Editor: May
"Này, quá đáng, rõ ràng là bởi vì bản thân anh đi làm không có thời gian đến thăm em, cái gì gọi là giấu em đi, giấu dưới bàn làm việc của anh à??" Tiểu Thỏ dùng sức trợn trắng mắt liếc anh một cái, sau đó duỗi tay chọc chọc lồng ngực anh nói: "Ghen còn ăn đến có lý!!"
"Ừ..." Trình Chi Ngôn cũng nhịn không được cười lên, cánh tay anh chống đỡ bên cạnh đầu Tiểu Thỏ thả xuống, ngược lại hai tay ôm lấy eo cô, ôm cô lên, xoay người một cái, đi tới giường lớn sau lưng nói: "Vậy em giúp anh làm tản ghen tuông đi??"
"Tản như thế nào... A - -!!" Tiểu Thỏ mới vừa mở miệng hỏi anh một câu nói, một giây sau liền cảm giác cả người mình đều bị anh ném đến trên giường.
Ngay sau đó, cả người anh đã lấn người lên.
"Anh anh anh... anh muốn làm gì??" Tiểu Thỏ nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, một đôi mắt ướt át thẳng tắp trừng mắt hỏi anh.
"Như vậy còn nhìn không ra sao??" Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, liền cúi đầu, hôn lên cái cổ trắng nõn thon dài của cô.
"Không phải... lúc này ba mẹ còn ở dưới lầu đấy, anh đừng làm loạn a!!" Tiểu Thỏ vừa nghiêng đầu tránh né hôn môi của anh, vừa nhỏ giọng nhắc nhở anh.
"A... Không quan hệ, bọn họ sẽ không tới quấy rầy chúng ta." Trình Chi Ngôn đưa ra một cái tay, chế trụ đầu liên tục vặn vẹo của cô, sau đó cúi người, hôn lên thật sâu.
Chỉ trong một lát, quần áo trên người Tiểu Thỏ liền bị người nào đó túm rớt toàn bộ.
Mùa đông khắc nghiệt, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy da gà toàn thân đều nổi lên, thừa dịp lúc Trình Chi Ngôn tự mình cởi quần áo, cô xoay người một cái, liền chui vào trong chăn mền.
Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vùi ở trong chăn, khóe môi ngoéo một cái, sau đó mở chăn mền ra, ôm chầm cô.
Không khí ái muội bắt đầu lan tràn ở trong phòng, Tiểu Thỏ vốn còn đang chống cự, bất đắc dĩ anh thật sự là quá mức quen thuộc thân thể cô, chỉ ngắn ngủi thời gian vài phút, cô liền buông tha tất cả phản kháng...