Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 225

Chương 225

May mắn thay, kinh nghiệm thực chiến của Tần Khải vô cùng phong phú. Khi hai người đối đầu với nhau, mặc dù không gian trong hành lang của công ty có hạn và Thiệu Cương đã nhiều lần cố dồn anh vào góc nhưng Tần Khải đều né được mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.

Mặc dù nắm đấm của Thiệu Cương rất mạnh mẽ, nhưng Tần Khải lại nhẹ nhàng và linh hoạt như một chiếc lá rơi trong gió.

Mặc dù Thiệu Cương đã làm mọi cách nhưng vẫn không thể hạ gục Tần Khải trong thời gian ngắn, thể lực của ông ta cũng dần cạn kiệt bởi những cú đấm của anh.

So với Thiệu Cương, Tần Khải chỉ đỡ đòn là chính nên đỡ mất sức hơn nhiều.

Hơn nữa, so với Thiệu Cương, anh có ưu thế rõ ràng nhất chính là trẻ hơn và khỏe hơn.

Ba phút sau đó, Thiệu Cương vẫn không thể làm gì được Tần Khải. Lúc này ông ta đã bắt đầu thở dốc, mồ hôi đầm đìa trên trán.

Những cú đấm của ông ta cũng ngày càng chậm.

Tần Khải lúc này đã nắm được phương thức ra đòn của Thiệu Cương liền nhân lúc ông ta ra đòn châm một kim trúng vào cổ ông ta.

Mặc dù không châm vào tử huyệt nhưng cũng khiến Thiệu Cương không thể ngờ tới.

Ông ta vừa tiếp tục dồn lực vào đòn đánh thì lập tức cảm thấy như máu huyết đang dồn ngược lên đầu.

Khi nhận ra điềm chẳng lành, Thiệu Cương đã không kịp trở tay nữa rồi.

Khi nắm đấm của ông ta còn cách lồng ngực Tần Khải chừng một tấc thì ông ta đột nhiên cảm nhận được một cơn đau thấu tim, đến nỗi buộc phải thu quyền lại.

Thiệu Cương kêu lên thảm thiết, trên trán tứa ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

Ông ta tay ôm đầu, vẻ mặt không cam tâm, vô cùng đau đớn ngã xuống đất.

Đến một câu chửi Thiệu Cương cũng không kịp thốt ra thì đã mất hết mọi cảm giác.

Tần Khải đá ông ta một cái, sau khi xác nhận Thiệu Cương đã bị khống chế thì anh mới điềm nhiên nở nụ cười.

Nếu không phải ban nãy anh ngồi xe nên giờ có chút không thoải mái thì xử lý một tên lâu la đâu mất nhiều thời gian như vậy.

Nhưng nếu lấy nắm đấm ra mà đọ thì Tần Khải chưa chắc đã thắng được Thiệu Cương một cách dễ dàng.

Nếu Thiệu Cương còn trẻ khoẻ hơn một chút thì nói không chừng người chịu thiệt sẽ là Tần Khải.

Xem ra, tên họ Phó kia không có ý đồ tốt đẹp gì.

Trong đầu anh đột nhiên tua lại cảnh tượng lúc hai người đánh cược với nhau, nhớ tới vẻ chắc chắn trên gương mặt Phó Diệu Bang. Nghĩ lại anh chợt cảm thấy hoài nghi.

Có điều, giờ không phải lúc để tính toán vấn đề này. Tần Khải không kịp nghĩ nhiều, đưa chân đạp bung cánh cửa trước mặt.

Rầm một tiếng, cánh cửa chắc chắn của văn phòng bị đạp tung.

Cửa mở ra, Tần Khải nhìn thấy một tấm lưng trắng nõn đang ngồi trên người một gã béo.

Tần Khải đạp cửa xông vào bất ngờ khiến hai kẻ trong văn phòng đều bị doạ hết hồn.

Gã đàn ông sợ đến nỗi run lẩy bẩy, người phụ nữ thì thét lên chói tai rồi đưa tay che ngực. Cảnh tượng núi đồi cũng khá hùng vĩ.

“Ái ôi, mẹ nó chứ… cút ra ngoài, cút ra ngoài! Ai cho cậu vào đây? Cậu đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy. Cút ngay!”

Bình Luận (0)
Comment