Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 36

Ánh mắt của Tô Ngọc Nương rất kín đáo, nhưng giác quan của Hoắc Giác nhạy bén, tất nhiên đã nhận ra.

Hắn ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu với Tô Ngọc Nương rồi đi thẳng đến Văn Oanh các.

Tô Ngọc Nương nhìn hắn vào Văn Oanh các rồi mới hoàn hồn, thì ra vị lang quân này chính là người mà Tiết Thế tử đang đợi. Có thể khiến Thế tử coi trọng như vậy, chắc chắn là một nhân tài không thể xem thường.

Nhìn khí chất đó, có lẽ là một Cử nhân lên Kinh đi thi. Kỳ thi Hội đã cận kề, từ khi vào đông tới nay, những học trò đến đây dự thi nhiều như thủy triều ào ạt đổ vào Thịnh Kinh, Kinh thành này, sợ rằng sẽ càng thêm náo nhiệt!

Trong Văn Oanh các, sau khi Hoắc Giác ngồi xuống, Tiết Vô Vấn đẩy một xấp ngân phiếu qua, cười nói: “Trả ngân phiếu lại cho đệ, tuy bổng lộc của tỷ phu không nhiều, nhưng vẫn mua được một căn nhà ở phố Vĩnh Phúc, đệ cứ yên tâm ở đó.”

Hoắc Giác cụp mắt nhìn.

Mấy tháng trước, hắn đã nhờ Thẩm Thính gửi một bức thư đến phủ Định Quốc Công, cùng với thư còn có xấp ngân phiếu này để mua nhà. Số tiền này dư sức mua một căn nhà ở phố Vĩnh Phúc, chỉ là ở Thịnh Kinh, phàm là nhà cửa tốt thì đều là có tiền mà không mua được, muốn mua được căn nhà này, chỉ có thể mượn danh nghĩa của Tiết Vô Vấn.

Hiện giờ Tiết Vô Vấn tự xưng là “tỷ phu”, hẳn là đã điều tra rõ quá khứ của hắn, hoàn toàn tin rằng hắn chính là Nhị công tử Vệ Cẩn của Vệ gia.

Hoắc Giác nhận ngân phiếu, bình thản nói: “Vậy thì, Chiêu Minh cảm tạ tỷ phu.”

Tiết Vô Vấn nhướn mày.

Lần trước tiểu tử này còn nghiêm chỉnh đàng hoàng nói với hắn ta, nữ nhân Vệ thị không bao giờ làm thiếp. Bây giờ mở miệng đã gọi tỷ phu, cũng khá biết điều.

“Đã mua được nhà, cũng đã mời được Phương thần y về Thịnh Kinh, còn cả Từ cô nương phủ Trấn Bình Hầu vừa mới tìm về cũng đã được đưa đến trang viên rồi. Đệ nói với tỷ phu xem còn cần ta giúp gì nữa không?”

Giọng Tiết Vô Vấn mang chút mỉa mai, nghĩ rằng đường đường là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, còn là Thế tử phủ Định Quốc Công, ngoài vị trong cung ra thì ở Thịnh Kinh này chỉ có mỗi Vệ Xuân mới có thể khiến hắn ta đích thân phục vụ.

Tiểu tử trước mặt này thật là, chỉ một bức thư nhẹ tênh đã giao cho hắn ta ba nhiệm vụ, thực sự không coi hắn ta là người ngoài. Không sợ chọc giận hắn ta, trực tiếp rút đao khiêu chiến sao?

Hoắc Giác nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Tiết Vô Vấn, lại không thèm để tâm.

Đã lâu rồi hắn không gặp một Tiết Vô Vấn như vậy, kiếp trước sau khi tỷ tỷ mất, Tiết Vô Vấn đã cùng hắn đưa những kẻ đó xuống địa ngục, kẻ mất mạng, kẻ bị thương, kẻ chịu lưu đày, cuối cùng ngay cả bầu trời trên đầu cũng thay đổi.

Lúc đó Tiết Vô Vấn còn điên cuồng hơn cả hắn, thủ đoạn độc ác, quả quyết sát phạt. Cả Thịnh Kinh thần hồn nát thần tính, ngay cả Tiết gia vốn đời đời trấn thủ Túc Châu, nổi tiếng trung nghĩa cũng bị trút đầy những tiếng chửi rủa.

Ngày đại thù được báo, Tiết Vô Vấn từ chức rời Kinh. Không ai biết hắn ta đi đâu, cũng không ai biết hắn ta sống chết thế nào. Hắn ta cứ thế mang theo tro cốt của Vệ Xuân, biến mất khỏi thế gian này.

Chuyện xưa hai người từng kề vai sát cánh chiến đấu trên triều vẫn còn rõ mồn một, mà người trước mắt vẫn chưa tuyệt vọng như tro tàn.

Mọi thứ đều khác, mọi chuyện vẫn còn kịp.

Hoắc Giác giơ tay cầm bình rượu, đích thân rót cho Tiết Vô Vấn một chén, nhẹ giọng nói: “Cũng xin Thế tử cứu a tỷ một mạng.”

***

Trong khán đài, tiếng tỳ bà vang lên như tiếng nước rơi xuống khay ngọc, nữ tử trên đài mặc một bộ y phục lụa mỏng màu hồng phấn, dịu dàng hát một điệu dân gian, kiều diễm quyến rũ, làm cho cả căn phòng vang lên đầy tiếng tán thưởng.

Tô Ngọc Nương đi qua hành lang, bưng rượu vừa hâm nóng và vài đĩa đồ nhắm thơm ngon đến Văn Oanh các.

Ai ngờ vừa bước vào thì phát hiện trong phòng riêng này chỉ còn lại một mình Thế tử.

Tiết Vô Vấn cụp mắt xuống, bàn tay thon dài nắm chặt chén rượu, đôi mắt vốn luôn mang theo ý cười giờ lại như phủ đầy tuyết sương, trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.

Từ khi Thế tử vào Cẩm Y Vệ, người của Ngọc Kinh lâu đều là do hắn ta cai quản. Tô Ngọc Nương đã giúp việc cho hắn ta sáu năm, chưa từng thấy hắn ta có biểu cảm u ám như vậy.

Trong lòng Tô Ngọc Nương giật thót, đắn đo không biết có nên hỏi xem đã xảy ra chuyện gì không.

Nhưng chưa kịp mở miệng, Tiết Vô Vấn đã tỉnh táo lại, đặt chén rượu trong tay xuống, nói với Tô Ngọc Nương: “Đưa Nguyệt Phù vào phủ Hình bộ Thượng thư, lão già Tề Xương Lâm kia đã một lòng muốn nạp Nguyệt Phù làm thiếp, bây giờ ta sẽ cho lão ta được toại nguyện.”

Đáy mắt Tô Ngọc Nương khẽ run.

Nguyệt Phù là một trong tam đại đầu bảng của Ngọc Kinh lâu, ở Thịnh Kinh, công tử giàu có thích nàng ấy nhiều như cá diếc sang sông, lại được Huệ Như Công chúa để mắt tới, có thể nói là số một trong số những danh kỹ ở Thịnh Kinh.

Một người suy nghĩ chu toàn, khéo léo giao tiếp như vậy, đi làm tiểu thiếp của Tề Thượng thư, ít nhiều cũng có chút đáng tiếc.

Nhưng Tô Ngọc Nương không dám chất vấn quyết định của Tiết Vô Vấn, cung kính đáp một tiếng “Vâng”.

Khi Hoắc Giác trở về phố Vĩnh Phúc thì đã qua canh ba, hắn không vội về phòng ngủ, mà gọi những người hầu thân cận là Hà Chu, Hà Ninh đến, nhỏ giọng dặn dò vài câu, rồi lại đến thư phòng viết một bức mật thư.

Những lời hắn nói ở Ngọc Kinh lâu vừa rồi, cho dù Tiết Vô Vấn có tin hay không, đều không ảnh hưởng nhiều đến hành động tiếp theo của hắn. Nếu hắn ta tin, tất nhiên là tốt nhất. Nếu không tin, cũng không cản trở được gì.

Lần này, hắn không muốn giống như kiếp trước, vì nóng lòng báo thù mà tìm một con đường tắt, dùng thủ đoạn sát phạt nhất để báo thù rửa hận.

Hắn hy vọng A Lê và a tỷ có thể sống suôn sẻ vui vẻ, đối với hắn, việc họ sống tốt mới là quan trọng nhất.

Đợi hai người Hà Chu, Hà Ninh rời đi, Hoắc Giác mới thổi tắt nến, về phòng ngủ.

Đúng là lúc ngủ ngon, trong phòng yên tĩnh.

Hoắc Giác vén màn lên, trong phòng thoang thoảng hương thơm, mùi hoa hạnh nhàn nhạt là loại hương mà Khương Lê vẫn thường dùng, trên người nàng thường có mùi hương này, vô cùng ngọt ngào.

Cô nương trong giường ngủ rất say, nhưng khi Hoắc Giác lên giường, không biết là do thói quen hay ngẫu nhiên, thân thể vừa xoay một cái đã thành thạo lăn vào lòng hắn, đầu gối đúng lên chỗ nhiều thịt nhất trên cánh tay hắn không chút nghiêng lệch.

Đáy mắt Hoắc Giác hơi tối lại, cánh tay đặt lên eo nàng khẽ siết một cái, bèn ôm nàng vào lòng.

Một đêm mộng đẹp.

Tối qua ngủ sớm, khi Khương Lê mở mắt trời vẫn còn tối. Tuyết lớn rơi suốt đêm, lặng lẽ kết đầy sương hoa trên cửa sổ.

Khương Lê không biết Hoắc Giác về lúc nào, nghĩ để hắn ngủ thêm một lát, cẩn thận nhấc tay hắn đang ôm eo mình lên, định đứng dậy, lại bị hắn đột ngột kéo vào lòng.

“A Lê tỉnh rồi?” Giọng Hoắc Giác vừa thức dậy còn mang theo chút khàn đục.

Khương Lê mơ màng “Ừm” một tiếng, nói: “Có phải ta làm chàng thức giấc không? Trời còn sớm, chàng ngủ thêm chút đi.”

Nhưng Hoắc Giác không đáp lại nàng, chỉ cúi xuống khẽ ngửi mái tóc nàng, trong lúc đó, ngón tay dài đã di chuyển lên trên, nhẹ nhàng vén mở vạt áo của nàng, chậm rãi nắm lấy.

Khương Lê “Ầm” một cái lập tức đỏ mặt.

Tuy trời chưa sáng, nhưng dù sao cũng tính là ban ngày, sao, sao có thể ân ái giữa ban ngày được?

Cô nương co đôi vai yếu ớt lại, lời nói ra còn mang theo run rẩy: “Hoắc, Hoắc Giác, nếu chàng không ngủ được, thì dậy đọc sách đi, kỳ thi Hội đã gần kề, thời gian để lại cho chàng không nhiều nữa đâu.”

Hoắc Giác thật sự không ngờ trong bầu không khí mờ ám như vậy, A Lê lại muốn hắn dậy ôn bài.

Hơn một tháng đi đường này, hắn thương nàng mệt mỏi vì xe ngựa, kiềm chế không đụng vào nàng, lúc này nằm cạnh nàng, mỹ nhân mềm mại thơm tho trong lòng, làm sao còn nhịn được?

Môi nóng bỏng quấn lấy vành tai vốn nhạy cảm của nàng, Hoắc Giác cười một tiếng, thấp giọng nói: “Không sao, chút thời gian này ta lãng phí được.”

***

Khương Lê mệt mỏi lại ngủ thiếp đi, đến khi trời sáng tỏ mới tỉnh.

Bên cạnh đã không còn bóng dáng Hoắc Giác, nàng chậm rãi ngồi dậy, giọng hơi khàn gọi: “Đào Chu.”

Đào Chu vẫn đang canh ở ngoài phòng, nghe thấy tiếng bèn vén màn đi vào.

Cả phòng ngào ngạt hương thơm ấm áp, lờ mờ vương vấn chút không khí mờ ám, trong màn giường vén mở, chăn đệm đã lộn xộn hỗn loạn cả.

Đào Chu biết chủ tử nhà mình dễ ngượng ngùng, mặt không đổi sắc bình thản phục vụ Khương Lê rửa mặt, rồi nhanh nhẹn thay chăn đệm, sau đó mới gọi người mang điểm tâm vào.

Điểm tâm này vẫn là do Hoắc Giác sai người chuẩn bị cho Khương Lê.

Một bát cháo thịt băm nấu nhừ mềm, bánh bao cắt lát chiên vàng óng, trên mặt rắc muối tiêu và hành lá, còn có mấy đĩa dưa cải chua.

Rất nhẹ nhàng dễ ăn, hợp để khai vị, Khương Lê ăn xong, cảm thấy mình như sống lại, tuy trong người vẫn còn đau nhức, nhưng ít ra đã có chút sức lực.

“Công tử đâu?”

Đào Chu vừa nhìn Khương Lê vừa nói: “Công tử đã đến thư phòng, nói muốn nghe theo lời phu nhân, miệt mài đèn sách, khổ công học tập(*), chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi Hội.”

(*) Nguyên văn là bốn điển tích nổi tiếng về sự chăm học: Treo tóc lên xà, đâm đùi, học dưới ánh tuyết, thắp đom đóm đọc sách.

Những lời này là công tử cố tình dặn riêng nàng ấy nói, chắc là đặc biệt nói để phu nhân nguôi giận, nghĩ đến lúc Khương Lê xuống giường vừa rồi toàn thân đau nhức nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, Đào Chu đã lờ mờ đoán được vì sao công tử sợ phu nhân giận.

Khương Lê nghe lời Đào Chu nói xong, má hơi phồng lên, qua một lúc, lại không nhịn được xì ra một hơi, hé miệng bật cười.

Vừa rồi trên giường hắn làm loạn dữ dội, Khương Lê hoàn toàn không chịu nổi, sau khi xong việc hắn thu dọn giúp nàng, nàng thoáng chốc nổi giận, nhắm mắt không chịu nhìn hắn.

Thực ra nàng giận cũng chỉ là chuyện một chốc một lát, không bao lâu sau cơn giận đã tự tan đi.

Nhưng Hoắc Giác có vẻ cực kỳ thích dáng vẻ nàng giận dỗi, cố ý hôn lên mắt nàng, dỗ nàng mở mắt nhìn hắn, làm cho cơn giận của Khương Lê muốn tan cũng không tan được. Nếu không phải thực sự mệt quá mà ngủ thiếp đi, có lẽ hắn còn làm loạn lâu hơn.

Lúc trước là giận thật, nhưng ngủ một giấc tỉnh dậy, chút giận dỗi đó sớm đã không còn.

Đào Chu thấy Khương Lê má hồng mỉm cười, tất nhiên biết nàng không giận công tử thật, mà cho dù có giận thật, một câu nói của công tử cũng đã làm nàng vui vẻ trở lại.

Quả nhiên, một giây sau đó đã nghe Khương Lê cười tươi nói: “Bảo người trong bếp đi bắt vài con gà sống về, lát nữa gặp a tỷ và Tô lão gia xong, ta sẽ tự mình hầm canh gà mang đến thư phòng.”

Đào Chu dạ một tiếng lui ra, truyền lời xong mới quay lại nhà chính, đi cùng Khương Lê đến phòng bên phía Đông.

Hiện giờ Khương Lê vẫn đang học cách quản gia và cách làm một chủ mẫu đạt tiêu chuẩn với Vệ Xuân, nhưng sáng nay nàng dậy muộn, vào cửa không khỏi cảm thấy xấu hổ.

May mà Vệ Xuân hoàn toàn không để ý, còn cười đùa với nàng: “Mùa đông nên ngủ nướng, nếu không phải nghĩ muội sẽ đến, ta còn lười dậy sớm như vậy. Ngày mai muội cứ như hôm nay, đến muộn một chút, như vậy ta cũng có thể nằm thêm một lúc.”

Vệ Xuân khẽ cười duyên, giọng nói ôn hòa, nhưng dưới mắt lại phủ hai vòng thâm đen, thân thể nàng ấy yếu ớt, sắc mặt vốn trắng hơn người khác ba phần, quầng thâm dưới mắt càng hiện rõ hơn.

Khương Lê ngồi xuống, đón lấy chén trà Đồng ma ma đưa tới, không nhịn được hỏi: “Có phải a tỷ không ngủ ngon không?”

Bình Luận (0)
Comment