Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 163

Chương 163

Chỉ có Vương Chính là vẻ mặt vẫn không cam tâm, hắn ta mở miệng, rồi lại lập tức ngồi xuống như muốn nói lại thôi.

“Mẹ nó, xem như mày may mắn. Có giỏi thì mày cứ trốn cả đời đi, chỉ cần mày bước ra khỏi cái cửa này, tao sẽ có cách trị mày!”. Căm hận đập bàn một cái, ánh mắt Ngô Quảng vô cùng hung hăng.

Cảm nhận được sát khí, vẻ mặt tươi cười của Tần Khải dần biến mất.

Anh không vội không chậm đứng dậy, nhìn Kỳ Mai Hoa, Tần Khải mới khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, thản nhiên nói: “Vậy sao? Tôi nghĩ, lời này nên do tôi nói thì hợp hơn, anh thấy sao?”

“Tao…”

Ngô Bình mở miệng, hắn ta căn bản không nói nên lời, đối diện với ánh mắt của Tần Khải, lập tức nuốt lời vào trong.

Ánh mắt của Tần Khải, tựa như một lưỡi kiếm bén, đâm thẳng vào tim Ngô Quảng.

Lùi về sau hai bước, sắc mặt Ngô Quảng trắng nhợt.

Cơn giận của hắn ta, chỉ như trẻ con dỗi thôi, nhưng Tần Khải thì khác.

Sống trong núi từ nhỏ, khi Tần Khải còn bé đã có thể tự mình hái thuốc, gấu lớn, hổ dữ trong núi, Tần Khải đều đã đối mặt với mãnh thú như vậy.

Một ánh mắt liếc qua, ngay cả chó dữ sủa gầm thì Tần Khải cũng có thể khiến nó im lặng.

Huống chi là một tên ăn chơi trác táng như Ngô Quảng, lúc trước đối phó với hắn ta, chủ là Tần Khải nể mặt Kỳ Mai Hoa mà thôi.

“Hừ! Chúng ta cứ chờ xem!”

Hốt hoảng cầm lấy tập giấy tờ, Ngô Quảng gần như là chạy chầm chậm, quay đầu bỏ chạy, chẳng buồn quay đầu, như đang sợ Tần Khải sẽ đuổi theo vậy.

Không ngừng một giây chạy lên xe, Ngô Quảng đạp mạnh chân ga.

Chiếc Mercedes rời khỏi khu biệt thự nhà họ Vương, đi vào đường vành đai một lúc, mắt thấy bên cạnh xe đã đông đúc hơn, Ngô Quảng thấp thỏm lo sợ, lúc này mới thở mạnh một hơi.

Lúc nãy đấu mắt với Tần Khải, Ngô Quảng đã bị Tần Khải dọa không nhẹ.

Ánh mắt kia của Tần Khải, chỉ có lúc nhà họ Ngô gặp nguy, qua lại với lính đánh thuê thì Ngô Quảng mới nhìn thấy một lần.

Hắn ta biết rõ, người có thể để lộ ánh mắt như vậy, chắc chắn không phải người đơn giản, rất có khả năng đã từng lấy mạng người khác.

Đương nhiên, Ngô Quảng không biết, tuy Tần Khải chưa từng giết người, nhưng từ nhỏ đã giết không ít thú dữ.

Hổ báo sói dữ mà người thường né như né tà, Tần Khải nhìn thấy thì lập tức túm lấy đánh giết, bổ sung bữa ăn sau lưng sư phụ.

Một tay run rẩy cầm lấy điện thoại, Ngô Quảng hít sâu một hơi, lúc này tay mới dần dần đỡ run.

Gọi một cuộc về nhà, Ngô Quảng quyết định, không tiếc giá nào, phải đào ra được gốc gác Tần Khải…

Bình Luận (0)
Comment