Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

Chương 57


Mạc Ngôn cùng Tử Ngọc đứng ở hai bên Đường Đường, đỡ nàng tiến đến kiệu.
Phượng liễn lúc này đã ở sẵn trước cửa, vừa thấy Đường Đường đi ra, đám cung nhân lập tức quỳ xuống nghênh đón.
Đường Đường vốn là muốn nhảy vào trong xe ngồi luôn cho nhanh, bất quá nhìn nhìn bốn phía, trước mắt bao nhiêu người thế này, với động thái như vậy hẳn là mất mặt. Nàng bất đắc dĩ tuân theo quy củ, bước lên cái thanh nhỏ trước cửa kiệu, sau đó mới từ từ ngồi xuống.
Tử Ngọc cùng Mạc Ngôn đứng hai bên phượng liễn, khẽ ra lệnh cho kiệu phu bắt đầu đi, Đường Đường liền nghe một màn đinh tai nhức óc “Cung tiễn thái hậu” phía sau.
Nàng trong lòng có chút bất mãn. Các ngươi muốn ta sớm cút đi lắm sao?

Mộ Dung Hạo Minh ngồi trên xe ngựa phía trước phượng liễn của nàng, nàng khẽ ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa đang chậm rãi di chuyên.
Đây là chuyến đi của thái hậu nàng, tự nhiên mọi việc từ bé sẽ đều xé ra to, long trọng đến mười phần. Ra khỏi hoàng cung, hai bên đường đều là có bách tính quỳ xuống tiễn đưa. Bọn họ trong miệng đều hô to: “Thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế”..
Thế nhưng, có mấy người trong số họ là thật tâm?
Haizz…nàng dĩ nhiên không biết được rồi.
Không chừng bọn họ ngoài miệng hô thiên tuế, trong lòng đã đem nàng ra chém vạn đoạn, muốn nàng mau mau chết sớm đi ah!
Đường Đường mở to hai mắt nhìn đám người cổ đại đang đi trên đường, rồi cả những người thương nhân ngoại quốc ăn mặc kì lạ.. muôn hình muôn vẻ. Bất quá nàng nhìn không lâu đã cảm thấy có chút nhàm chán.

Phượng liễn ra khỏi hoàng thành, chậm rãi tiến vào ngoại ô, bên tai nàng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. Phóng mắt nhìn ra xa, tất cả đều là một màu xanh của ruộng lúa. Điều này làm cho nàng nhớ lại nơi trước kia chính mình lớn lên là một nông thôn.Chỉ là, nông thôn của hiện đại không giống nơi này, ít ra nó cũng tương đối hiện đại hóa, còn nơi này, nhà tranh đồng ruộng, mênh mông bát ngát.
Đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc, Đường Đường mới tám tuổi, nàng không cảm nhận được cái đẹp của nơi này.
Chuẩn xác mà nói, nàng làm gì còn tâm trí đâu mà phán xét, thăm thú phong cảnh?
Dựa theo kế hoạch của nàng, ra khỏi địa phận của kinh thành đi về phía nam chính là đường đi Vân quốc, hướng đông nam mới chính là đi Vũ quốc.
Nếu như nàng vừa ra khỏi kinh đã thay đổi hướng đi, chắc chắn Mộ Dung Hạo Minh sẽ nhận ra, sự việc sẽ không tốt chút nào. Nàng cùng Mạc Ngôn có trao đổi qua kế hoạch, đầu tiên vẫn là đi về phía nam tiếp qua một toàn thành nữa mới đổi phương hướng sang đông nam, đến lúc đó Mộ Dung Hạo Minh có phát hiện cũng không có biện pháp phản kháng. Quan trọng nhất, Mộ Dung Kiền Dụ cũng không có khả năng đuổi theo, lúc đó mới phái binh, sợ là cũng không kịp rồi.
Đường Đường tính toán là như vậy, có điều nàng lại bỏ quên một chi tiết. Đường đi ở cổ đại đâu có dễ đi như đường nhựa hiện đại?
Con ngựa trang bị đơn sơ, bên trong tuy là bố trí thoải mái, thế nhưng đường đi không bằng phẳng, nàng ở bên trong kiệu bị xóc nảy muốn chết.
Đường Đường mới ngồi nửa ngày xe ngựa, liền cảm giác mình, đầu khớp xương đều muốn rời ra từng mảnh. Nàng bắt đầu âm thầm hối hận cái quyết định ngu ngốc kia của mình. Đường gần không đi lại đòi đường xa, nàng khi nào ngu ngốc như vậy chứ?

Bình Luận (0)
Comment