Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 32

Nghỉ phép kết thúc rất nhanh.

Lúc gần đi, Trương Dư Xuyên cuối cùng đem quyển [thâu tâm tiểu trợ lý ] trả lại cho Trương Cẩn Ngôn.

Mấy ngày nay hắn mang Trương Cẩn Ngôn đi thăm thú toàn bộ sơn trang, làm Trương Cẩn Ngôn tinh thần thác loạn, ngược lại không cùng bạn học cấp ba kiêm bạn tốt Lâm Phùng nói mấy câu, càng không đi tìm Tiểu Bạch hoa.

Thật là một câu đố...

"Trả lại cho cậu." Đường về tàu khách, Trương Dư Xuyên đem sách trả lại cho Trương Cẩn Ngôn, bình tĩnh tự nhiên nói, "Cảm ơn."

"Trương tổng khách khí." Trương Cẩn Ngôn tiếp nhận sách, có vẻ như lơ đãng tiện tay lật qua lật lại.

Sách, tờ giấy ghi số điện thoại đâu?

Trương Dư Xuyên phất tay một cái, nhàn nhạt nói: "Hẹn gặp lại."

Trương Cẩn Ngôn gật gật đầu, không cao hứng.

Cũng không hỏi weixin của mình là gì.

Nhưng mà Trương Dư Xuyên hoàn toàn không tiếp thu được sóng điện não của Trương Cẩn Ngôn, lễ phép gật gật đầu, quay người liền đi, lúc đi ngang qua xe đạp của Lâm Phùng còn nói một câu: "Trong phòng hư hao món đồ quý nào tôi cũng đã tính vào tài khoản của cậu."

"Chết tiệt, cậu còn có thể keo kiệt đến vậy sao?" Lâm tổng tức giận đẩy chuông vang lên, "Không phải chỉ là một cái giường thôi sao?"

Trương Dư Xuyên liếc hắn một cái, một mặt lạnh lùng nói: "Cả gian phòng đều sắp biến thành phế tích."

Khuôn mặt Tô Cùng đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Trương Dư Xuyên, nói: "Xin lỗi..."

"Không sao đâu, bảo bối." Lâm Phùng sờ sờ mặt của hắn, ôn nhu nói, "Mấy ngày nay không phải chơi rất vui sao? Đáng giá."

Trương Dư Xuyên phát ra một tiếng cười lạnh: "Ha ha."

Trương Cẩn Ngôn mím chặt đôi môi, nhìn Tô Cùng, rồi nhìn Trương Dư Xuyên:...

Sách, nam thứ cùng Tiểu Bạch hoa rốt cục bắt đầu có hỗ động sao?

Đường về trên xe, Trương Cẩn Ngôn có chút buồn bã ỉu xìu, nhìn phong cảnh tâm tình càng thêm phiền, liền mở quyển [thâu tâm tiểu trợ lý] ra xem.

Tuy rằng tiểu trợ lý cùng nam thứ thật sự cùng nhau nhưng nội dung tiểu thuyết thực sự là quá tệ, dù sao theo đuổi lâu như vậy cũng không cam lòng trực tiếp vứt bỏ...

Nhưng mà mãi đến tận chương 3: Toàn bộ kết thúc Trương Cẩn Ngôn cũng không thấy nội dung theo dự đoán, tiểu trợ lý không chỉ hoàn toàn không cùng nam thứ tổng giám đốc cùng nhau, hơn nữa bá đạo tổng giám đốc còn tiến hành một phen mưa to gió lớn biểu lộ với tiểu trợ lý, khiến nam thứ bị 10 ngàn điểm bạo kích thương tổn. Thành công đem Tiểu Bạch hoa đoạt lại, bá đạo tổng giám đốc không kịp chờ đợi, ở trong xe Lincoln của mình tàn nhẫn mà đoạt lấy Tiểu Bạch hoa, từ đầu xe làm đến đuôi xe, lại từ đuôi xe làm đến đầu xe, cảnh giường chiếu nóng bỏng hương diễm, căn bản là không có mắt thấy! 1

Trương Cẩn Ngôn nhịn xuống kích động chảy máu mũi, mở cờ trong bụng khép sách lại.

Ha! Mình biết tác giả sẽ không để cho nam thứ đắc thủ dễ dàng như vậy!

Thế nhưng...

Trương Cẩn Ngôn nhớ tới hai ngày trước gặp phải Trương Dư Xuyên tại đình giữa hồ, Trương Dư Xuyên nói nội dung tiểu thuyết hoàn toàn là giả!

Tại sao...

Tuy rằng đầy bụng nghi hoặc nhưng không có cách nào hỏi, Trương Cẩn Ngôn không thể làm gì khác hơn là yên lặng kìm nén, trong đầu chuyển qua một ý nghĩ.

A, không trách ngày đó lúc đánh bi-a Trương Dư Xuyên lại biểu hiện lưu manh như vậy.

Thì ra chỉ là bởi vì mới vừa xem chương 3: Phần cuối cảnh giường chiếu, dục hỏa không chỗ phát tiết mà thôi!

Thiệt thòi cho mình còn... Sách, mình thật ngu xuẩn.

Trương Cẩn Ngôn tâm tình trong nháy mắt down đến đáy vực, nguyên bản đã lạnh lẽo vắng vẻ nay khuôn mặt càng lạnh hơn mấy phần.

Mộng ảo kỳ nghỉ kết thúc, sinh hoạt lần thứ hai trở lại bình thường, một tuần trôi qua, Trương Cẩn Ngôn vẫn cứ mỗi ngày buổi sáng sáu giờ rời giường làm điểm tâm cho em gái, trong tiếng kêu rên của Trương Thận Hành "Tại sao lại là sandwich" ăn cơm rửa chén, sau đó lái xe của Lâm Phùng đưa Trương Thận Hành đi học, trước tám giờ chạy tới công ty, đem văn kiện Lâm Phùng yêu cầu chuẩn bị kỹ càng, bàn làm việc thu thập sạch sẽ, lại pha một ly hoàng kim mạn, đúng chín giờ đặt ở trên bàn làm việc của Lâm Phùng.

Vẫn là không chút nào gợn sóng, không nhịn được muốn hướng về phía nơi nào kêu to hai tiếng, là sinh hoạt vô vị của một nam phụ diễn viên quần chúng.

Tình tiết trong tiểu thuyết cũng không giống sẽ phát sinh trên người mình, đạo lý này, đến hơn hai mươi tuổi mới chân chính ý thức được.

Sách.

Trương Cẩn Ngôn ăn hết hộp cơm cùng ớt xanh xào thịt, đem hộp cơm thu thập một lần. Lúc nghỉ trưa, Lâm Phùng mang theo Tô Cùng đi ra ngoài ăn cơm, Trương Cẩn Ngôn sửa sang lại văn kiện xốc xếch trên bàn làm việc, sau đó cầm điện thoại di động buồn bực ngán ngẩm mà xem [ thâu tâm tiểu trợ lý] tác giả mấy ngày trước phát ngoại truyện tân hôn tuần trăng mật trên weibo, bá đạo tổng giám đốc mang tiểu trợ lý đi Hy Lạp hưởng tuần trăng mật, dưới trời xanh cùng cát trắng tàn nhẫn mà làm một lần!

Sách, không lành mạnh.

Trương Cẩn Ngôn một bên như đói như khát mà nhìn, một bên không khỏi lo lắng vấn đề giáo dục cho em gái...

Đang xem chăm chú, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Trương Cẩn Ngôn còn tưởng Lâm Phùng đã trở lại, liền để điện thoại di động xuống đi mở cửa.

Nhưng mà, đứng ở ngoài cửa là Trương Dư Xuyên một tuần không có tin tức gì, cặp mắt sâu đậm màu đen, trầm tĩnh như nước, trong nháy mắt hút đi hết thảy âm thanh.

Trương Cẩn Ngôn run lên chốc lát, cảm giác chung quanh âm thanh đều như thuỷ triều chảy lại đây, mới khách khí mở miệng nói: "Trương tổng, anh tìm Lâm tổng?"

Trương Dư Xuyên khẽ gật đầu: "Ừm."

"Mời anh ngồi." Trương Cẩn Ngôn dẫn Trương Dư Xuyên ngồi xuống, biểu tình bình tĩnh nói, "Lâm tổng không có ở đây, anh chờ một chút."

Quả nhiên không phải tới tìm mình...

Ha, chết tiệt, mình đang chờ mong gì chứ?

Trương Cẩn Ngôn rót cho Trương Dư Xuyên ly nước, ngồi xuống một bên, vì không để cho mình nghĩ bậy nghĩ bạ, hắn lấy điện thoại di động tiếp tục xem ngoại truyện, cưỡng bách chính mình đem lực chú ý đặt trên điện thoại.

Đi thánh ủy thác ở Hy Lạp hưởng tuần trăng mật, tuần trăng mật...

Lúc này, Trương Dư Xuyên đột nhiên mở miệng, dùng giọng điệu như là đang giải thích nói: "Tuần trước tôi không có ở thành phố, trưa hôm nay mới vừa xuống phi cơ liền chạy tới."

"Ồ." Trương Cẩn Ngôn mặt không hề cảm xúc.

"Tôi đi Hy Lạp," Trương Dư Xuyên đáy mắt xẹt qua một vệt quang, "Nghe nói thánh uỷ thác rất đẹp, bất quá tôi có chuyện phải làm, chưa kịp đi."

Trương Cẩn Ngôn không được tự nhiên banh trực sống lưng: "Sau này sẽ có cơ hội."

Trương Dư Xuyên yên lặng nhìn hắn, gật đầu: "Không sai."

Một tia cảm giác kỳ dị xông lên đầu, Trương Cẩn Ngôn còn muốn nói gì đó, cửa phòng làm việc lại bị người đẩy ra, Lâm Phùng cùng Tô Cùng đi tới.

"Sao cậu lại tới đây?" Lâm Phùng quét mắt nhìn Trương Dư Xuyên, cảnh giác giải thích, "Cái vòi nước mạ vàng trong phòng VIP vốn đã hỏng trước rồi."

Này thật là không phải Tiểu Cùng nhà tôi làm ra!

Trương Dư Xuyên hơi khẽ cau mày: "Tôi có chuyện khác tìm cậu."

"Cái gì?" Lâm Phùng hướng trên ghế tổng giám đốc thoải mái nằm một cái.

Trương Dư Xuyên nói ngay vào điểm chính: "Tôi muốn hỏi cậu một người."

Lâm Phùng một hí mắt: "Ai?"

Trương Dư Xuyên vừa nghiêng đầu, ánh mắt chuyển qua một góc độ, từ phía của Trương Cẩn Ngôn nhìn qua chính là rơi vào trên người Tô Cùng.

Tim Trương Cẩn Ngôn nhảy một cái, không dám nhìn nữa vội vàng cúi đầu:...

Ha, mình hiểu, cuộc chiến đoạt Tiểu Bạch hoa rốt cục chính thức kéo màn.

Nội dung tiểu thuyết đã trở lại quỹ đạo bình thường?

Nhưng mà, loại cảm giác đau lòng này là chuyện gì xảy ra, mình, nhất định là điên rồi...

Nhưng mà, một giây sau, ánh mắt Trương Dư Xuyên liền chuyển đến Trương Cẩn Ngôn, như thấm suối nước nguội lạnh tràn qua hai gò má.

Đón lấy, Trương Cẩn Ngôn nghe thấy thanh âm trầm thấp hướng phía mình vang lên, chỉ có một chữ: "Hắn." +

Hoảng sợ, Trương Cẩn Ngôn không thể tin vừa nhấc mắt, ánh mắt không hề phòng bị mà tiến vào ánh mắt Trương Dư Xuyên.
Bình Luận (0)
Comment