Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 13

Hoắc Giác lấy ra hai thỏi bạc, đưa cho Bích Hồng, ôn tồn nói: “Hôm đó A Lê dự tiệc, đánh rơi một cây trâm ngọc trai ở hồ sen. Nếu được, xin cô nương nhờ người vớt giúp cây trâm ấy. Hoắc mỗ xin đa tạ, ngày sau cô nương có yêu cầu gì, Hoắc mỗ nhất định tận lực.”

Bích Hồng hé môi, kinh ngạc: “Cây trâm?”

Hoắc Giác lấy ra một tờ giấy vẽ, trên đó rõ ràng vẽ một cây trâm ngọc trai.

“Chính là cây trâm này, Bích Hồng cô nương cứ tận lực là được, nếu tìm không thấy cũng không sao.” Hoắc Giác thản nhiên nói, cùng lắm sau này hắn mua lại phủ đệ Trương gia, đào ba thước đất cũng tìm ra cây trâm đó.

Hoắc Giác rời tửu lâu, Bích Hồng đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng lưng thiếu niên khuất dần, vai buông lỏng, xoa mạnh cánh tay, lẩm bẩm: “Nhìn tuổi còn nhỏ, mà sao khí thế bức người vậy?”

Hôm nay còn đỡ, ít ra sắc mặt ôn hòa, khí thế cũng không đáng sợ.

Hai ngày trước, người này mặt lạnh tanh tìm đến cửa, suýt chút nữa dọa nàng ấy hồn phi phách tán, cứ tưởng mình làm chuyện gì tày trời, sắp mất mạng đến nơi.

Phải nói Bích Hồng tuy là nha hoàn, nhưng cũng không phải người không có kiến thức.

Lão phu nhân kết giao với không ít quan lại quyền quý, với thân phận đại nha hoàn, nàng ấy đều từng theo lão phu nhân gặp qua Huyện lệnh, Thái thú thành Đồng An, nhưng thật sự chưa từng có ai mang đến cho nàng ấy cảm giác… mà dù có đe dọa tính mạng cũng không dám chống đối.

Bích Hồng tự giễu cười, lắc đầu.

Nàng ấy đang nghĩ lung tung gì vậy, chẳng qua chỉ là một Tú tài còn đang học ở thư viện, sao có thể so với Huyện lệnh đại nhân, Thái thú đại nhân?

Nhưng mà…

Bích Hồng nâng niu hai thỏi bạc trong tay, bỏ ra nhiều bạc như vậy lại tìm mọi cách nhờ người gọi nàng ấy ra, chỉ vì một cây trâm của A Lê.

Là cây trâm đó có ý nghĩa sâu xa?

Hay là, vị Hoắc công tử này chỉ đơn thuần muốn dỗ A Lê vui vẻ?

Thôi vậy, tuy có chút phiền phức, nhưng tìm một cái cớ, hẳn là có thể nhờ người vớt cây trâm đó lên, nếu có thể làm A Lê vui vẻ, mau chóng khỏi bệnh, cũng đáng giá.

***

Ngày mười lăm tháng tư, Khương Lê cuối cùng cũng có thể xuống giường.

Những ngày này nàng ngày nào cũng bị ép uống thuốc, uống đến nỗi đầu lưỡi đều đắng ngắt.

Trước đó lúc bệnh, cái gì nàng cũng không muốn ăn. Bây giờ thân thể đã khá hơn, khẩu vị cũng trở lại.

“Mẹ, con muốn ăn thịt nướng của tiệm thịt nướng ở phía Tây thành, thịt bò, thịt dê, thịt gà con đều muốn ăn. Còn nữa, tiệm chè bên cạnh tiệm thịt nướng có phải sắp bán chè không? Con cũng muốn một bát chè đậu đỏ sữa đặc.”

Dương Huệ Nương bưng cho Khương Lê một bát cháo thịt băm rau củ, tức giận nói: “Chờ con khỏi hẳn, con muốn ăn gì mẹ đều làm cho con, bây giờ con cứ chịu khó ăn bát cháo mẹ nấu.”

Khương Lê cầm muỗng khuấy cháo trong bát, chớp mắt nhìn Dương Huệ Nương.

Nàng bệnh một trận, gầy đi không ít. Trước kia trên mặt còn có chút thịt, giờ thịt trên mặt đều biến mất, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, cằm nhọn, đôi mắt càng thêm to. Khi nhìn người khác, giống như một con thú nhỏ mới sinh, khiến người ta mềm lòng.

Dương Huệ Nương: “…”

“Được rồi được rồi, con cứ ăn cháo trước đi, lát nữa mẹ mang cho con chút thịt nướng, còn chè thì con đừng nghĩ đến nữa.”

Khương Lê mỉm cười, đang định làm nũng cảm ơn, lại thấy đệ đệ vốn nên đến thư viện, xách một gói giấy dầu trở về.

Mùi thịt nướng thơm lừng tỏa khắp nhà.

Khương Lê nuốt nước miếng, nói với Khương Lệnh: “A Lệnh, đây là thịt nướng mang về cho ta phải không? Quả nhiên sinh đôi thật khác biệt, ta muốn ăn gì, đệ ở cách xa như vậy cũng có thể cảm ứng được.”

Khương Lệnh dở khóc dở cười: “Tỷ nói bậy bạ gì vậy? Hôm qua không phải tỷ nói với Hoắc Giác ca muốn ăn thịt nướng sao? Hoắc Giác ca đã xếp hàng mua sẵn, bảo đệ mang về cho tỷ ăn.”

“À.” Khương Lê ngẩn người, nhớ ra hôm qua nàng đúng là có nhắc đến muốn ăn thịt nướng, không ngờ Hoắc Giác lại nhớ kỹ: “Huynh, huynh ấy sao không tự mình mang đến?”

Mấy ngày qua, Hoắc Giác ngày nào cũng đến tửu lâu thăm nàng, ngồi bên ngoài rèm cửa trò chuyện với nàng, sợ nàng buồn chán, còn mang cho nàng mấy quyển tranh vẽ thú vị.

Hôm nay, sao lại không đến? Khương Lê cảm thấy mất mát.

“Hoắc Giác ca nói hôm nay huynh ấy có việc bận, chắc đến tối mới về.” Khương Lệnh mở gói giấy dầu, lấy từng xiên thịt nướng ra, chọn ba xiên nướng thơm nhất đưa cho Khương Lê: “Hoắc Giác ca nói tỷ chỉ được ăn ba xiên, còn lại là của đệ và mẹ.”

Khương Lê: “…”

Quả nhiên cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng Hoắc Giác, hắn ngày nào cũng đến thăm nàng, đột nhiên không đến, khiến Khương Lê có chút không quen, trong lòng trống rỗng.

Dương Huệ Nương vào đưa thuốc cho Khương Lê, thấy nàng ôm chăn ngẩn người, không nhịn được đưa tay lắc lắc trước mặt nàng.

“Nghĩ gì vậy A Lê?”

Khương Lê chống gối, cằm đặt trên chăn, ồm ồm nói: “Không có gì.”

Dương Huệ Nương nhìn nàng: “Đang nghĩ đến Hoắc Giác?”

Khương Lê biết nàng nghĩ gì cũng không giấu được mẹ, dứt khoát không nói nữa.

Dương Huệ Nương thở dài, ngồi xuống bên giường nàng. Bà ấy không phải người mù, đứa trẻ Hoắc Giác này bà ấy đã nhìn sáu năm, ngoại trừ đối với Tô đại phu sắc mặt tốt hơn chút thì đối với ai cũng lạnh lùng.

Nhưng ngày A Lê phát bệnh, hắn còn lo lắng hơn cả bà là mẹ ruột. Mấy ngày nay lại ngày ngày đến đây dỗ dành Khương Lê, với tính cách lạnh lùng của hắn, nếu không phải đã động lòng với A Lê, sao lại khác thường như vậy?

Tâm tư của A Lê bà ấy hiểu rõ, bây giờ Hoắc Giác đã đáp lại, lẽ ra, bà là mẹ nên vui mừng.

Ai mà không mong con gái mình được như ý nguyện, gả cho một chàng rể tốt chứ?

Nhưng môn đăng hộ đối…

Hoắc Giác sớm muộn cũng rời khỏi thành Đồng An, Dương Huệ Nương không nỡ lòng để A Lê gả đi xa.

Hơn nữa, nếu Hoắc Giác ngày sau công thành danh toại, liệu hắn có thể cả đời chỉ ở bên A Lê mà không nạp thiếp? Nghĩ cũng biết là không thể.

Vị quan nào mà chẳng tam thê tứ thiếp?

Dương Huệ Nương trĩu nặng ưu tư trong lòng, nhưng miệng lại không nỡ nói với A Lê.

Ít nhất… cũng phải đợi A Lê khỏi bệnh rồi mới nói cho nàng hiểu.

“Thôi, mẹ không nói con nữa. Con mau uống thuốc đi, rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”

Thuốc của Khương Lê có thành phần an thần, uống xong không lâu thì nàng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, trong cơn mê man, nàng dường như lại được ai đó ôm vào lòng cả người lẫn chăn.

Lại là mùi hương thanh nhã tựa trúc tựa xạ hương quen thuộc ấy.

“Hoắc Giác?” Khương Lê dụi mắt.

“Ừ, ta đây.”

Trong bóng tối, giọng nói thiếu niên vang lên bên tai.

Khương Lê biết mình lại nằm mơ, nàng lầm bầm níu lấy vạt áo hắn, oán trách: “Hôm nay huynh không đến thăm ta.”

Bên tai liền vang lên tiếng cười khe khẽ, giọng nói thiếu niên cưng chiều vô hạn: “Hôm nay bận đi trút giận cho A Lê, ngày mai ta sẽ đến với muội.”

Khương Lê chỉ nghe thấy hắn nói ngày mai sẽ đến, mím môi cười, nỗi uất ức trong lòng tan biến, nàng “ừm” một tiếng.

“Đã nói rồi nhé, ngày mai huynh mà không đến thì huynh là cún con.”

Hoắc Giác kìm nén đặt một nụ hôn lên tóc nàng, đáp: “Được.”

***

Đợi tiểu cô nương trong lòng ngủ say, Hoắc Giác mới buông tay, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, lại cẩn thận đắp chăn cho nàng.

Hắn mặc một thân dạ hành y màu đen, khi che giấu khí tức, cả người như hòa vào bóng đêm.

Hoắc Giác nhanh nhẹn vượt tường, trở về hiệu thuốc.

Cởi bỏ dạ hành y, hắn uống một hơi cạn chén trà đã nguội lạnh, ánh mắt nhìn qua cửa sổ, hướng về phía cổng thành Đông Bắc.

Tiết Chân nên tỉnh rồi…

Chiều hôm sau, Khương Lê vừa dùng xong bữa trưa, Trương Oanh Oanh và Lưu Yên dắt tay nhau mà đến.

Hai người đã đến vài lần, kể cho Khương Lê nghe không ít chuyện thú vị mới xảy ra ở phố Chu Phúc.

Hôm nay đến tự nhiên lại có thêm nhiều chuyện hay, Trương Oanh Oanh nhanh miệng, nói đến đoạn sau, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhỏ giọng: “Lúc ta ra ngoài, nghe quản sự nói với cha ta, vị thiên kim tiểu thư của Tiết Sơn trưởng hôm qua đi chùa Lan Nhược xin quẻ, lúc về lại gặp phải thổ phỉ, bị bắt cóc rồi.”

Chiếc bánh đậu đỏ trên tay Khương Lê “bịch” một tiếng rơi xuống đĩa: “Cô nói là Tiết Chân?”

“Đương nhiên là nàng ta, Tiết Sơn trưởng chỉ có một nữ nhi, không phải nàng ta thì còn ai vào đây? Nghe nói là bị bọn cướp đưa vào rừng sâu, hiện giờ tất cả đám du côn lêu lổng ở thành Đồng An đều đang đổ xô đến khu rừng gần chùa Lan Nhược.”

Lưu Yên mở to mắt, hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: “Bọn họ đến đó làm gì?”

Trương Oanh Oanh nói: “Nghe nói có người treo giải thưởng trong thành, ai cứu được Tiết Đại cô nương khỏi tay thổ phỉ, người đó sẽ được thưởng ngàn lượng hoàng kim. Không biết là ai hào phóng như vậy, đó là ngàn lượng hoàng kim đấy! Đám du côn lêu lổng kia còn chưa từng thấy trăm lượng bạc, nay có cơ hội kiếm được ngàn lượng hoàng kim, đương nhiên là như điên như dại chạy vào rừng sâu rồi.”

Lưu Yên thở dài tiếc nuối: “Như vậy thì danh tiếng của Tiết cô nương coi như hủy hoại rồi. Một cô nương tài sắc vẹn toàn, phẩm hạnh tốt đẹp như vậy thật đáng tiếc.”

Trương Oanh Oanh cũng thở dài: “Cha ta nói, trong tình huống này, Tiết Chân có thể sống sót trở về đã là may mắn rồi. Những thứ như danh tiếng thì là chuyện của sau này. Cùng lắm thì rời khỏi thành Đồng An, tìm một nơi hẻo lánh bắt đầu lại từ đầu.”

Khương Lê từ nãy đến giờ vẫn im lặng, nghe đến đây, cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Oanh Oanh, cha cô có nói là ai treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim không?”

Trương Oanh Oanh lắc đầu: “Ta không nghe cha ta nhắc đến tên người treo giải thưởng, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người treo giải thưởng này rốt cuộc là có ý tốt hay ý xấu đây? Đúng là hiện giờ Tiết cô nương bặt vô âm tín, có thêm người đi tìm nàng ta đương nhiên là tốt. Nhưng dùng cách treo giải thưởng, rõ ràng biết sẽ gây xôn xao dư luận như vậy, chuyện Tiết cô nương bị bắt cóc và mất tích cả đêm chẳng phải sẽ bị đồn đến khắp nơi sao?”

Chuyện Khương Lê rơi xuống nước chưa từng kể với hai người Trương Oanh Oanh, nàng vẫn luôn nhớ lời khuyên của Bích Hồng tỷ tỷ, người khi còn hèn mọn chớ nên đi đòi công đạo, bởi vì không đòi được lại còn có thể rước họa vào thân.

Trương Oanh Oanh và Lưu Yên là bằng hữu thân thiết của Khương Lê, ba người tình cảm sâu đậm, nếu biết nàng rơi xuống nước là do Tiết Chân hãm hại, nhất định chung một mối thù với nàng.

Đặc biệt là Trương Oanh Oanh thẳng tính, cho dù không đòi được công đạo, cũng nhất định sẽ mắng chửi Tiết Chân vài câu mới hả giận.

Vì vậy, Khương Lê không nói chuyện này với họ, tránh cho hai người chọc giận Tiết Chân mà rước họa vào thân.

Tiết Chân rõ ràng là người đầy ác ý.

Chỉ là Khương Lê không ngờ, bị bệnh một trận, công đạo lại tự tìm đến cửa.

Đây chính là “Thiên đạo luân hồi” sao?

Vừa hãm hại người khác xong, giờ đây chính bản thân lại gặp nguy hiểm, tính mạng và danh tiếng đang trên bờ vực.

Khương Lê cúi đầu nhìn chiếc bánh đậu đỏ vỡ thành mấy mảnh trong đĩa sứ, không biết vì sao, trong tai lại vang lên câu nói của Hoắc Giác trong giấc mơ—

“Đi trút giận cho muội.”

Bình Luận (0)
Comment