Editor: May
"..." Trình Thi Đồng cúi đầu nhìn tay của mình, ngón tay cô vừa mảnh lại trắng, chiếc nhẫn kim cương tinh xảo trên ngón tay kia đang ở dưới ánh đèn, lóe lên hào quang sáng chói.
"Thích không??" Cố Ninh Thư nắm lấy tay cô, lại cúi đầu hỏi một câu.
"Thích thì thích, nhưng mà..." Trình Thi Đồng nhìn thoáng qua yết giá trên mặt nhẫn, nhưng mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn thoáng qua Cố Ninh Thư nói: "Anh lấy nhiều tiền như vậy từ đâu ra??"
"A... Tiền riêng." Cố Ninh Thư khẽ nhếch khóe môi, sau khi ứng cô một tiếng, liền quay đầu đi về phía thu ngân nói: "Liền cái này đi."
Lúc đi ra từ trung tâm thương mại, ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn, Trình Thi Đồng cúi đầu nhìn anh và mười ngón tay nắm tay nhau của mình, phía trên kia, một đôi nhẫn tình nhẫn đang thân mật kề bên.
Cố Ninh Thư theo ánh mắt cô nhìn sang, sau đó cười nói: "Như thế nào, còn đang thưởng thức??"
"Không, em là đang nghĩ, tiền riêng của anh thật nhiều." Trình Thi Đồng chép chép miệng, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Cố Ninh Thư nói.
Cố Ninh Thư liền nhìn cô cười.
"Về sau kết hôn, tất cả tiền riêng của anh đều phải giao lên." Trình Thi Đồng nhìn chằm chằm anh rất lâu, sau đó làm một cái mặt quỷ với anh nói: "Nếu không đáp ứng em, em liền không gả cho anh."
"Được." Cố Ninh Thư nhịn không được cười lên, ôm cái cổ cô nhẹ khẽ hôn một cái ở trên gương mặt cô nói: "Không chỉ là tiền riêng, cả người của anh đều là của em."
"Hắc hắc, như vậy mới đúng." Trình Thi Đồng gật đầu liên tục.
Lúc đi ngang qua một tiệm chụp ảnh áo cưới, ánh mắt Trình Thi Đồng không tự chủ được bị một chiếc áo cưới màu trắng ở trong tủ cửa hấp dẫn.
Cố Ninh Thư cúi đầu nhìn nhìn cô, lại nhìn áo cưới một chút, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Em muốn đi vào thử một chút không??"
Trình Thi Đồng phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu, rất nghiêm túc nhìn anh nói: "Không, chờ khi chúng ta kết hôn, em sẽ thử."