Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 57

Trong Văn Oanh các, khói nhẹ thoảng bay ra từ lư hương khảm men sứ, Tiết Vô Vấn chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay. Thấy Hoắc Giác im lặng nên cho rằng hắn chưa từng nghe nói đến Triệu Bảo Anh.

Triệu Bảo Anh vào cung hai mươi chín năm, vẫn luôn lặng lẽ vô danh, mãi đến hai năm Dư Vạn Chuyết đi trấn thủ Hoàng lăng mới dần dần nổi lên. Sau đó, ông ấy thế như chẻ tre, vững vàng đặt chân trong Ti Lễ Giám, trở thành người được Hoàng Đế sủng ái, làm đến chức thái giám Chấp bút.

Tiết Vô Vấn đã điều tra lai lịch của Triệu Bảo Anh, ông ấy chỉ là con trai út của một gia đình nghèo khó, vì trong nhà không sống nổi, bị huynh tẩu nhẫn tâm bán vào cung làm thái giám, lúc vào cung còn chưa đến mười hai tuổi.

Vừa vào cung tất nhiên là chịu không ít khổ cực, tiểu cung nữ, tiểu thái giám hầu hạ trong cung xưa nay vẫn là những người có cuộc sống khó khăn nhất.

Trước hai mươi tuổi, Triệu Bảo Anh đã chịu không ít đau khổ, vốn tưởng rằng người như vậy, một khi được thế, nhất định sẽ điên cuồng trả thù những kẻ đã từng khinh nhục mình.

Thế nhưng hiện giờ ông ấy đã làm đến thái giám Chấp bút, Tiết Vô Vấn cũng chưa từng thấy ông ấy trả thù ai, gặp ai cũng tươi cười. Tiểu thái giám dưới tay ông ấy phạm lỗi cũng hiếm khi bị ông ấy phạt nặng, nhiều nhất chỉ cười tủm tỉm ôn tồn nói vài câu.

Nhưng ông ấy càng ôn hòa, người làm việc dưới tay ông ấy lại càng cẩn thận dè dặt.

Nói ông ấy từ bi thì lại không phải. Một người mềm lòng từ bi không thể nào sống sót trong cung đến bây giờ, còn trở thành người nắm thực quyền ở Ti Lễ Giám và Đông Xưởng.

Nhưng nói ông ấy tàn nhẫn hung bạo cũng không phải. Những kẻ từng bắt nạt, lăng nhục ông ấy, một người ông ấy cũng không trả thù, gặp ai cũng vẫn cười tủm tỉm, nói chuyện cũng như gió xuân ấm áp.

Hiện giờ những người đó chỉ hận không thể coi ông ấy như cha ruột mà cung phụng, kẹp chặt đuôi sống những ngày tháng nơm nớp lo sợ. Triệu Bảo Anh hắt hơi một cái cũng có thể khiến họ nửa đêm không ngủ được, ác mộng liên miên.

Dư Vạn Chuyết khó đối phó, nhưng ít nhất ông ta có nhược điểm, tham tiền, tham quyền lại còn ham hư danh.

Chuyện Tiên Đế băng hà rõ ràng không thể thoát khỏi liên quan đến ông ta, vậy mà sau khi Tiên Đế bệnh mất, ông ta còn phải giả vờ khóc lóc thảm thiết đi trấn thủ Hoàng lăng, chỉ để cầu một tiếng trung quân ái quốc.

Nhưng Triệu Bảo Anh thì sao?

Tiết Vô Vấn xoay nhẫn ngọc càng lúc càng nhanh, trầm giọng nói: “Không tìm ra nhược điểm của Triệu Bảo Anh.”

Không cha không mẹ, không vợ không con, ngay cả huynh tẩu từng nhẫn tâm bán ông ấy cũng đã chết.

Không tham tiền cũng không háo sắc, ngay cả việc làm đến thái giám Chấp bút, dường như cũng chỉ là kết quả của cuộc đấu đá nội bộ trong Ti Lễ Giám, tình cờ được Thành Thái Đế để mắt tới.

Người ta nói kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, muốn đánh đổ Dư Vạn Chuyết, liên minh với Triệu Bảo Anh là một lựa chọn không gì bằng.

Nhưng người như vậy, Tiết Vô Vấn lại không dám dùng. Nếu thật sự có thể làm đồng minh thì tất nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu là kẻ địch, người này còn khó đối phó hơn cả Dư Vạn Chuyết.

Hoắc Giác nghe xong lời của Tiết Vô Vấn, đôi mắt đen láy như giếng cổ không gợn sóng, sâu không thấy đáy.

“Một người dù không có điểm yếu, vẫn có chỗ yếu lòng.” Hoắc Giác nhìn Tiết Vô Vấn, chậm rãi nói: “Chỉ cần là người, thì nhất định sẽ có chỗ yếu lòng.”

Ví như chính hắn, trước kia trong cung ai cũng nói hắn không có điểm yếu, là một kẻ điên cuồng mất trí. Nhưng hắn biết hắn có chỗ yếu lòng, vẫn luôn có.

Tiết Vô Vấn nghe vậy, mí mắt mỏng hơi nhấc lên, đôi mắt hoa đào liếc nhìn hắn, nhếch môi cười nói: “Đệ điều tra được gì rồi? Hay là, lại nằm mơ thấy điềm báo gì?”

Thật lòng mà nói, đến giờ hắn ta vẫn luôn nghi ngờ cái gọi là giấc mơ tiên tri trong miệng hắn.

Thiên tai như động đất có thể phát hiện ra dấu hiệu trước, ai biết bên cạnh tiểu tử này có phải có cao nhân dị sĩ nào đó, có thể sớm thăm dò được sự dị thường ở thôn Đàm gia hay không.

Sau đó mượn cái gọi là giấc mơ tiên tri, lừa hắn ta rằng Vệ Xuân sẽ bị vị kia trong Kim Loan điện hãm hại, bức hắn ta không thể không làm phản.

Mấy ngàn nhân mã trại Bạch Thủy, hạng người gì cũng có, với tâm cơ thủ đoạn của tiểu tử này, thật sự không phải là không có khả năng. Dù sao người có thể nhìn thấy tương lai trong mộng là chuyện hiếm có một trong vạn người.

Nhưng cho dù biết Hoắc Giác có khả năng đang lừa hắn ta, hắn ta cũng không thể không cẩn thận đề phòng, chính là sợ cái khả năng một trong vạn kia.

Hắn ta sẽ không lấy mạng của Vệ Xuân ra để đánh cược.

Hoắc Giác nghe thấy lời nói đùa của Tiết Vô Vấn, thần sắc vẫn bình tĩnh, chỉ lắc đầu, nói: “Đương nhiên là chưa từng mơ thấy Triệu công công. Ta chỉ nghi hoặc một điểm, gia cảnh Triệu công công bần hàn từ nhỏ, chưa từng được đi học, trưởng bối trong nhà cũng đều là người không biết chữ. Người như vậy, tại sao có thể biết chữ, làm được thái giám Chấp bút?”

***

Hoắc Giác ở Văn Oanh các gần một canh giờ, trong lúc đó Tô Ngọc Nương vào đưa rượu một lần, thấy Thế tử nhà mình và vị Hoắc lang quân này tuy không thể nói là trò chuyện vui vẻ, nhưng chung quy cũng là bầu không khí hòa hợp, liền mỉm cười nói: “Thế tử, Nguyệt Phù có việc cầu kiến, có nên bảo nàng ta ngày khác hẵng đến không?”

Tiết Vô Vấn và Hoắc Giác đã nói chuyện đến gần cuối, nghe vậy liền đáp: “Không sao, lát nữa cho nàng ta vào.”

Nói xong, lại nói với Hoắc Giác: “Khâm Thiên Giám đã chọn được ngày tốt, ngày mai vị kia trong cung sẽ ban chiếu nhận tội. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sang năm sẽ mở Ân khoa, đệ—”

Tiết Vô Vấn nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, vốn nghĩ em vợ nhà mình sắp tham gia thi Hội nên muốn tận trách nhiệm của người làm tỷ phu, để hắn yên tâm, nếu năm nay không đỗ thì sang năm còn có Ân khoa.

Nhưng nghĩ lại, vị công tử dòng chính họ Tông đang làm Huyện lệnh ở Lâm An kia, hết nhiệm kỳ sẽ được điều về Thịnh Kinh nhậm chức Phủ doãn phủ Thuận Thiên, ông ta đã hai lần vào Thịnh Kinh để xin công trạng cho Hoắc Giác.

Như vậy, tiểu tử này chỉ cần thành tích thi Hội không tệ ắt sẽ đỗ Tiến sĩ Nhất giáp.

Nghĩ đến đây, Tiết Vô Vấn dừng lời, nói: “Thôi, đệ cũng không cần dùng đến Ân khoa đó.”

Hoắc Giác tâm tư tinh tường, chỉ trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ chưa nói hết của Tiết Vô Vấn, khẽ gật đầu nói: “Đúng là không cần dùng đến.”

Khóe miệng Tiết Vô Vấn giật giật, phẩy tay với hắn, ý bảo hắn mau đi.

Lúc này ở hành lang ngoài Văn Oanh các, một vị tiểu thư yểu điệu thướt tha mặc áo váy trắng muốt, đeo khăn che mặt đang chầm chậm bước tới.

Vị tiểu thư kia liếc thấy Tô Ngọc Nương từ bên trong đi ra, nàng ta đang định mở miệng gọi người, bỗng nhiên lại thấy phía sau Tô Ngọc Nương có một vị lang quân tuấn tú như ngọc đang đi theo.

Lang quân trông còn trẻ tuổi, nhưng khí chất trầm ổn, dung mạo tuấn mỹ lạnh lùng, lại có một cảm giác quen thuộc khó tả.

Nguyệt Phù dừng bước, cũng đúng lúc này, vị lang quân tuấn mỹ kia chậm rãi đi ngang qua nàng ta, Nguyệt Phù ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như trúc như xạ hương.

Nàng ta theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy người nọ dáng người như cây tùng, có một loại cảm giác lẫm liệt đứng giữa trời đất mà không khuất phục.

Giống, thật sự rất giống.

Nguyệt Phù thu hồi ánh mắt, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt mỉm cười của Tô Ngọc Nương.

Nàng ta nũng nịu gọi một tiếng: “Đại ma ma!”

Đợi đến khi lại gần, lại cười hỏi: “Vị lang quân vừa rồi là ai? Hình như A Phù chưa từng gặp qua.”

Tô Ngọc Nương nói: “Chuyện của vị tiểu lang quân kia không phải là thứ ta có thể nói tùy tiện, nếu ngươi tò mò, thì tự mình vào hỏi Thế tử đi.”

Dừng một chút, bà ta vẫn dặn dò một câu: “Thân phận vị này không tầm thường, ngươi tò mò thì tò mò, nhưng đừng có ý đồ gì.”

Nguyệt Phù vội vàng mỉm cười dịu dàng, nói: “Ma ma yên tâm, Nguyệt Phù biết chừng mực.”

Nói xong liền xoay người vào phòng, chầm chậm tiến lên, hành lễ, nói: “Thế tử gia.”

Tiết Vô Vấn ngước mắt, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, nói: “Tìm ta có việc gì?”

Nguyệt Phù gỡ khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt thanh nhã như hoa phù dung, mỉm cười nói: “Còn không phải là phát hiện chút kỳ quặc ở chỗ Tề Thượng thư, nên đặc biệt đến báo cho Thế tử sao.”

Giọng nói của nàng ta cực kỳ dịu dàng, mang chút đáng yêu duyên dáng của người con gái, là giọng nói mềm mại mà nam nhân bình thường nghe thấy đều sẽ rung động.

Tiết Vô Vấn cúi đầu rót cho mình một chén rượu, nói: “Nói.”

Nguyệt Phù thấy bộ dạng lạnh nhạt không hề lay động này của hắn ta, ánh sáng trong mắt tối đi, nói: “Mỹ thiếp trong phủ Tề Thượng thư quả thật không ít, ít nhất cũng có hai mươi người. Ta ở phủ Thượng thư hơn một tháng, ông ta mới gặp ta bốn lần. Mỗi lần đều uống đến say khướt muốn ta đàn hát cho ông ta nghe, nghe một lúc ông ta liền ngủ thiếp đi, hình như không chịu được rượu.”

Tiết Vô Vấn đặt chén rượu xuống, ngước mắt nhìn Nguyệt Phù, ra hiệu nàng ta tiếp tục nói.

Nguyệt Phù lại tiếp tục nói: “Trước đây Tề Thượng thư vì Nguyệt Phù mà vung tiền như rác, tuyên bố dù có tán gia bại sản cũng muốn nạp ta làm thiếp. Nhưng khi Nguyệt Phù thật sự đến phủ Thượng thư, tuy ông ta bày ra bộ dạng háo sắc say khướt, nhưng theo Nguyệt Phù thấy, ông ta đối với ta là vô tình. Tất cả các kiều thiếp trong phủ Thượng thư, ông ta hẳn là một người cũng chưa chạm qua. Thậm chí, ngay cả say rượu cũng là giả vờ, mê hương ta mang theo cũng chưa dùng đến lần nào.”

Tiết Vô Vấn hơi nheo mắt, tỉ mỉ suy nghĩ những lời Nguyệt Phù vừa nói, không biết vì sao, lại nhớ đến câu nói của Hoắc Giác “Một người dù không có điểm yếu, vẫn có chỗ yếu lòng”.

Tề Xương Lâm là kẻ háo sắc nổi tiếng ở Thịnh Kinh, lúc trước chuyện ông ta bỏ vợ náo loạn cả Thịnh Kinh.

Người vợ cả kia của ông ta là nữ tử nông gia mà cha mẹ cưới cho ông ta lúc ông ta sa cơ thất thế. Trong lời đồn, tính tình người vợ này rất mạnh mẽ , không con cái lại hay ghen, thành thân mười mấy năm không sinh được con thì thôi, lại còn không cho ông ta nạp thiếp.

Tề Xương Lâm nhịn không được, cuối cùng vào năm thứ ba làm Hình bộ Tả Thị lang đã bỏ vợ cả, viện cớ “Thất xuất chi điều” để hưu thê. Người vợ cả kia cũng cứng cỏi, cầm lấy hưu thư, không khóc không nháo, cũng không nhìn Tề Xương Lâm một cái, liền rời khỏi Thịnh Kinh.

Từ đó về sau, Tề Xương Lâm coi như là hoàn toàn giải thoát, nạp thiếp thất về nhà hết người này đến người khác, lại thường xuyên ra vào kỹ viện, ôm ấp trái phải, trông thật hết ức vui vẻ.

Nhưng nếu thật như Nguyệt Phù nói, những thiếp thất này, ông ta chưa động đến một ai…

Không biết nghĩ đến điều gì, Tiết Vô Vấn đột nhiên đứng dậy, gật đầu nhẹ với Nguyệt Phù, nói một câu “Làm tốt lắm”, rồi sải bước ra khỏi Văn Oanh các.

Nguyệt Phù nhìn bóng lưng đa tình lại tuyệt tình của hắn ta, khẽ cười cay đắng.

Tô Ngọc Nương vào cửa, thấy nàng ta như vậy liền thở dài một tiếng, nói: “Ngươi khổ sở cái gì? Truyền tin tức cũng không cần ngươi tự mình đến. Ngươi là người thông minh, Thế tử đối với ngươi có ý hay không chẳng lẽ còn không nhìn ra? Đừng tự lừa mình dối người nữa.”

Đôi mắt Nguyệt Phù ướt át nhìn Tô Ngọc Nương, cười cười: “Ma ma, người đã từng gặp vị ở Vô Song viện kia chưa?”

Tô Ngọc Nương liếc nàng ta: “Thế tử gia nâng niu như bảo bối, ngay cả Ám Nhất đại nhân cũng không thường xuyên gặp được, ta là một lão bà kỹ viện làm sao gặp được?”

“Thật không cam tâm.” Nguyệt Phù khẽ lẩm bẩm, một lúc lâu, dường như đã nghĩ thông suốt, mỉm cười dịu dàng, nói: “Thôi, ta vẫn nên học tập Huệ Dương Trưởng Công chúa, tích góp nhiều bạc, ngày sau nuôi mười tám nam sủng, ngày tháng như vậy chẳng phải thú vị sao!”

Nói đến Huệ Dương Trưởng Công chúa, Nguyệt Phù không khỏi lại nghĩ đến vị lang quân vừa rồi gặp ở hành lang, do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Ma ma, thân phận vị lang quân vừa rồi rốt cuộc có gì đặc biệt? Thật không giấu gì ma ma, vừa rồi nhìn thấy hắn lại làm Nguyệt Phù nhớ đến một cố nhân.”

Tô Ngọc Nương biết nàng ta nói là ai.

Thật vậy lần đầu tiên bà ta gặp Hoắc Giác cũng thật sự nhớ đến Lục công tử Triệu Vân của phủ Phụ Quốc Tướng quân. Không phải vì hai người họ giống nhau về ngoại hình, mà bởi khí chất kiên cường như tùng tuyết đứng hiên ngang giữa trời đất.

Đoạn quá khứ của Triệu Vân và Huệ Dương Trưởng Công chúa quả thật khiến người ta thở dài, nhưng Hoắc công tử rốt cuộc không phải Triệu đại nhân.

Tô Ngọc Nương trừng mắt nhìn Nguyệt Phù, giọng nghiêm nghị nói: “Đã nói ngươi đừng có ý đồ gì rồi, nhất là trước mặt Huệ Dương Trưởng Công chúa, chớ có nhắc đến Hoắc công tử. Hoắc công tử và vị ở Vô Song viện kia quan hệ mật thiết, Thế tử rất coi trọng, đừng để Thế tử và Huệ Dương Trưởng Công chúa vì Hoắc công tử mà nảy sinh mâu thuẫn.”

Nguyệt Phù nghe vậy, thần sắc nghiêm túc hơn vài phần, gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

***

Tiết Vô Vấn ra khỏi Ngọc Kinh lâu, vừa lên xe ngựa liền phân phó: “Ám Nhị, đi tra xem vợ trước của Tề Xương Lâm đã đi đâu, còn lai lịch của những thiếp thất ông ta nạp vào phủ cũng điều tra rõ ràng cho ta.”

“Vâng.” Ám Nhị lĩnh mệnh lui xuống, nhanh chóng biến mất trong màn đêm mịt mù.

Bên kia Ám Nhất cầm roi ngựa, len lén nhìn Tiết Vô Vấn, trong lòng đang tò mò Thế tử gặp Nguyệt Phù sẽ có phản ứng gì.

Nhiệm vụ của Tề Thượng thư này hẳn là nhiệm vụ cuối cùng của Nguyệt Phù ở Ngọc Kinh lâu rồi, sau đó Nguyệt Phù sẽ tự do. Nguyệt Phù là hoa khôi đệ nhất Thịnh Kinh, sinh ra xinh đẹp lại giỏi dùng độc dược, thật là một quân cờ tốt, Thế tử thật sự nỡ để Nguyệt Phù đi sao?

Ai cũng biết Nguyệt Phù thích Thế tử đến nhường nào, chỉ cần Thế tử nói một câu giữ lại, nàng ta nhất định sẽ không chút do dự tiếp tục vì Thế tử mà tận lực.

Chậc, nghĩ thôi cũng thấy cảm động.

Tiết Vô Vấn nhìn đôi mắt sáng long lanh của Ám Nhất, khóe miệng giật giật.

Hắn sai rồi, hắn không nên để Ám Nhị đi tra, nên để Ám Nhất đi, tránh cho tên này quá nhàn rỗi, đầu óc toàn là hí kịch.

Tiết Vô Vấn nhìn Ám Nhất chằm chằm, lạnh giọng nói: “Sao vậy? Đợi ta tự mình đánh xe đưa ngươi về phủ Quốc Công?”

Ám Nhất giật mình, vội vàng đóng cửa xe, nhanh chóng đánh xe ngựa hướng về phố Chu Tước. Tiếng vó ngựa vang lên, giẫm lên mặt tuyết phủ ánh bạc, nửa canh giờ sau liền đến phủ Định Quốc Công.

Tiết Vô Vấn xuống xe ngựa liền đi thẳng đến Vô Song viện, vừa đẩy cửa phòng ra, một luồng hương thơm ấm áp phả vào mặt, là hương trầm thủy thanh thanh nhàn nhạt, nếu ngửi kỹ, có thể ngửi thấy một chút hương cam thoang thoảng.

Đây là hương mà Vệ Xuân vẫn luôn thích dùng.

Tiết Vô Vấn vén rèm bước vào nội thất, thấy cô nương nhà hắn đang ngồi trên giường, xung quanh mấy đại nha hoàn đang bận trước bận sau sấy tóc cho nàng.

Cô nương này vẫn luôn thích sạch sẽ, dù là ngày tuyết rơi giữa mùa đông, hai ba ngày không gội đầu trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Vì sợ nàng bị lạnh, địa long trong phòng ngủ được đốt rất mạnh, bên cạnh giường còn đặt mấy chậu than mới thay.

Tiết Vô Vấn vốn sợ nóng, vừa vào chưa được bao lâu, lưng đã hơi đổ mồ hôi, Vệ Xuân thấy hắn như vậy, liền nói: “Có cần dọn bớt mấy chậu than không?”

Tiết Vô Vấn lười biếng nói: “Dọn cái gì? Lát nữa nàng bị lạnh, người đau lòng chẳng phải vẫn là ta sao?”

Mấy nha hoàn trong phòng ở Vô Song viện hầu hạ đã mấy năm nên không phải lần đầu tiên nghe Thế tử nhà mình nói những lời này, bất kể trong lòng nghĩ gì, trên mặt đều rất bình tĩnh.

Dù sao mỗi lần Thế tử nói những lời này, di nương cũng sẽ không đáp lời.

Quả nhiên Vệ Xuân rất nhanh thì cúi đầu, tiếp tục chọn tấm lụa Hàng Châu trên tay. Tiết Vô Vấn nhìn theo, chú ý đến một cái giỏ tre đặt trên bàn nhỏ bên cạnh giường, bên trong đựng kim chỉ vải vóc.

Đột nhiên nhớ lại sáng hôm trước, nàng đột nhiên vòng tay ôm eo hắn, hình như đang đo đạc cái gì. Hắn hiếm khi thấy nàng chủ động như vậy nên làm nũng, cố ý giữ chặt cánh tay nàng, không cho nàng buông ra, suýt nữa lại chọc nàng tức giận.

Bây giờ nhìn thấy cái giỏ tre và tấm lụa Hàng Châu trên tay nàng, làm sao còn không hiểu rõ?

Cô nương này muốn làm y phục cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment