Hoắc Ngôn đêm đó không ở lại trong căn hộ, anh lo rằng khi Thẩm Chiêu tỉnh lại nhìn thấy mình sẽ càng thêm khó xử.
Bây giờ anh vẫn chưa nhớ lại được tất cả mọi chuyện, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh quyết định tạm thời không để Thẩm Chiêu phát hiện người đưa cô về tối qua là mình.
Cô say đến mức như thế, có lẽ hôm nay tỉnh lại cũng chẳng nhớ được điều gì.
Hoắc Ngôn không quay về khách sạn mà Nhạc Lam đã đặt, mà tìm một khách sạn gần căn hộ của Thẩm Chiêu để nghỉ tạm.
Đêm đó anh vẫn trằn trọc đến sáng, mãi khi trời hửng mới thiếp đi.
Khi Thẩm Chiêu tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Đầu đau như búa bổ, chuyện tối qua làm sao trở về cô hoàn toàn không nhớ nổi, chắc hẳn là mơ mơ màng màng tự mình về được.
Cô liếc nhìn đồng hồ, vẫn kịp để đến lớp.
Mang theo thân thể mệt mỏi sau cơn say, cô loạng choạng bước vào phòng tắm.
…
Thẩm Mộ đưa lọn tóc của Hoắc Ngôn cho Lục Tư Viễn, nhờ anh ta đi nói chuyện với Mẫn Khang để làm xét nghiệm ADN, dù sao chuyện này vẫn cần có sự đồng ý của ông.
Ban đầu, Mẫn Khang cảm thấy chuyện này có phần khó tin, cho đến khi Lục Tư Viễn đưa ảnh của Hoắc Ngôn cho ông xem, ông mới gật đầu đồng ý.
Lục Tư Viễn đi lấy kết quả xét nghiệm ADN.
Vừa cầm trong tay, anh lập tức mở ra nhìn, ánh mắt dừng lại nơi mấy dòng chữ được in đậm —— 99,99%.
Điều đó có nghĩa, Hoắc Ngôn và Mẫn Khang có quan hệ cha con.
Lục Tư Viễn vội chụp lại báo cáo gửi cho Thẩm Mộ.
Lục Tư Viễn: [Quan hệ cha con 99,99%!]
[Cậu ta thật sự chính là Mẫn Dục Hàn!]
Thẩm Mộ mở tấm ảnh, phóng to xem kỹ.
Anh khẽ nhíu mày, quan hệ cha con đã được xác nhận, vậy có nghĩa là Mẫn Dục Hàn thật sự không nhớ chuyện trước kia.
Vậy thì phải làm sao đây?
Thẩm Mộ: [Được, chuyện tiếp theo để tôi xử lý.]
[Phải nghĩ cách giúp cậu ấy khôi phục ký ức.]
…
Hoắc Ngôn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn dãy số hiện trên màn hình, anh đã đoán ra là ai gọi.
“Có kết quả giám định quan hệ cha con rồi.”
“Kết quả thế nào?”
“Xác nhận là cha con.”
“Thẩm Mộ, giúp tôi đặt lịch thôi miên, tôi muốn thử xem có thể tìm lại ký ức bằng cách đó không. Trong đầu tôi có một vài mảnh ký ức vụn vặt, nhưng vẫn không thể ghép lại.”
“Được, tôi đi cùng cậu.”
Thẩm Mộ chợt nghĩ đến một vấn đề: “Thế còn Nhạc tiểu thư?”
“Tôi không ở cùng cô ấy. Tôi đang ở khách sạn Bốn Mùa gần Ngự Cảnh Loan.”
“Ngự Cảnh Loan?” —— căn hộ của Mẫn Dục Hàn trước kia cũng ở Ngự Cảnh Loan.
Thẩm Mộ hỏi: “Sao cậu lại tới đó?”
“Chỉ là tình cờ đi ngang qua.” Hoắc Ngôn không nói thật rằng mình đến đó vì đưa Thẩm Chiêu về, cũng vì vậy mà khơi dậy một vài ký ức.
“Được, lát nữa tôi qua đón cậu.”
Đã xác nhận thân phận, điều quan trọng nhất bây giờ là để anh sớm khôi phục ký ức.
Thẩm Mộ hẹn tại một trung tâm tâm lý trị liệu uy tín ở Kinh thành để tiến hành thôi miên. Muốn điều trị thuận lợi, anh còn cần phối hợp với chuyên gia, kể lại rõ ràng những trải nghiệm quá khứ của Mẫn Dục Hàn, từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ với Thẩm Chiêu, cũng như sự cố năm đó.
Sau khi nắm sơ bộ tình hình, chuyên gia bảo Thẩm Mộ chờ ở một góc phòng.
Hoắc Ngôn nằm trên ghế dài, trong phòng chỉ còn lại âm thanh của quả lắc đung đưa qua lại.
“Trước tiên hít sâu… thở ra… rất tốt.”
“Bây giờ, cậu sẽ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, cơ thể càng lúc càng nhẹ.”
Hơi thở của Hoắc Ngôn dần chậm lại, trở nên ổn định.
Chuyên gia dịu giọng dẫn dắt:
“Cậu trở về nửa năm trước, hôm đó đang trên đường đến lễ tốt nghiệp của bạn gái. Giữa đường, phanh xe bị hỏng, xe lao xuống vách đá, rơi thẳng xuống biển. Hãy thử nhớ lại cảnh tượng lúc đó.”
Hoắc Ngôn nhíu chặt mày, giọng run run:
“Rơi xuống biển… tôi… cố gắng thoát ra… rồi… đúng lúc Nhạc Lam lái du thuyền đi ngang… là cô ấy cứu tôi… tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong bệnh viện.”
Chuyên gia tiếp tục hướng dẫn, đưa anh trở về những ký ức với gia đình, với Thẩm Chiêu. Những mảnh vỡ bị chôn sâu trong tiềm thức dần ghép lại thành hình ảnh rõ ràng. Khuôn mặt vốn mơ hồ trong giấc mơ, lúc này trở nên sống động. Anh siết chặt ngón tay, mồ hôi túa ra đầy trán, bất chợt mở bừng mắt:
“… Tôi nhớ ra rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Mộ lập tức bước đến, nhìn thẳng vào anh:
“Thế nào rồi?”
Ánh mắt Hoắc Ngôn lúc này không còn sự lạnh lẽo như trước, trong đó có nét quen thuộc, khiến Thẩm Mộ xác nhận gần như chắc chắn:
“Cậu thật sự nhớ lại rồi?”
Hoắc Ngôn không đáp ngay, chỉ cố gắng ổn định tâm tình.
Chuyên gia vỗ vai Thẩm Mộ: “Hãy cho anh ấy chút thời gian.”
Thẩm Mộ gật đầu, kiên nhẫn chờ.
Một lúc sau, Hoắc Ngôn ngẩng lên, nhìn anh:
“… A Mộ, tôi muốn gặp Chiêu Chiêu.”
Thẩm Mộ thở phào, cuối cùng cũng chắc chắn —— anh đã khôi phục trí nhớ.
Anh lại nhớ tới một chuyện quan trọng:
“Bây giờ cậu không thể để Chiêu Chiêu biết. Hiện tại cậu và Nhạc Lam đã đính hôn, phải giải quyết chuyện này trước đã.”
Hoắc Ngôn khẽ mím môi:
“Tôi sẽ nói rõ với cô ấy, để hủy bỏ hôn ước.”
Thẩm Mộ do dự một lát, rồi hỏi:
“Có một việc… tôi phải hỏi cho rõ. Nửa năm qua, cậu và Nhạc Lam… có từng vượt quá giới hạn nam nữ không?”
“Tôi thề là chưa từng.” Hoắc Ngôn cũng may mắn vì mình chưa làm điều gì có lỗi, nếu không sau khi khôi phục trí nhớ, chẳng biết phải đối mặt với Thẩm Chiêu thế nào.
“Với những cô gái khác thì sao? Có từng lấn quá giới hạn không?”
“Cũng không có.”
“Không có thì tốt.”
Thẩm Mộ quan sát anh thật lâu, rồi bất ngờ ôm chầm lấy:
“May quá… may mà cậu trở về… Cậu có biết nửa năm nay chúng tôi tìm cậu thế nào không. Dì trước kia vốn hoạt bát lạc quan, nhưng nửa năm nay tiều tụy đi nhiều.”
“A Mộ, đưa tôi về nhà một chuyến đi. Tôi muốn gặp mẹ trước.” Ngoài Thẩm Chiêu, người mà anh thấy có lỗi nhất chính là gia đình mình.
“Được.” Thẩm Mộ gật đầu, lén đưa anh về nhà họ Mẫn, còn cố ý vòng đường khác để tránh bị Thẩm Nghiễn Chu và Tần Nhược Đường phát hiện —— nếu họ biết thì chắc chắn sẽ báo cho Thẩm Chiêu ngay.
Anh còn dặn:
“Cậu phải nhanh chóng xử lý xong chuyện với Nhạc Lam. A Viễn hẳn đã báo kết quả ADN cho chú rồi, chuyện này sợ rằng cũng không giấu được Chiêu Chiêu lâu nữa.”