái, bất luận kẻ nào cũng không thể đoán được tâm tư của nàng. Nàng có chút lo lắng, nếu như Đường Đường thật sự thích Mộ Dung Hạo Minh, tương ngộ này sẽ có kết cục như thế nào.
Từ trước Mộ Dung Hạo Minh luôn chán ghét nàng, tuy rằng hắn bề ngoài luôn tỏ vẻ vân đạm phong khinh, đối Đường Đường cũng một mực hữu lễ, thế nhưng ai biết chân chính trong lòng hắn đang nghĩ gì? Nam nhân thâm trầm giống như hắn vậy, Đường Đường là vô luận như thế nào cũng chỉ qua loa.
Cho nên, vì không để Đường Đường sau này rơi vào tình cảnh khó khăn, nàng trước hết thay nàng đem thứ mới nảy sinh này bóp chết. Nàng muốn nhắc nhở Mộ Dung Hạo Minh, không cần đối với Đường Đường thể hiện ra tốt đẹp gì, bọn họ lúc đó, chính là địch nhân, cũng chỉ có thể là địch nhân.

Bình Luận (0)
Comment