Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 104

Tiểu Thỏ cúi đầu, cắn bờ môi của bản thân, không nói gì.

"Tốt lắm, đừng khẩn trương, cô cũng chỉ nói như thế một chút, lần sau kiểm tra cố gắng lên đi." Cô giáo Ngụy gặp Tiểu Thỏ không nói lời nào, đưa tay vỗ bả vai cô, liền trực tiếp xoay người tránh ra .

Tiểu Thỏ lại đứng ở tại chỗ một hồi lâu, mới chậm chạp từ từ đi đến cửa trường học.

Ra cửa chính trường học, Tiểu Thỏ dọc theo đường cái đi thẳng đến một đoạn đường, sau đó quẹo phải, lại đi trong chốc lát, cuối cùng đến cửa trường học Trình Chi Ngôn.

Trường trung học này một lát nữa mới tan học, may mà Tiểu Thỏ cùng bảo vệ cửa trường học bọn họ quan hệ rất quen thuộc, vì vậy cô ngựa quen đường cũ đi vào phòng thường trực, sau khi chào chú bảo vệ cửa liền lấy sách bài tập từ từ trong cặp xách ra, bắt đầu nằm úp sấp ở trên bàn làm bài tập. 

Lúc bài tập toán học làm sắp xong, chuông tan học sơ trung cuối cùng vang lên, Tiểu Thỏ vội vàng thu dọn sách vở của mình, trông mong nhìn lại hướng trong trường học.

Trường học yên tĩnh sau năm phút cuối cùng trở nên náo nhiệt.

Học sinh mặc đồng phục tốp năm tốp ba cười nói đi ra ngoài, cưỡi xe đạp đeo cặp sách ra ngoài, đều là học sinh năm nhất, Trình Chi Ngôn nói, bọn họ không tuân theo quy định lớp tự học buổi tối, mà những người chưa ra khỏi trường tám chín phần mười là học sinh Sơ Tam, lúc này chính là đi ra bên ngoài ăn một bữa cơm, ăn xong rồi còn phải đi về bên trong lớp tự học buổi tối.

Tiểu Thỏ tìm bóng dáng Trình Chi Ngôn bên trong một đám gương mặt xa lạ kia.

Mùa đông mặt trời xuống núi rất sớm, chỉ chốc lát chân trời cũng đã chỉ còn lại có một chút vầng sáng màu hồng.

Trong vườn trường đèn rực rỡ lên, trong nháy mắt tất cả đèn đường sáng lên đó, Tiểu Thỏ cuối cùng thấy được bóng dáng Trình Chi Ngôn trong đám người.

Anh mặc đồng phục trung học, rõ ràng là đồng phục màu trắng xanh cực kỳ bình thường, không biết tại sao mặc trên người anh lại càng tôn lên toàn bộ phong độ thanh nhã của anh.

Cặp sách của anh nghiêng trên bả vai, một tay đẩy xe đạp, một tay điều chỉnh tai nghe trong lỗ tai, sườn mặt trắng nõn như ngọc hơi nghiêng, mũi thẳng, phía sau sắc trời dần dần tối hơn, càng khiến hình dáng hoàn mỹ của anh nổi bật. 

Tiểu Thỏ đeo bọc sách, đi ngược dòng người chạy tới chỗ Trình Chi Ngôn.

Trong tai Trình Chi Ngôn còn đang nghe tiếng nhạc êm tai uyển chuyển, tại giữa một mảnh âm nhạc kia loáng thoáng nghe thấy có một người gọi anh.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thỏ buộc tết hai cái bím tóc sừng dê, đeo cặp sách màu đỏ, đầy sức sống chạy vội tới hướng anh.

Mọi người đều đi về phía trước, chỉ có một mình cô ngược dòng mà đi.

Mà nguyên nhân duy nhất để cho cô ngược dòng mà đi cũng chỉ có một người chính là anh.

Trình Chi Ngôn mỉm cười vẫy tay với Tiểu Thỏ, đẩy xe đạp đi về phía cô. 

"Anh nước chanh ! !" Tiểu Thỏ chạy đến Trình Chi Ngôn trước mặt, thở dốc một hơi, ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm xem cô.

"Tan học rồi sao ? ?" Trình Chi Ngôn đưa tay sờ đầu cô, ý bảo cô ngồi vào yên sau của xe đạp đi. 

"Dạ!" Tiểu Thỏ ngựa quen đường cũ nhảy lên anh phía sau xe đạp, đang lúc chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên có một nữ sinh cản đường của Trình Chi Ngôn.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn cô ta.

"Việc này... bạn học Trình Chi Ngôn..."
Bình Luận (0)
Comment