Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 50


“Cùng vào đi, bệnh nhân đã bị người khác đụng vào, tôi cũng không muốn gánh tội đâu”.

“Vâng vâng, thần y yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra”.

Đinh Kim Phúc vội hứa hẹn, dẫn theo người nhà họ Đinh đi về phía phòng bệnh.

Vương Dao cũng đi lẫn trong đám đông, cô ta như thể tiến vào trong kho báu để tìm báu vật vậy, mắt không ngừng nhìn lung tung.

Trước đó bà nội đã nhắc tới việc y thuật của Tần Khải hơn người.

Trong lòng Vương Dao có chút tò mò, rất muốn xem thử Tần Khải sẽ chữa bệnh cứu người thế nào.

Tần Khải đi đầu, còn chưa đến phòng bệnh đã thấy một người đứng ở cửa.

“Là anh à? Hừ!”
Hồ Tiểu Chiêu đang u sầu trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Tần Khải là hừ lạnh một tiếng, sau đó giận tới mức đỏ mặt tía tai.

“Là tôi! Cũng trùng hợp quá, chúng ta lại gặp mặt nhỉ!”, Tần Khải cười tủm tỉm, dáng vẻ ngây thơ vô tội.

“Anh! ”, Hồ Tiểu Chiêu giơ tay chỉ thẳng vào Tần Khải, bị chọc tức tới mức nói không ra lời.

Đối với hành động này, Tần Khải không nói gì, Đinh Kim Phúc lại hừ lạnh rồi tiến lên: “Họ Hồ, nếu cậu còn dám ăn nói vớ vẩn với thần y Tần, tôi sẽ xé rách cái miệng thối của cậu.

Vả lại nếu tí nữa em trai tôi mà có vấn đề gì, ha ha! ”
Hồ Tiểu Chiêu bị ánh mắt lạnh lẽo của Đinh Kim Phúc dọa sợ, lùi ra sau hai bước mới có thể đứng vững.

Anh ta dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Tần Khải mà không dám nói gì nữa.

Tần Khải mỉm cười, giơ ngón giữa với Hồ Tiểu Chiêu rồi mới tiến vào phòng bệnh.


Chỉ chậm trễ đôi chút mà sắc mắt Đinh Kim Lộc đang thở máy trên giường đã xanh mét.

Hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.

Từ Vọng Đức vào trước đang loay hoay sốt ruột, thấy Tần Khải vào thì nhanh chóng lùi sang một bên.

Tình trạng của Đinh Kim Lộc hiện tại không ổn tí nào, bệnh tình chuyển xấu nhanh chóng, không thể trì hoãn thêm nữa.

Dù không hiểu biết về y học nhưng Đinh Kim Phúc nhìn vào cũng thấy hoảng tới mức chảy mồ hôi lạnh.

Đinh Quốc Cường lật đật tiến lên, nắm lấy cánh tay Tần Khải, vừa nài nỉ vừa lắc tay anh: “Thần y Tần, dù thế nào thì anh cũng phải cứu bố tôi!”
“Biết trước thế này thì ban nãy hà cớ gì phải làm vậy!”
Tần Khải xua lắc lắc cánh tay, Đinh Quốc Cường mới chịu buông.

Tần Khải đi tới trước giường bệnh, vươn tay lật mở mí mắt Đinh Kim Lộc, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, anh lắc đầu.

“Thần y, em trai của tôi! rốt cuộc thế nào?”
Đinh Kim Phúc vội hỏi, thấy Tần Khải lắc đầu, tim nhảy thót lên cổ họng.

“Sao hả, cái này ông phải hỏi vị thần y họ Hồ ngoài cửa ấy.

Ha ha! may là tôi tới kịp, trễ thêm hai phút thì thần tiên cũng chẳng cứu nổi đâu”.

Tần Khải nói xong thì lấy ra một viên thuốc không biết tên gì từ trong túi nhỏ đeo bên người, nhét vào miệng Đinh Kim Lộc.

Bệnh nhân đang hôn mê nên không có tri giác gì.

Cơ mà điều này cũng không thể làm khó được Tần Khải, anh lấy kim bạc ra hơ trên lửa vài lần.

Mọi người chỉ thấy Tần Khải ghim kim lên cổ Đinh Kim Lộc, sau đó Đinh Kim Lộc đang hôn mê vô thức mở miệng nuốt đồ vật.

Thoáng chốc, thuốc đã được nuốt xuống, nhưng nét mặt Tần Khải vẫn chẳng hề thả lỏng.

Anh lại lấy từ trong túi ra một bộ kim châm cứu.

Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường, người nhà họ Đinh đều lo lắng đứng một bên.

Kim trong túi đựng có độ dài khác nhau, độ dày cũng không giống.

Cây nhỏ thì chưa tới một centimet, lớn thì dài bằng bàn tay.

Có cây mảnh như lông trâu, cây thì thô dày như kim may áo.

Mấy cây kim bạc này được đựng chung, số lượng lên tới mấy trăm.

Người ngoài nghề nhìn thì không thể phân biệt nổi nhưng Tần Khải lại chẳng cần nhìn, anh cứ giơ tay là lấy chính xác loại mình cần.

Anh ghim kim tìm huyệt vị không hề tốn sức, thuần thục trôi chảy.

Từ Vọng Đức một bên muốn hỗ trợ nhưng không thể chen vào.

Thấy thủ pháp thành thạo của Tần Khải, ông ấy há hốc mồm ngạc nhiên, mắt quan sát cẩn thận.


Từ khi tốt nghiệp viện y tới lúc hành nghề, ông ấy đã chữa bệnh hơn hai mươi năm.

Từ Vọng Đức lại chỉ có thể nhìn ra vài mục đích khi ghim kim của Tần Khải.

Năng lực này mà thuộc về một bác sĩ Đông y bảy, tám mươi tuổi thì Từ Vọng Đức còn có thể chấp nhận.

Nhưng điều quan trọng là tuổi của Tần Khải, anh còn trẻ như vậy mà trình độ chữa bệnh đã xuất sắc cỡ này.

Nói là thần y đương thời cũng chưa đủ thể hiện tài năng của anh.

Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường không phải dân trong nghề, cũng không nhìn ra được gì nhưng thấy cách ghim kim của Tần Khải, họ cũng biết anh không phải kẻ tầm thường.

Kim bạc được canh chỉnh chính xác, năng lực này không phải chỉ luyện một, hai năm là đạt được.

Cùng là bác sĩ Đông y, nếu lấy Tần Khải so sánh với Hồ Tiểu Chiêu thì kết quả rõ như ban ngày.

Người sáng suốt đều nhìn ra được trình độ của Tần Khải xuất sắc hơn Hồ Tiểu Chiêu không biết bao nhiêu.

Từ lúc Tần Khải vào cửa tới giờ chưa được năm phút, sắc mặt Đinh Kim Lộc đã dần trở nên hồng hào với tốc độ mắt thường có thể nhìn.

“Bưng một chậu nước ấm vào đây!”
Tần Khải lên tiếng, Từ Vọng Đức mới tỉnh táo lại, vội vàng tự mình đi làm.

Nước ấm vừa được đưa tới trước giường, Đinh Kim Lộc đang nằm trên giường bệnh bỗng ho sù sụ, khóe miệng tràn ra máu.

Tần Khải cầm khăn nóng lau qua loa một chút.

Sau đó từ từ rút từng cây kim trên người bệnh nhân ra.

Làm xong, anh lau mồ hôi trên trán, chậm rãi đứng lên.

“Sao rồi, thần y Tần, em trai tôi! ”
Tần Khải vừa đứng lên, Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường nôn nóng tiến tới.

“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm, tôi vừa dùng kim đánh tan máu bầm của ông ấy, tạm thời không sao!”
Tần Khải nói chuyện xong thì cũng đi tới trước bàn, Từ Vọng Đức còn tinh tế kéo ghế cho anh ngồi.


Anh ngồi xuống, cầm bút viết ra mấy chữ lớn, nét như gà bới vậy.

Người của nhà họ Đinh không rõ kiến thức chuyên ngành nên Từ Vọng Đức phải cẩn thận đứng xem.

Đây là chữ bác sĩ, tên thuốc cũng viết tắt khá nhiều, đường nét của chữ có hơi khác bình thường, người ngoài không đọc ra.

Chỉ bác sĩ hoặc dược sĩ mới hiểu những gì Tần Khải viết.

Từ Vọng Đức đứng cạnh quan sát, càng nhìn trong lòng càng ngạc nhiên.

Ông ấy cứ tưởng Tần Khải chỉ tinh thông Đông y, nhưng giờ ông ấy lại thấy anh thành thạo viết đơn thuốc Tây y và bệnh án.

Từ Vọng Đức là người thường nhìn nhận khách quan theo ấn tượng ban đầu, giờ ông ấy đã thay đổi ấn tượng về Tần Khải.

Trừ Đông y và châm cứu thành thạo thì hiển nhiên Tần Khải cũng rất hiểu biết về y học hiện đại.

Dù biết rõ bệnh tình Đinh Kim Lộc nhưng Từ Vọng Đức cũng không thể kê ra vài loại thuốc hiếm thấy.

Tần Khải lại có thể ghi ra, hốt thuốc đúng bệnh, anh có thể cho ra phương án trị liệu tốt nhất với tác dụng phụ ít nhất.

Trình độ như thế, ông ấy chỉ có thể ngưỡng mộ!
“Cầm lấy, đi vào hiệu thuốc mà mua, uống thế nào thì bên kia sẽ có người hướng dẫn cho anh”.

Tần Khải vừa nói vừa đưa đơn thuốc cho Đinh Quốc Cường.

Làm xong tất cả, anh mới đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.

.

Bình Luận (0)
Comment