Editor: May
"Ừ..."
Cố Ninh Thư nhìn nụ cười sáng lạn của cô, tựa hồ người mỗi một lần muốn buông tay đều là anh, mà người mỗi một lần kiên trì tiếp đều là cô...
Cô lạc quan như vậy, sáng sủa như vậy, đáng yêu như vậy, cô rõ ràng xứng đáng với người tốt hơn, anh rõ ràng nên buông tay...
Nhưng nói thế nào, đều không muốn buông tay nữa.
"Em đã nói với anh, trị liệu bình thường, sống vài chục năm cũng là không thành vấn đề." Hai tay Trình Thi Đồng ôm cổ anh, nghiêm túc nhìn anh nói: "Cho nên anh nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng khi nào đó y học kỹ thuật tiến bộ, siêu vi trùng HIV có thể triệt để cút đi rồi, có đúng không??"
"Ừ." Cố Ninh Thư cúi đầu đáp lời, đôi mắt nhìn cô, lại càng ngày càng mơ hồ.
Cuối cùng, nước mắt vẫn không nhịn xuống được, một giọt tiếp theo một giọt rơi xuống.
"Chao ôi, anh khóc cái gì, anh là một người đàn ông, em còn không có khóc đâu, sao anh đã khóc lên..." Trình Thi Đồng duỗi tay sít sao ôm anh, gác đầu lên trên bờ vai anh, ở nơi anh không nhìn thấy, yên lặng chảy nước mắt, giọng nói lại cười nói: "Anh còn khóc em liền cầm di động chụp ảnh, sau đó phát đến trong diễn đàn cho mọi người xem nha."
"Xin lỗi..." Cố Ninh Thư cuối cùng run rẩy, duỗi tay nhẹ nhàng ôm vòng eo mảnh mai của cô, giọng nói trầm thấp mà đơn giản mang khàn khàn nói: "Đồng Đồng, thực xin lỗi..."
"..."
Trình Thi Đồng chỉ cảm thấy có nước mắt lạnh buốt càng không ngừng nhiễm ướt cổ mình, cô thở dài một hơi, trở tay vỗ vỗ bả vai Cố Ninh Thư nói: "Khóc đi, khóc đi, khóc lên sẽ dễ chịu hơn một chút..."
"Nhưng em cảnh cáo anh, lần sau cũng đừng khóc loạn, nếu không em cũng sẽ nhịn không được khóc lên theo..."
"Ừ..." Cố Ninh Thư đầu chống đỡ ở trên bờ vai Trình Thi Đồng, mặc cho nước mắt thấm ướt đầu vai cô.
Qua một hồi lâu, Cố Ninh Thư mới hơi thẹn thùng ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm Trình Thi Đồng rất lâu, không nói lời nào.