Hoắc Ngôn bước ra khỏi quán bar, làn gió lạnh đêm khuya lướt qua gương mặt, khiến anh tỉnh táo hơn vài phần.
Anh không lập tức về khách sạn, mà cứ đi lang thang vô định trên con phố ấy một lúc lâu, cuối cùng mới bắt taxi quay về.
Khi về đến khách sạn, đã hơn hai giờ sáng. Nhạc Lam đã ngủ.
Anh đành khẽ khàng vào phòng tắm rửa sơ qua, không dám phát ra động tĩnh lớn, sợ làm cô tỉnh giấc.
Xong xuôi, anh không ngủ trên giường mà ra nằm trên chiếc sofa ba chỗ ở phòng khách.
Anh ngủ rất chập chờn, trời còn chưa sáng hẳn đã tỉnh dậy. Anh cầm một điếu thuốc ra ban công của phòng, bật bật lửa, đang định châm thì trong đầu thoáng qua một bóng hình. Do dự mấy giây, anh lại thôi.
Anh cất bật lửa đi, kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón áp út, chỉ xoay xoay trong tay.
Đến khi bầu trời dần nhuốm sắc vàng kim, Hoắc Ngôn ngắm cảnh trước mắt, chợt những mảnh ký ức rời rạc ùa về. Một cơn đau nhói đột ngột ập đến. Anh theo phản xạ ôm lấy thái dương, muốn ghép những ký ức vụn vỡ ấy lại, nhưng đúng lúc đó, giọng Nhạc Lam vang lên:
“A Ngôn, sao anh lại ở đây?”
Anh xoa thái dương, muốn làm dịu cơn đau bất chợt.
Thấy vậy, Nhạc Lam vội chạy tới đỡ anh:
“Sao thế? Anh thấy không khỏe à?”
Anh chau mày:
“Đầu tự dưng đau.”
Nhạc Lam thót tim, lo sợ anh nhớ ra điều gì, liền đỡ anh vào phòng:
“A Ngôn, chắc tại tối qua anh không ngủ ngon thôi.”
Hoắc Ngôn ngồi xuống chiếc sofa mình đã nằm suốt đêm, giọng nhàn nhạt:
“Có lẽ vậy.”
Nhạc Lam ngồi cạnh, định giơ tay xoa thái dương cho anh, lại bị anh đưa tay ngăn:
“Không sao, nghỉ một lát sẽ đỡ.”
“Đêm qua anh đi đâu vậy?” cô gặng hỏi.
“Ra ngoài đi dạo.” Anh đáp thản nhiên, không hề nhắc tới chuyện tối qua gặp riêng Thẩm Mộ.
“Sao không đợi em, chúng ta có thể đi cùng nhau mà.”
“Em hôm qua cũng mệt cả ngày rồi.”
Nhạc Lam mím môi, nhìn chiếc sofa:
“Vậy… tối qua anh ngủ ở đây?”
“Ừ.”
Cô kéo anh đứng lên, đưa vào phòng ngủ, ép anh ngồi xuống giường:
“Hôm nay chúng ta đừng ra ngoài nữa, anh nghỉ ngơi cho khỏe. Em không làm phiền đâu, lát nữa em xuống phòng gym, rồi ăn sáng, chiều tính đi spa.”
Hoắc Ngôn nhìn cô, trong lòng rõ ràng biết Nhạc Lam đối với mình thế nào. Anh rất cảm kích, nhưng cũng hiểu cảm kích không phải là tình yêu.
Một lúc lâu, anh mới khẽ nói:
“Được, em chú ý nhé.”
Nghe vậy, cô bật cười:
“Em chỉ quanh quẩn trong khách sạn thôi, không đi đâu xa.”
Anh gật đầu, rồi nằm xuống giường. Chẳng bao lâu liền ngủ say, Nhạc Lam cũng không quấy rầy, tự tìm việc giết thời gian.
Anh ngủ một mạch đến tận chiều tối mới tỉnh.
Thức dậy, bầu trời đã sẫm tối.
Đầu cũng không còn đau nữa.
Anh thấy đèn phòng khách sáng, liền xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.
Khi bước ra, vừa đến cửa phòng ngủ, liền thấy Nhạc Lam đang nằm nghiêng trên sofa, cầm một cuốn sách. Lúc này, cô chỉ mặc chiếc váy ngủ ren mỏng manh, dưới ánh đèn, vóc dáng uyển chuyển hiện rõ lờ mờ.
Nghe thấy động tĩnh, cô quay lại nhìn. Thấy anh đã dậy, cô đặt sách xuống, bước tới gần:
“Tỉnh rồi à?”
Anh nhàn nhạt đáp:
“Ừ.”
Cô vòng tay ôm nhẹ cổ anh:
“A Ngôn, bộ váy ngủ này có đẹp không?” Nói chưa dứt, cả người đã mềm mại áp vào anh.
Anh thừa hiểu ý cô, dù sao anh cũng là đàn ông bình thường.
Nhưng anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, lùi lại mấy bước:
“Nhạc Lam, đừng như vậy.”
Cô không định buông bỏ, chuyến du lịch này vốn là kế hoạch để cô hoàn toàn chinh phục được anh, khiến anh không còn day dứt vì ký ức đã mất.
Cô vòng tay ôm eo anh. Với chiều cao 1m72, nhón chân là vừa chạm tới bờ môi người cao 1m87 như anh. Cô dễ dàng hôn lên, nhưng Hoắc Ngôn theo phản xạ nghiêng đầu tránh, để nụ hôn rơi xuống má.
Anh cau mày, nắm lấy cánh tay kéo cô ra:
“Nhạc Lam!”
Không ngờ mình đã chủ động tới mức này mà anh vẫn từ chối, cô nghẹn ngào:
“Tại sao? Em chưa đủ xinh đẹp sao?”
Hoắc Ngôn mím môi, thở dài:
“Em rất tốt, nhưng… xin lỗi, anh không thể ở bên em khi còn chưa xác định được mình là ai.”
Cô tức giận nhìn anh:
“Anh nghĩ em lừa anh sao?”
“Chẳng lẽ… em không lừa anh?” Nhìn phản ứng của cô, anh càng chắc chắn rằng những lời Nhạc Lam nói trước đây không phải thật.
Anh thật không ngờ, cô có thể hạ thấp bản thân, thậm chí dùng cách này để giữ anh.
Cô siết chặt nắm tay:
“Ký ức đó với anh quan trọng đến vậy sao? Còn nửa năm nay, những ngày chúng ta bên nhau, chẳng lẽ không là gì?”
“Anh rất cảm ơn em.” Anh nhìn cô nghiêm túc, “Nhưng, tiềm thức anh nói với anh rằng ký ức quá khứ rất quan trọng.”
Nghe vậy, khóe môi cô nhếch lên, nụ cười buồn bã chát đắng. Viền mắt cay xè, nước mắt xen trong nụ cười lặng lẽ rơi xuống.
Hoắc Ngôn chỉ liếc cô một cái, rồi đi vòng qua, bước ra khỏi phòng.
…
Thẩm Chiêu cùng mấy bạn trong khoa ăn tối xong thì rủ nhau đi KTV hát hò, uống chút rượu.
Mọi người đều đã trưởng thành, không khí thoải mái, chẳng mấy chốc rượu uống cũng nhiều hơn.
Đến khuya, nghĩ ngày mai còn có tiết, cả nhóm mới lục tục tản ra.
Một bạn nữ thấy Thẩm Chiêu đứng một mình, quan tâm hỏi:
“Thẩm Chiêu, cậu về kiểu gì? Muốn đi cùng bọn mình không?”
Một bạn khác cười trêu:
“Hỏi thừa, chắc chắn là học trưởng Dục Hàn tới đón rồi còn gì.”
Thẩm Chiêu khẽ cười:
“Ừ, các cậu về trước đi. Anh ấy sắp tới rồi.”
“Được, vậy bọn mình đi trước nhé.”
Chờ mọi người rời đi, nụ cười trên môi Thẩm Chiêu cũng dần tắt. Tối nay cô quả thật uống hơi nhiều, bụng dạ bắt đầu cồn cào khó chịu.
Cô loạng choạng bước tới bên một gốc cây, một tay vịn thân cây, một tay ôm bụng, cổ họng phát ra tiếng nôn khan liên tục:
“Uệ… uệ… khụ khụ…”
Nhưng mãi vẫn không nôn ra được, chỉ còn lại cơn buồn nôn và rát bỏng nơi cổ họng.
Cô dứt khoát ngồi xổm xuống, để mình dễ chịu hơn chút.
Đúng lúc ấy, bắt gặp bóng dáng quen thuộc đi ngang qua, cô bất chấp dạ dày cồn cào, vội vã đứng bật dậy, loạng choạng lao tới kéo tay đối phương:
“Mẫn Dục Hàn, sao anh đến đón em muộn thế?”