Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 154

Đồng ma ma đợi ở phòng trà hồi lâu, Vệ Xuân không gọi bà ấy, bà ấy cũng không dám tự tiện gõ cửa bước vào.

Bởi vậy, khi nghe Liên Kỳ nói Thế tử gọi nước, chén trà bà ấy vừa pha xong đã bị đánh đổ, nước sôi nóng bỏng làm mu bàn tay bà ấy run lên.

Thế nhưng bà ấy chẳng màng đến vết thương trên tay, vội vàng cùng Liên Kỳ, Liên Họa vào phòng.

Nến trong phòng ngủ đã tắt gần hết, chỉ còn vài ngọn đèn đặt trên bàn cạnh cửa sổ, ánh nến yếu ớt bị gió đêm thổi qua cửa sổ lúc sáng lúc tối, khiến căn phòng càng thêm mờ ảo, ái muội.

Thế nhưng trong phòng lại không có chút hơi thở ái muội nào, hai vị chủ nhân ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sập ấm cạnh cửa sổ.

Đồng ma ma theo bản năng nhìn về phía chiếc giường có màn che buông xuống, tiếc rằng màn che màu xanh lớp lớp chồng lên nhau, khiến người ta không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

“Thế tử nên đi rồi.” Vệ Xuân đứng dậy, cúi đầu sửa lại túi thơm bên hông, nhưng không nhìn hắn.

Tiết Vô Vấn nghiến răng cười khẩy một tiếng, cũng không nói gì, đứng dậy tiến lên, véo nhẹ dái tai đỏ ửng của nàng, thấp giọng nói: “Qua hai ngày ta cho người chuyển đồ sang đây, được không?”

Vệ Xuân nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, nhấc váy đi về phía phòng tắm.

“Mọi người lui ra hết đi, ma ma ở lại.”

Rèm phòng tắm buông xuống, Đồng ma ma tiến lên cởi y phục cho Vệ Xuân, liếc thấy dấu vết đỏ trên người nàng, hốc mắt bà ấy cay cay: “Cô nương…”

Bà ấy mong cô nương và Thế tử gia hòa thuận, nếu có thể dỗ dành Thế tử gia cưới nàng thì càng tốt. Nhưng không phải như bây giờ, không danh không phận mà đã trao thân cho hắn.

Đàn ông đã có được thân thể của một người con gái, đâu còn coi trọng việc cưới nàng nữa?

Vệ Xuân bước vào bồn tắm, thấy mắt Đồng ma ma đỏ hoe, vội nói: “Ma ma đừng cảm thấy bất bình vì ta, đều là ta tự nguyện.”

Với hoàn cảnh hiện tại của nàng, nàng không thể gả cho ai.

Kết thân là kết nghĩa giao hảo giữa hai họ, họ của nàng đối với các gia tộc khác chính là tai họa, Tiết gia đã có ơn lớn với nàng, nếu nàng thật sự gả cho Tiết Vô Vấn, đó chính là lấy oán báo ân.

Hơn nữa, đối với con đường phía trước, nàng cũng đã có tính toán.

Nếu như vậy, nàng tùy hứng một lần, tham lam một chút vui vẻ. Đợi đến khi Tiết Vô Vấn cưới thê tử, hoặc đến lúc… phải rời đi, nàng sẽ rời khỏi phủ Định Quốc Công.

Đồng ma ma thấy trên mặt nàng quả thật không có chút uất ức nào, trong lòng càng thêm chua xót. Nếu không phải phủ Thái tử xảy ra chuyện, cô nương hiện giờ đã là Thái tôn phi, đâu đến nỗi phải chịu uất ức như vậy?

Đồng ma ma nén xuống nỗi sầu muộn trong lòng, dịu dàng nói: “Cô nương có thấy khó chịu không? Có cần lão nô đi tìm chút thuốc cho cô nương không?”

Vệ Xuân nhìn khuôn mặt lo lắng của Đồng ma ma, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.

Vừa rồi nàng và Tiết Vô Vấn đúng là đã làm chuyện vợ chồng, nhưng mới chỉ bắt đầu, Tiết Vô Vấn thấy nàng đau đến toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, như thể giây tiếp theo sẽ ngất đi, hắn đành phải nghiến răng dừng lại, đợi một lúc lâu mới xuống giường đi gọi nước.

Bây giờ đã qua gần nửa canh giờ, trên người Vệ Xuân cũng chỉ còn lại chút khó chịu mơ hồ.

Nhớ lại dáng vẻ nghiến răng chịu đựng của Tiết Vô Vấn trên giường lúc nãy, Vệ Xuân không khỏi nghĩ, có lẽ hắn cũng không dễ chịu lắm…

***

Sáng sớm hôm sau, Vệ Xuân được Tân ma ma mời đến Tĩnh Tâm đường.

Sau khi từ Tĩnh Tâm đường ra, toàn bộ hạ nhân trong phủ Định Quốc Công đều đổi cách gọi nàng thành “Ngụy di nương”.

Khi Tiết Vô Vấn đang làm việc ở Trấn Phủ Ty, hắn nghe Ám Nhất ấp úng nói chuyện này.

“Lão phu nhân nói sau này tất cả mọi người đều không được gọi Vệ Đại nương tử nữa, chỉ được gọi là ‘Ngụy di nương’.” Ám Nhất liếc nhìn Tiết Vô Vấn, nhỏ giọng hỏi: “Thế tử, sau này chúng ta thật sự phải gọi Vệ Đại nương tử là ‘Ngụy di nươngư sao?”

Tiết Vô Vấn hơi nhíu mày, bước nhanh lên xe ngựa, nói: “Về phủ.”

Trên đường về phủ Định Quốc Công, hắn đã suy nghĩ kỹ trong lòng nên mở lời với lão phu nhân như thế nào.

Ai ngờ vừa mới vào phủ Định Quốc Công, đã thấy Liên Kỳ đứng ở bức bình phong, khẽ hành lễ với hắn, nói: “Thế tử, Ngụy di nương bảo nô tỳ mời ngài đến Vô Song viện một chuyến.”

Tiết Vô Vấn không dừng bước, nhàn nhạt nói: “Ngươi về nói với Đại nương tử, ta đến Tĩnh Tâm đường thăm lão phu nhân xong sẽ qua.”

Dường như Liên Kỳ đã sớm đoán được phản ứng của Tiết Vô Vấn, lập tức đuổi theo, tiếp lời: “Di nương nói lão phu nhân nói chuyện với nàng cả buổi sáng, có lẽ hơi mệt rồi. Hay là Thế tử đợi ngày mai hãy đến Tĩnh Tâm đường thăm lão phu nhân?”

Tiết Vô Vấn dừng bước, nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi quay người đi đến Vô Song viện.

Khi Tiết Vô Vấn đến, Vệ Xuân đang ngồi trên sập ấm, tay cầm một quyển sách chậm rãi đọc.

Tiết Vô Vấn nhìn chăm chú vào hàng mi rủ xuống của nàng, sải bước đến trước sập, nhỏ giọng nói: “Có uất ức không?”

Một bóng đen phủ xuống trang sách, Vệ Xuân ngước mắt lên khỏi quyển sách, bình tĩnh nói: “Uất ức cái gì?”

“Đổi tên họ, bị ép làm di nương của ta.”

Thời nay, việc nạp thiếp không chỉ phải báo cáo với quan phủ, mà còn phải lập văn thư nạp thiếp, làm lễ nghi nạp thiếp. Những điều này, Tiết gia đều không làm, chỉ đổi một câu xưng hô cho có lệ mà thôi.

Vệ Xuân thật sự không cảm thấy uất ức.

Từ khi nàng giữ Tiết Vô Vấn lại Vô Song viện hôm qua, nàng đã đoán được lão phu nhân sẽ để nàng ở lại phủ Định Quốc Công với thân phận thiếp thất.

Hôm nay lão phu nhân hỏi nàng có nguyện ý hay không, nàng đã gật đầu. Nếu là nàng tự nguyện, vậy cần gì phải tự thương hại bản thân, bi thương sầu não?

Đặt quyển sách xuống, nàng nói: “Không uất ức, đổi cách xưng hô đều an toàn hơn cho ta, cho chàng, cho Tiết gia.”

Tiết Vô Vấn không nói gì, thâm ý trong hành động của bà nội, hắn hiểu, Vệ Xuân cũng hiểu.

Đây cũng là lý do tại sao hắn vừa về phủ đã đến thẳng Tĩnh Tâm đường, Vệ Xuân lại sai người chặn hắn giữa đường, rồi gọi hắn đến Vô Song viện, chính là không muốn hắn đến Tĩnh Tâm đường bênh vực nàng.

Vệ Xuân đứng dậy, vuốt lại vạt áo cho hắn, mỉm cười nói: “Đồ của chàng đã chuyển đến gần hết rồi, hôm nay có muốn nghỉ lại Vô Song viện không?”

“Hôm nay không nghỉ lại đây.” Tiết Vô Vấn nắm lấy tay Vệ Xuân, đưa lên môi hôn một cái, sợ nàng suy nghĩ nhiều, lại giải thích thêm một câu: “Nếu tối nay ta nghỉ lại đây, không chừng lại làm nàng đau, với cái tính nhõng nhẽo của nàng, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là ta.”

Vệ Xuân liếc hắn một cái.

Tối qua nàng đâu có bảo hắn dừng lại, là tự hắn dừng lại.

Sau khi nàng làm lễ cập kê, cung ma ma mà phủ Thái tử phái đến đã dạy nàng chuyện vợ chồng, vốn nghĩ dù có khó chịu đến đâu cũng phải cắn răng chịu đựng…

“Nhìn ta làm gì?” Tiết Vô Vấn cười như không cười nói: “Ta không nỡ để nàng đau, còn không được thương nàng sao?”

Vệ Xuân thật sự không muốn nói chuyện giường chiếu với hắn nữa, cụp mi xuống, không nhìn hắn nữa.

Nào ngờ tên này đột nhiên kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn xuống.

Bên ngoài bất tri bất giác những hạt mưa nhỏ đã bắt đầu rơi, mưa phùn như tơ nhện, giăng thành một tấm lưới dày đặc giữa đất trời.

Đồng ma ma hạ dù xuống, vừa định gõ cửa, bỗng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng quát tháo có chút giận dỗi, tay lập tức dừng lại.

Bà ấy khẽ ho một tiếng: “Di nương muốn dùng bữa chưa?”

Vệ Xuân đẩy Tiết Vô Vấn ra, đứng dậy khỏi đùi hắn, cúi đầu sửa lại y phục bị hắn làm rối, chậm rãi nói: “Ma ma vào đi.”

Đồng ma ma dẫn nha hoàn vào trong, vừa bày bữa tối vừa len lén nhìn Vệ Xuân, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của tiểu nương tử ửng hồng, đôi môi anh đào hơi sưng, đuôi mắt khóe mày đều là vẻ xuân sắc.

Đồng ma ma thở dài trong lòng, kể từ khi cô nương rời khỏi Thanh Châu, đã lâu rồi cô nương mới có sức sống như vậy.

***

Tiết Vô Vấn dùng bữa tối cùng Vệ Xuân xong thì rời khỏi Vô Song viện. Ám Nhất che dù cho hắn, ánh mắt len lén liếc qua khóe môi hắn.

Chậc, khóe môi Thế tử hình như bị rách rồi. Tuy không rõ ràng lắm, nhưng tuyệt đối không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của hắn ta, chắc chắn là bị rách.

Chỉ là thấy mà làm như không thấy, hắn ta hiểu.

Ám Nhất rất biết ý tứ nói: “Thế tử còn muốn đến Tĩnh Tâm đường không?”

Tiết Vô Vấn lắc đầu: “Không đi, về Mặc Vận đường thôi.”

Vừa nói, hắn bỗng nghĩ đến điều gì, liếc xéo Ám Nhất, thản nhiên hỏi: “Chẳng phải ngươi vẫn luôn tự xưng mình đọc đủ thứ sách hay sao? Ta hỏi ngươi, ngươi đã xem qua thoại bản… ướt át hay ho nào chưa?”

Ám Nhất trừng lớn mắt, suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm.

Cái… cái gì thoại bản ướt át? Thế tử coi hắn ta là hạng người gì chứ? Hắn ta lập tức đỏ bừng mặt, chỉ hận không thể ném cây dù trên tay xuống đất.

“Tuy thuộc hạ thích xem hí khúc cùng thoại bản, nhưng trong đó đều là chuyện đứng đắn, nửa câu ướt át cũng không có.”

Tiết Vô Vấn thản nhiên nói: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, có vài chuyện cũng nên học hỏi, dù có xem qua cũng chẳng ai cười chê ngươi đâu.”

Ám Nhất bỗng chốc rùng mình: “Thế tử, người là muốn… học?”

Tiết Vô Vấn cười như không cười nhìn hắn: “Tóm lại, lần tới ngươi đi mua thoại bản, nhớ mua giùm ta vài cuốn.”

Ám Nhất như thể lần đầu tiên quen biết vị Thế tử nhà mình, trừng mắt nhìn hồi lâu, một lúc sau, hắn ta gãi đầu, lại nói: “Nếu Thế tử thật sự muốn… học, thuộc hạ biết ở Thịnh Kinh có một vị nam tử đặc biệt.”

Vị nam tử đặc biệt ở Thịnh Kinh này họ Nguyễn tên Quý, là con trai của một kỹ nữ ở Hồng Tụ lâu, từ nhỏ đã quen nhìn cảnh phong nguyệt.

Điều kỳ lạ của người này không phải ở chỗ đó, mà là nam tử này là khách quý được mấy vị phu nhân góa chồng giàu có ở Thịnh Kinh tranh giành nhau.

Nói đến Nguyễn Quý, dung mạo bình thường, vóc dáng cũng không oai vệ, nhưng lại rất được mấy vị phu nhân giàu có này yêu thích.

“Ta nghe trụ cột của hí lâu nói, hình như Nguyễn Quý này rất có tài trong chuyện phong nguyệt.” Ám Nhất nói nhỏ thần bí.

Ngày hôm sau, Nguyễn Quý vừa mới rời khỏi chốn phong nguyệt thì đã bị Cẩm Y Vệ bắt đến Ngọc Kinh lâu.

Nguyễn Quý run rẩy bước vào một gian phòng sang trọng, thấy bên trong có một nam tử tuấn mỹ mặc Phi Ngư phục, nghĩ rằng mình dan díu với mấy vị phu nhân đã bị tố cáo đến Cẩm Y Vệ, vội vàng quỳ xuống: “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân, tiểu nhân bị ép buộc ạ!”

Khóe môi Tiết Vô Vấn cứng đờ, cằm hất về phía một chiếc ghế, nói: “Không ai muốn mạng ngươi, ngồi xuống, có việc muốn hỏi ngươi.”

Nguyễn Quý nào dám ngồi, run rẩy đi đến chỗ chếch với Tiết Vô Vấn, khom người cung kính nói: “Đại nhân có việc gì muốn hỏi? Tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy, không dám giấu giếm.”

Tiết Vô Vấn ngẩng đầu đánh giá hắn ta một cái, thân hình gầy nhỏ, gương mặt non nớt, thật sự khó tưởng tượng người này lại là “nam tử đặc biệt” trong miệng Ám Nhất.

Tiết Vô Vấn cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Nghe nói ngươi rất am hiểu chuyện phong nguyệt?”

Nguyễn Quý nghe vậy thì sững người, trong đầu nhanh chóng hiện lên những sở thích kỳ quặc của một số quan lại mà mấy tiểu quan quen biết đã từng kể, trong lòng không khỏi giật thót.

Vội vàng dùng khóe mắt lén liếc Tiết Vô Vấn, vị này chính là người đứng đầu trong ba công tử Thịnh Kinh, dung mạo tuấn mỹ tuyệt trần, cho dù Nguyễn Quý là nam tử nhìn cũng thấy, tướng mạo của Tiết Thế tử thật sự là vạn người mới có một.

Tuy hắn ta chưa từng hầu hạ nam nhân, cũng không thích chuyện này, nhưng nếu Tiết Thế tử khăng khăng muốn… Vậy cũng không phải là không được.

Dù sao cũng phải giữ mạng chứ?

Nguyễn Quý rụt mông lại, cố gắng nặn ra một nụ cười quyến rũ, nói: “Tay nghề của tiểu nhân cũng tạm được, chỉ là… chỉ là tiểu nhân chưa từng hầu hạ nam tử, lát nữa còn phải nhờ Thế tử kiên nhẫn một chút.”

Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng bỗng chốc lạnh lẽo.

Huyệt thái dương của Tiết Vô Vấn giật giật, ngước mí mắt lên, cười như không cười: “Nghĩ cái gì vậy? Tìm ngươi đến để truyền thụ chút kỹ năng, không phải để ngươi đến bán thân.”

Nguyễn Quý bị hắn nhìn đến mức sau gáy lạnh toát, vội vàng cười nói: “Không biết đại nhân muốn hỏi gì?”

Câu này lại làm Tiết Vô Vấn khó xử, hắn cũng không biết nên hỏi gì cụ thể, đành nói: “Làm thế nào để những cô nương sợ đau, khụ, thoải mái hơn một chút?”

Nguyễn Quý theo bản năng nhìn bàn tay thon dài của hắn, âm thầm gật đầu rồi lại lén nhìn đôi môi mỏng của hắn, ừm, đường môi đẹp, hình môi đầy đặn, lại âm thầm gật đầu.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là…

Ánh mắt Nguyễn Quý hướng xuống dưới, lướt qua thắt lưng của Tiết Vô Vấn, đang định tiếp tục nhìn xuống thì bỗng nhiên “xoảng” một tiếng, một chén trà bị ném mạnh xuống đất.

Tiết Vô Vấn cười khẽ, nhưng nụ cười lại không hề chạm đến đáy mắt: “Nhìn cái gì vậy? Không muốn mắt nữa à?”

Tiếng chén trà vỡ, Ám Nhất canh giữ bên ngoài cửa đương nhiên là nghe thấy.

Nhưng Thế tử không cho hắn ta vào, hắn ta cũng không tiện quấy rầy Thế tử “học nghệ”. Chỉ là trong lòng vẫn có chút khó hiểu, “học nghệ” mà học đến mức kịch liệt như vậy, đến cả chén trà cũng bị vỡ, quả nhiên là Thế tử.

Bình Luận (0)
Comment